Quyển 3 - Chương 11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Chuyện đáng sợ (2)

Quả nhiên không lâu sau bụng của Liên Kiều bắt đầu đau, sau đó đau thắt …

‘Có lộn hay không, chỉ uống có một ngụm thôi mà …’

Liên Kiều nằm bò trên bàn ăn, mồ hôi trán bắt đầu tuôn xuống.

‘Đến đây, Liên Kiều, mau ăn cái này!’

Phi Nhi lấy một viên thuốc đặt vào tay Liên Kiều, tiện tay đưa thêm một chai nước suối.

Liên Kiều ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng bụng vẫn đau không thôi.

‘Bạn nha, thật là, đi phòng y tế đi.’

Trang Lăng nhìn gương mặt trắng bệch của Liên Kiều, vội vàng đề nghị.

‘Không cần …’

Liên Kiều vừa nghe đến phòng y tế, gương mặt càng trắng bệch, ‘Mình ghét nhất là bị tiêm, lát nữa mình sẽ không sao đâu, không cần lo, cũng đã uống thuốc rồi mà … Aaaa … không được rồi, mình phải đi nhà vệ sinh.’

Không đợi nói xong Liên Kiều đã vội ôm bụng chạy ra khỏi nhà ăn để lại ba người bạn thân ngơ ngác.

Cuối cùng bụng cũng đỡ hơn một chút, Liên Kiều đứng nhìn mình trong gương, nhưng suy nghĩ dần dần trôi thật xa …

Cái người nhảy lầu đó thật ra là ai, hơn nữa lồng ngực còn bị xé nát, lúc người đó chết thật ra tình hình là thế nào?

Quan trọng hơn là … trong đầu cô lại lướt qua câu nói của Tần Hương… ‘Các bạn biết không, phía trường học lần này rất kỳ lạ, lại còn nói lưu lại cái xác này dưới hầm, hình như không có để cảnh sát mang đi!’

Nghi vấn trong đầu Liên Kiều càng lúc càng sâu …

Trong trường có án mạng, không phải trường nên phối hợp với cảnh sát để họ tiến hành khám nghiệm tử thi sao? Vì sao lại muốn giữ cái xác lại trong trường?

Dưới hầm? Đó chẳng phải là phòng giải phẫu tử thi của khoa y của trường sao?

Nghĩ đến đây Liên Kiều liền chấn động … Mục đích của trường là gì?

Càng nghĩ càng nhiều vấn đề, cuối cùng cô ra một quyết định mà bản thân cũng thấy kinh ngạc, đó là …

Tự mình đi xuống tầng hầm xem thử!

Trời đã dần tối, ánh mặt trời ngả về Tây nhường cho bóng đêm tiến đến, cả tầng lầu thực nghiệm bóng đèn lúc sáng lúc tối.

Liên Kiều không kìm được cười thầm, đến ông Trời cũng cố ý vì hành động mạo hiểm của cô mà tăng thêm bầu không khí ngụy dị, cô trước giờ cho rằng mình rất to gan nhưng dù lần đầu tiên cô bước vào phòng giải phẫu tử thi của khoa Y cô cũng không khẩn trương như vậy.

Thang máy ngừng ở tầng hầm, khi cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều không khó nhìn thấy đèn cảm ứng đang ngừng ở số “-1” đỏ như máu.

Cô không kìm được run rẩy, rõ ràng là không có gì, tại sao cô lại cảm thấy sau lưng mình một cơn ớn lạnh?

Đèn cảm ứng đang chiếu sáng khắp hành lang của tầng hầm, cả đoạn hành lang dài cực kỳ yên tĩnh, Liên Kiều gần như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình, thật kỳ lạ, bình thường cô đến khoa giải phẫu cũng đâu có sớm hơn bây giờ bao nhiêu, tại sao hôm nay ở đây lại mang đến cho cô một cảm giác quái dị như vậy.

Nếu như không phải vì Tần Hương nói cái xác đó có liên quan đến Giáng Đầu Thuật thì cô làm sao xúc động đến mức chạy đến đây chứ. Giờ thì hay quá rồi, tự dưng lại xông vào chỗ không một bóng người.

Tầng hầm rất lớn, phòng cũng rất nhiều, Liên Kiều chỉ còn cách liều lĩnh đi tìm trong từng phòng.

Thôi đành chuyện đến đâu hay đến đó vậy!

