Quyển 6 - Chương 01-05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày Tước ca và Liên Kiều kết hôn rùi...

***

Quyển 6: Kết hôn

Chương 1: Đi Mã Lai (1)

Plato hỏi thầy mình là Socrates, cuộc sống là gì? Socrates bảo ông ấy đi vào một khui rừng, trên đường đi thấy loại hoa nào đẹp nhất thì hái lấy mang về, Plato vâng lời đi vào rừng. Qua ba ngày mà vẫn chưa thấy ông về, Socrates liền đi vào rừng tìm, sau cùng phát hiện ra Plato đã cắm trại ở trong rừng.

Socrates hỏi hắn, ‘Con đã tìm thấy loài hoa đẹp nhất chưa?’

Plato chỉ vào đóa hoa bên cạnh nói, ‘Đây chính là loài hoa đẹp nhất!’

Socrates hỏi, ‘Vì sao con không hái nó mang về?’

Plato trả lời thầy mình, ‘Nếu như con hái nó xuống, nó sẽ héo đi rất nhanh, còn nếu như con không hái nó, nó sớm muộn gì cũng khô héo đi. Cho nên con ở bên cạnh nó lúc nó nở đẹp nhất. Đợi đến khi nó tàn rồi con lại đi tìm một bông hoa khác. Đây đã là bông hoa đẹp nhất thứ hai mà con tìm thấy!’

Lúc này Socrates mới cho học trò mình biết, ‘Con đã biết chân tướng của cuộc sống rồi đó!’

… Cuộc sống chính là theo đuổi và tận hưởng từng thời khắc tốt đẹp nhất của sinh mệnh!

***

Langkawi, hòn đảo thiên đường!

Nơi ở của hoàng thất Mã Lai, cách thành phố Langkawi khoảng 30km nằm cạnh biển Andaman, thuộc bang Kedah, sát biên giới Thái – Mã, bờ biển phía tây còn có một vịnh biển hết sức yên tĩnh, cảnh đẹp nên thơ – Vịnh Burau.

Từ trên cao 30.000m qua cửa máy bay có thể nhìn thấy khung cảnh nên thơ bên dưới, trên một diện tích rộng lớn, tòa nhà sang trọng mang phong cách Mã Lai hiện ra trước mắt.

Vương thất Nakheer là một gia tộc mang màu sắc thần bí nhất của Mã Lai, không chỉ đơn giản là vì người trong gia tộc có trực giác hơn hẳn người thường cùng với Giáng Đầu Thuật mà ai nghe cũng khiếp sợ, càng quan trọng hơn là trong lịch sử, vương thất Nakheer đã có những đóng góp to lớn mà không ai phủ nhận được.

Người có uy quyền nhất trong vương thất Nakheer là Hoa Đô lão nhân, cũng chính là ông nội của Liên Kiều. Ông tự xưng là Hoa Đô lão nhân, mà người bên ngoài cũng dùng danh xưng thân thiết này để gọi ông.

Giống như gọi một vị thần trong tín ngưỡng của họ.

Hai năm trước vương thất Nakheer mới từ thủ phủ của Mã Lai dời đến mảnh đất thiên đường Langkawi này, nguyên nhân là vì Hoa Đô lão nhân đã già rồi, đối với những chuyện thị phi trong vương thất đã sớm nhàm chán, ông bây giờ chỉ thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn, hưởng thụ một cuộc sống thật sự!

Máy bay từ từ đáp xuống sân bay tư nhân đã được trải thảm đỏ, những người làm sớm đã sắp thành đội ngũ đón tiếp, trên mặt mỗi người đều là vẻ cung kinh và nghiêm túc.

Khi cánh cửa máy bay mở ra, cái đầu nhỏ của Liên Kiều đã không đợi được mà lộ ra nhìn sau đó là cả thân hình nhỏ nhắn.

‘Kuching tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư về nhà!’

Người làm đứng thành hai hàng vừa thấy Liên Kiều nhảy xuống, liền đồng loạt cúi người chào.

‘Ngoan nha ngoan nha, tôi bây giờ gọi là Liên Kiều, nhớ kỹ đó!’ Liên Kiều xua xua tay, nói với những người làm.

Người làm ai nấy đều nhìn nhau, hiển nhiên họ không hiểu “Liên Kiều” nghĩa là gì.

‘Ông nội …’

Khi Liên Kiều vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người tóc bạc từ từ đi về phía mình, lập tức vui mừng hô lên một tiếng, vội vàng chạy đến.

‘Ông nội, con nhớ ông nhiều lắm, tối qua nằm ngủ còn mơ thấy ông nữa đó!’ Cô vừa nói vừa bổ nhào vào lòng ông, trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ nhớ nhung chân thành.

‘Thật là, lớn như vậy rồi mà cứ như đứa bé vậy, con xem, ở trước mặt bố mẹ chồng và chồng tương lai mà nhõng nhẽo với ông như đứa bé vậy!’

Hoa Đô lão nhân là một vị lão nhân rất hiền từ, tuy râu tóc đã pha sương nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, tinh thần sáng láng, không khó hình dung ra thời tuổi trẻ ông lợi hại đến thế nào, trên người mặc trang phục của vương thất Mã Lai, rõ ràng là ông rất xem trọng buổi gặp mặt hôm nay.

Khi ông nhìn thấy cả nhà Hoàng Phủ từ trên phi cơ bước xuống, trên mặt hiện ra một nụ cười hiền hòa, ông vỗ nhẹ vai Liên Kiều, bước lên phía trước cười sang sảng …

‘Gia tộc Hoàng Phủ hôm nay đến thăm thật là nhà tranh thêm sáng, hoan nghênh, hoan nghênh!’