Rón rén mở cửa một căn phòng, trong phòng đèn vẫn chưa mở, nhờ ánh sáng hắt từ hành lang, Liên Kiều có thể lờ mờ thấy một số thiết bị y tế trong phòng, cô thở hắt một hơi, chỗ này không phải.

Nhìn thấy bóng mình kéo dài ra dưới ánh đèn hành lang, Liên Kiều cố cho mình thêm một chút lòng can đảm, tiếp tục đi về phía trước.

Khi Liên Kiều thận trọng đi qua một quan phòng, cô nhạy cảm nghe được từ trong phòng truyền ra một tràng tiếng sột soạt, nghe như tiếng bước chân rón rén của một người …

Liên Kiều cảm thấy da đầu tê dại, phản ứng đầu tiên của cô là thoái lui muốn chạy nhưng … sau khi bình tĩnh lại, sự hiếu kỳ trong lòng quá lớn cho nên cô rón rén đẩy cửa, liếc mắt nhìn vào trong phòng …

Gian phòng này có chút kỳ lạ, trong phòng đèn điện chiếu sáng, nhờ ánh sáng mà có thể nhìn thấy hình dạng của một số đồ vật, đây không phải là phòng trữ xác, nhưng ở gần một góc tường hình như có một chiếc giường hình như là dùng để đặt xác mà trên giường giống như đang phủ một mảnh vải trắng.

Gian phòng này trước giờ co chưa từng bước vào, từ khi cô vào khoa Y đến giờ, gian phòng này vẫn luôn khóa cửa, sao hôm nay khóa lại bị mở vậy?

Liên Kiều nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó kiên trì lách người vào trong phòng, lưng dán chặt vào cửa phòng, chờ đến khi mắt hoàn toàn thích ứng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, cô mới rón rén bước tới.

Nếu như cô đoán không lầm, cỗ tử thi đó là người hôm nay nhảy lầu tự tử rồi, nghĩ đến mình sắp được nhìn thấy chân tướng của sự việc, tim Liên Kiều chợt đập điên cuồng.

Đúng vậy, tuy cô không tinh thông Giáng Đầu Thuật như chị họ Mặc Di của cô, nhưng muốn phán đoán một người có trúng Giáng Đầu Thuật hay không thì vẫn thừa khả năng.

Liên Kiều đi từng bước đến gần cỗ tử thi, rất thận trọng lại có chút run rẩy, khi cô sắp tiến đến gần cỗ tử thi, lúc này một màn đáng sợ diễn ra …

Chỉ thấy thi thể nằm dưới mảnh vải trắng … lại động đậy!

Liên Kiều trợn to mắt, lại không ngừng đưa tay dụi mắt.

Không sai, là đang động đậy, tuy rằng trong phòng không đủ sáng nhưng … cô vẫn thấy được thi thể đang từ từ ngồi dậy, sau đó từ từ lật miếng vải trắng ra …

Chương 12: Chuyện đáng sợ (3)

Ánh đèn mờ ảo trong gian phòng dưới lòng đất càng thêm âm u, nhưng cũng đủ để cho Liên Kiều thấy rõ ràng mọi chuyện trước mắt.

Mắt cô càng lúc càng trừng lớn, da đầu cũng bắt đầu tê dại …

Thì ra cỗ tử thi nằm trên giường đang từ từ ngồi dây, mà miếng vải trắng đắp trên người cũng theo động tác đó mà từ từ … từ từ lật ra …

Ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Liên Kiều là “chạy” nhưng … đáng chết, chân cô lại mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, cho nên cô chỉ có thể trừng mắt nhìn cỗ tử thi đó từ từ quay mặt về phía cô …

Hô hấp của Liên Kiều càng lúc càng khó khăn, bởi vì cô đã nhìn rõ gương mặt đó.

Dưới ánh đèn mờ ảo là một khuôn mặt đàn ông vô cùng hung ác và đáng sợ, Liên Kiều không biết phải hình dung khuôn mặt đó như thế nào, đã không còn máu thịt, lại trắng bệch, mắt lại lóe lên ánh sáng màu lục, thi thể đang “chăm chú” nhìn Liên Kiều, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại ngã trở lại …

Biến cố này làm cho bản năng muốn kêu lên của Liên Kiều cũng mất luôn, cô cuối cùng đã biết, lúc một người gặp phải chuyện quá mức đáng sợ ngay cả muốn kêu lên cũng không kêu nổi bởi vì đã đạt đến mức giới hạn của sức chịu đựng của con người.

Qua rất lâu, Liên Kiều mới hoàn hồn, nếu như không phải bình thường cô có thực hành với tử thi, hôm nay nhất định cô sẽ bị dọa đến mất hồn.

Không được, cái chỗ quỷ này thực sự không thể ở lâu, nhưng khi cô mới vừa quay người, lại nghe thấy một tràng tiếng sột soạt, giống như tiếng người đang chải tóc, không kìm được cô lại quay đầu …

Trơi ơi! Cái xác đó lại động đậy mà còn từng chút từng chút bò về phía cô …

Liên Kiều bị dọa đến mặt cũng trắng bệch, cô không chần chừ nữa, lập tức chạy về phía cửa, dùng sức kéo …

Nhưng lúc này cô mới tuyệt vọng phát hiện ra … cửa không biết tại sao lại bị khóa chặt rồi.

‘Aaaaaaaaa…..’

Cô cuối cũng cũng phát ra tiếng kêu, tiếng thét phá vỡ sự yên tĩnh của cẳn phòng, cô dùng sức đẩy cửa nhưng cũng không quên liều mạng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy cái xác càng lúc càng gần … càng lúc càng gần …

‘Aaaaaaaaa ….’

Cả ý muốn chết cũng có, Liên Kiều lúc này hối hận vô cùng, không có chuyện gì tự dưng lại chạy vào cái nơi quỷ quái này làm gì chứ.

Đang lúc cô sắp bị cỗ tử thi bóp chết hoặc là bị hù chết, cửa gian phòng tự dưng mở ra, sau đó truyền lại một giọng trầm thấp bên tai cô … ‘Chạy mau!’

Liên Kiều cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, cô nhấc chân chạy, hành lang dài thăm thẳm chỉ còn tiếng bước chân gấp gáp của cô.

Thật vất vả mới chạy ra khỏi tầng hầm, Liên Kiều chật vật hít thở từng hớp không khí, tuy bên ngoài cũng tối tăm u ám nhưng ít ra cũng còn ánh trăng, còn là thế giới mà cô quen thuộc.

Rốt cuộc vừa nãy chuyện gì xảy ra chứ? Quả thật là quá đáng sợ rồi.

Với lại cửa phòng là do ai khóa chứ?

Một bàn tay to đột ngột vỗ vai cô …

‘Aaa …’

Vừa trải qua một trận kinh hãi, Liên Kiều lại thét lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn lại, cái cô thấy lại là một gương mặt anh tuấn tà mị.

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước? Hoàng Phủ Ngạn Tước …?’

Cô giống như gặp được người thân, nhất thời nhào vào lòng hắn, đôi cánh tay níu chặt hắn không buông.

Cung Quý Dương ngại ngùng để mặc cô ôm, qua rất lâu hắn mới nhấc tay vỗ nhẹ lên lưng cô: ‘Được rồi, không có chuyện gì!’

Tất cả ủy khuất và sợ hãi của Liên Kiều bất giác thả lỏng, cô không kìm được khóc lớn mà Cung Quý Dương cũng chỉ còn cách để cho cô tự tìm cách phát tiết.

Qua rất lâu, tiếng khóc mới nhỏ dần thành tiếng thút thít …

‘Hu hu … anh rốt cuộc là người hay ma …?’ Tiếng nói cực kỳ khổ sở.

Cung Quý Dương trợn mắt nhìn cô …

Cô nhóc này quả là lớn gan, mà vấn đề này cũng quá kinh người rồi, khóc xong một trận rồi mới suy nghĩ xem mình là người hay quỷ …

Hắn có chút nói không nên lời …

‘Anh nói đi?’

Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn Cung Quý Dương, nhìn rất lâu mới ngây ngốc hỏi một câu: ‘Vừa nãy … cái xác vừa nãy là anh đó sao?’

Cung Quý Dương lại suýt ngất lần nữa, nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, hắn cố ý nói: ‘Phải đó, tôi chính là cái xác đó, hôm nay cô hại tôi khiến tôi đi gặp Diêm Vương rồi, trên đường xuống suối vàng tôi thấy hơi cô đơn cho nên mới đặc biệt đi tìm cô đi cùng với tôi!’

 Vốn là hắn chỉ định nói đùa một câu, nào ngờ Liên Kiều nghe xong câu này liền trừng to mắt, đôi mắt màu tím tử lan dù kinh sợ vẫn vô cùng xinh đẹp.

‘Anh … anh …’

Cô bị hù đến nỗi lời nói cũng không rõ ràng, nhìn ánh mắt của Cung Quý Dương đầy vẻ đe dọa và khủng bố, chỉ trong phút chốc cô chạy ra thật xa, hai tay ôm thật chặt một gốc cây gần đó, giống như đang thấy quỷ …

‘Anh … này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi … tôi hôm nay chỉ là muốn đùa với anh một chút thôi … ai … ai ngờ anh lại đoản mệnh như vậy, xin anh … ngàn vạn lần đừng đến tìm tôi … tôi … tôi không phải là cố ý…’

Cung Quý Dương thấy tình hình này vừa tức vừa buồn cười, hắn vô lực lắc lắc đầu, cô nhóc này quả thật quá đơn thuần rồi, nói cái gì cũng tin.

Hắn thử bước lên trước một bước, lại nhìn thấy Liên Kiều vừa kêu vừa bước lùi lại một bước, lại nuốt khan một ngụm nước bọt  như muốn tìm thêm dũng khí.

Thấy cô như vậy, Cung Quý Dương càng có hứng thú, hắn cố ý hung hăn nói: ‘Liên Kiều, là cô hại chết tôi, tôi không tìm cô thì tìm ai?’

Câu này lọt vào tai Liên Kiều, hai chân cô đều mềm nhũn, cô nắm chặt tay, ấp a ấp úng nói: ‘Cái … cái đó … anh cũng không phải nghĩ không thông đến mức nhảy lầu chứ … ? Anh … coi thường tính mạng mình sao còn … còn đến tìm tôi làm gì?’

Chương 13: Chuyện đáng sợ (4)

Cung Quý Dương cố ý làm ra vẻ đáng tiếc lắc đầu sau đó làm vẻ mặt khủng bố nói: ‘Cô nhóc này lòng dạ thật xấu xa, rõ ràng là tự mình gây ra họa, lại còn không chịu nhận, cô gái như vậy là xứng đáng bị dẫn đi nhất!’

‘Ai …’

Nước mắt Liên Kiều đã tràn đầy hốc mắt, sắp khóc thành tiếng …

‘Không được khóc!’

Cung Quý Dương xấu xa ra lệnh: ‘Nếu như cô còn dám khóc nữa, tôi lập tức mang cô đi!’

Liên Kiều cố kìm nước mắt, cô trừng đôi mắt đầy lệ nhìn Cung Quý Dương, liều mạng ép nước mắt xuống, bởi vì cô thật sợ cái hồn ma trước mắt mang mình đi.

Cung Quý Dương đắc ý cười tà, cô nhóc này tuy là có tính bướng bỉnh nghịch ngợm nhưng mà … chiêu này đối phó với cô lại có tác dụng nha.

Hắn sầm mặt hướng cô bước tới, mỗi lần hắn tiến một bước Liên Kiều liền bị hù đến cả người run rẩy, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt lại kêu lên: ‘Xin đừng … đừng mang tôi đi … tôi … tôi còn trẻ … còn chưa học xong, mà còn … còn chưa trưởng thành, chưa … chưa yêu đương, cũng … cũng chưa kết hôn sinh con … Xin anh, nếu như thật sự muốn mang tôi đi, có thể đợi tới khi tôi sáu bảy chục tuổi, không … không … tám chín chục tuổi hoặc một trăm tuổi gì đó được không?’

Cô suýt nữa đã quỵ xuống.

Lời này của Liên Kiều ngược lại làm cho Cung Quý Dương không biết nên khóc hay cười, giờ phút này cô nhóc còn trả giá, cô nhóc trước mắt tuy rằng sợ đến chết nhưng vẫn còn tham sống, Cung Quý Dương thầm nghĩ, nếu như hắn thật chết rồi, có khi nào bị mấy lời này của cô chọc cho chết thêm lần nữa không.

‘Cô nhóc, có trách thì trách cô quá nghịch ngợm đi, mà lại còn thích trêu chọc người …’

‘Tôi đảm bảo từ nay về sau không dám nữa, cầu xin anh, đừng mang tôi đi, với lại, tôi trêu chọc anh cũng là có nguyên nhân mà …’

Liên Kiều vội vàng ngắt lời Cung Quý Dương, chỉ sợ không kịp nên nói liên hồi: ‘Ai bảo anh lúc đầu cứ từ chối chuyện hôn sự chứ, còn nữa, cái cô ‘Đu đủ’ đó vốn là kẻ đối đầu với tôi, thế mà anh còn bao dưỡng hắn làm tình nhân, tôi đương nhiên là tức không chịu nổi rồi, nếu không phải là anh, tôi cũng không phải chịu ủy khuất lớn như vậy …’

Nhìn cô càng nói càng kích động, Cung Quý Dương lại nhàn nhã dựa lưng vào một gốc cây, trên môi vẫn treo nụ cười tà mị, đợi cô hết kích động nói xong hắn mới chầm chậm lên tiếng: ‘Cô … là đang trách tôi hả?’

Liên Kiều nghe hắn hỏi như không có liên quan gì đến hắn, lập tức toàn thân lại phát run, cô vội xua tay: ‘Không không không, không có, tôi … tôi chỉ nói nhảm thôi …’

Suýt nữa đã quên trước mắt là một hồn ma rồi!

Cung Quý Dương hình như rất vừa lòng với thái độ ‘dũng cảm nhận sai’ của cô, hắn hơi gật đầu: ‘Vậy còn không tệ lắm, chỉ cần về sau cô không nghịch ngợm nữa thì mọi chuyện dễ thương lượng hơn rồi!’

Liên Kiều nghe xong đôi mắt liền lóe lên một tia vui mừng …

‘Anh, anh nói là thật sao? Anh khẳng định là muốn tha cho tôi phải không?’

Đây thật là chuyện mừng nha, dễ thương lượng? Ý hắn là muốn tha cho mình phải không?

Đúng rồi, chỉ cần hắn chịu tha cho cô, cô nhất định cô sẽ thành tâm cầu nguyện cho hắn sớm được siêu thoát.

Cung Quý Dương khoanh hai tay nhàn nhãn nhưng cô: ‘Đương nhiên, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghịch ngợm nữa, thì chuyện hôm nay coi như xong!’

‘Ai yo …’

Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều mừng rỡ chỉ thiếu nhảy lên hoan hô thôi.

‘Anh nói thật phải không?’ Cuối cùng cô vẫn không yên tâm hỏi lại một câu.

Cung Quý Dương không nói gì, chỉ gật đầu.

Liên Kiều thấy cô gật đầu mới triệt để yên tâm. Thấy vẻ mặt thả lỏng của cô, Cung Quý Dương lần nữa lười biếng nói: ‘Được rồi, cô có thể đi!’

Câu nói này như một lời ân xá, Liên Kiều nghe xong vội vàng cất bước chạy, không dám trễ một giây để lại một tràng cười của Cung Quý Dương sau lưng.

Cô nhóc này thật thú vị, chắc là cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia không biết làm sao đối phó với con gái rồi, hắn thật lòng muốn nhìn xem vẻ mặt thất bại của cái tên Hoàng Phủ kia thế nào.

Hắn đang suy nghĩ thì điện thoại chợt reo lên, khi nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, Cung Quý Dương híp mắt lại, nhấn phím tiếp điện thoại, còn chưa mở miệng thì đầu bên kia, giọng nói bỡn cợt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã vang lên …

‘Hello, bạn thân mến của mình, bây giờ cậu vẫn còn ở trong hố chứ? Không sao đâu, giờ mình tới cứu bạn.’

Cung Quý Dương cất tiếng cười thảm: ‘Mình nói này Hoàng Phủ, cậu thật là biết chạy trốn đó nha, cậu cả ngày hôm nay … đi chết ở đâu?’

Câu cuối gần như là rống lên.

Hoàng Phủ Ngạn Tước tự nhiên là hiểu chuyện lập tức dời điện thoại ra khỏi lỗ tai mình bằng không chắc chắn sẽ bị tiếng “Sư tử hống” kia làm điếc tai.

‘Hắc hắc …’

Vẫn tiếng cười ưu nhã như trước, Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: ‘Đừng nên kích động như vậy, mình đến Hồng Kông là có việc cần làm, mỗi ngày lịch làm việc đều đầy kín, chứ đâu có giống cậu, đến Hồng Kông chỉ để phá đám!’

Chương 14: Không có lửa làm sao có khói (1)

Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Biết bây giờ mình muốn làm gì nhất không?’

‘Không khó cảm nhận được quyết tâm chặt mình thành bảy tám khúc của cuậ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi nói.

‘Có giỏi thì gặp nhau đi! Trốn trong điện thoại nói thì đáng kể gì chứ!’ Cung Quý Dương cất lời.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng cười sảng khoái: ‘Thế nào rồi, bạn cũ đúng là bạn cũ, câu này không giả chút nào, mình ở Mint đợi cậu, đến đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cất lời mời.

Cung Quý Dương không nói gì thêm, cúp điện thoại xong liền chạy thẳng ra xe.

Cuộc sống về đêm ở Hồng Kông có chút đa tình, lại có chút mùi vị ám muội mà xa hoa.

Trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp Mint, tiếng nhạc du dương, không khí khắp nơi đều mang vẻ cao quý và đẹp đẽ hơn so với thế giới bên ngoài.

Trong phòng nghỉ riêng dành cho khách quý, màu vàng của cung đình và màu đỏ sậm sang trọng kết hợp tạo nên một khung cảnh vô cùng cao quý, trên chiếc bàn tinh tế đã bày sẵn một bình trà nổi tiếng đang tỏa  hương thơm ngát, chỉ cần ngửi sơ qua cũng có chút thi vị vấn vương trong lòng.

Bên phải chiếc ghế sofa cao cấp là một hành lang trưng bày những bức tranh tiêu biểu của nhiều dan họa, trong đó có cả tác phẩm tiêu biểu của David Mach và Damien Hirst. Giá áo với những chiếc móc áo mạ vàng và một bức tranh điêu khắc được tạo nên từ hàng ngàn mảnh sứ đầy  màu sắc “Song Trùng Khuất Khúc”, giá trị gần mười nghìn vạn trong đó có một viên kim cương hình quả lê hơn 25 cara.

Một bàn tay to chầm chậm đẩy cánh cửa làm bằng thủy tinh đẹp đẽ ra, ánh sáng rực rỡ hắt ra càng khiến cho bóng dáng cao lớn của người đó kéo dài.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn đang lẳng lặng chờ đợi, sau khi nhìn thấy người đến liền đứng lên, bên môi câu thành một nụ cười tao nhã như hoàng tử, sau đó nhẹ nhàng cất bước về hướng Cung Quý Dương đang đứng nơi cửa.

Nào ngờ, còn chưa đợi hắn mở miệng, cổ áo đã bị bàn tay to lớn của Cung Quý Dương níu chặt, dáng vẻ quả thật như đang muốn cùng hắn quyết đấu một trận.

‘Ai ai ai …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không trốn không né, vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ: ‘Tuy rằng chúng ta đã lâu không gặp, nhưng quà gặp mặt của cậu cũng đừng có lớn quá chứ!’

 ‘Mình nghĩ, nắm đấm này đấm vào mặt cậu mới kể là món quà chân chính, không phải sao?’

Cung Quý Dương cười càng tà ác, khóe mắt đào hoa mê người lúc này lại càng mang theo vẻ quyến rũ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cố tình thở dài một hơi, nói: ‘Cậu cho rằng mình muốn như vậy sao? Nha đầu đó chắc cậu cũng gặp rồi phải không? Nếu như lúc bắt đầu mình liền cho cô ấy biết mình là Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô ấy chắc sẽ giết mình thôi, nha đầu đó chuyện gì cũng dám làm, cậu cũng biết mình ở trường đại học Hồng Kông lần đầu tiên chính thức biết cô ấy, cô ấy làm gì không?’

Cung Quý Dương nhướng mày, khẽ buông tay, đĩnh đạc ngồi trên ghế sofa: ‘Cô ấy là dã nha đầu, ngoại trừ mấy trò nghịch ngợm thì còn có thể làm cái gì?’

Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước lộ ra một tia khác thường, hắn ngồi ở một góc khác của sofa, ‘Nghịch ngợm hả, có rất nhiều loại, mình trước giờ chưa từng thấy qua cô nhóc nào nghịch ngợm như thế! Hôm đó lúc mình gặp cô ấy, không biết cô ấy bắt ở đâu rất nhiều gián sau đó trút lên người một cô gái khác, kết quả làm cho cả hội trường toàn là gián, cảnh tượng như vậy quả thật quá bắt mắt rồi!’

Cung Quý Dương vừa hớp một ngụm trà, nghe đến đoạn này ‘Phốc …’ một tiếng toàn bộ phun ra hết…

Trời ơi, đây là loại con gái gì chứ? Một chút phép cư xử của con gái cũng không có, lại còn bày ra cái trò ghê gớm như vậy!

‘Sợ phải không? Lúc đó mình ở trên bục cũng phải thầm than thời đại này thay đổi cũng quá nhanh đi, cho nên nói, một nha đầu như vậy mình làm sao dám để cho cô ta biết được thân phận thực sự của mình chứ, nếu như để cô ta biết còn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net