‘Hoa Đô lão nhân, nhiều năm không gặp ngài vẫn tinh anh như xưa, thực làm cho cháu khâm phục!’ Hoàng Phủ Ngự Phong khiêm tốn tiến đến bắt tay Hoa Đô lão nhân.

‘Nào có nào có, ta tuổi đã gần trăm, chỉ có cháu là vẫn phong độ như xưa!’ Hoa Đô lão nhân cười ha hả.

‘Đây là vợ cháu Triển Sơ Dung, lúc Hoa Đô lão nhân đến nhà “Hoàng Phủ” của chúng cháu, vợ cháu đúng lúc không có ở đấy!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười nói.

‘Hoa Đô lão nhân, chào ngài, cháu vẫn thường nghe Ngự Phong nhắc về ngài, hôm nay được gặp quả là vinh hạnh!’ Triển Sơ Dung đĩnh đạc nói.

‘Tốt tốt, không hổ là thiên kim của Triển Thị, quả thật có phong thái danh môn!’ Hoa Đô lão nhân gật đầu cười.

Hoàng Phủ Ngự Phong chỉ tay về Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng bên cạnh …

‘Đây là con trai cháu, Hoàng Phủ Ngạn Tước!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước bước lên, từ tốn mà đường hoàng, cúi người chào, ‘Gọi ngài là Hoa Đô lão nhân thì quá xa lạ đi, ông nội, chào ông!’

Một câu nói, trực tiếp thuyết minh quan hệ giữa hắn với Liên Kiều.

Hoa Đô lão nhân sững người nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, gương mặt anh tuấn, tư thế đĩnh đạc, trong ánh mắt tràn đầy trí tuệ và trầm tĩnh, không khỏi lên tiếng tán thưởng, ‘Ngự Phong à, đây … đây là con trai cháu … Hoàng Phủ Ngạn Tước?’

Hoàng Phủ Ngự Phong cười đáp lời: ‘Đúng vậy, đây chính là con trai trưởng của cháu!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhìn về Hoa Đô lão nhân, trên môi vẫn là nụ cười tao nhã lộ rõ khí chất hơn người.

‘Tốt lắm tốt lắm, thật là rồng trong loài người!’

Trong mắt Hoa Đô lão nhân tràn đầy vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, ‘Tước Nhi, đây là Tước Nhi sao, không ngờ Tước Nhi hôm nay đứng trước mặt ta lại xuất sắc như vậy, tuổi còn trẻ đã là người thừa kế của tài phiệt tài phiệt, tốt lắm, tốt lắm …’

Trong giọng nói của ông có chút vui mừng lại có chút an ủi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe câu nói của Hoa Đô lão nhân, thân hình hơi run, Tước Nhi? Cách gọi này đã lâu lắm không được nghe rồi.

Hoa Đô lão nhân nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong mắt tràn đầy trìu mến, nhất thời cứ nắm tay hắn không buông …

‘Đi, ở đây gió lớn lắm, chúng ta vào trong nói chuyện đi!’

Ông vừa nói vừa nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Tước Nhi, đi gần ông nội một chút, để ông nhìn con cho kỹ!’

            Tuy trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút hồ nghi nhưng vẫn nở nụ cười tao nhã, chủ động tiến lên dìu Hoa Đô lão nhân.

‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, đây là ông nội của em, em muốn dìu ông nội!’

Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đi sát bên cạnh Hoa Đô lão nhân, trong lòng liền không vui giống như đứa bé vừa bị người ta đoạt đi món đồ chơi.

Chương 2: Đi Mã Lai (2)

‘Hừm!’ Liên Kiều chu môi liếc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tức tối đi vượt lên trước.

‘Xem đứa cháu này của ta, đều là do ta chìu hư nó rồi, đợi nó gả vào nhà Hoàng Phủ, vẫn phải nhờ cháu trai và cháu dâu bao dung cho nó mới được!’ Hoa Đô lão nhân nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung nói.

‘Hoa Đô lão nhân, Liên Kiều đứa bé này ngây thơ đơn thuần lại thông minh lanh lợi, ngài yên tâm, con và Hoàng Phủ đều rất thích con bé!’ Triển Sơ Dung cười nói.

Hoa Đô lão nhân rất hài lòng, gật đầu, sau đó quay sang Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: ‘Tước Nhi, đứa cháu nghịch ngợm này của ta từ hôm nay giao lại cho con, nó tuy là có chút nghịch ngợm nhưng lòng dạ rất tốt, con nhất định phải bảo vệ nó thật tốt mới được!’

‘Ông nội, xin ông yên tâm, Liên Kiều là vợ của con, con nhất định sẽ dùng thời gian cả đời bảo vệ và chăm sóc cô ấy!’

Trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân của Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể dễ dàng nhận ra sự chân thành và nghiêm túc.

‘Tốt lắm, ta quả là không có nhìn sai người, khi ông nội con đưa ảnh của con cho ta xem, ta đã biết ngày sau của con nhất định không đơn giản, quả đúng là như thế!’ Hoa Đô lão nhân trìu mến nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, ‘Ông nội, người quá khen rồi, thì ra người có nhìn ảnh của con lúc nhỏ!’

Thì ra là như vậy, nghĩ lại lúc mình sinh ra liền là niềm kiêu hãnh của cả nhà, mà Hoa Đô lão nhân và ông nội là bạn thân nhiều năm, lúc đó mình đương nhiên là trở thành đề tài nói chuyện của hai người già rồi. Hoa Đô lão nhân từ lúc gặp mặt vẫn luôn gọi mình là “Tước Nhi”, chắc là gọi theo ông nội rồi, đây chắc cũng là cách Hoa Đô lão nhân thể hiện sự tưởng niệm đối với người bạn thân sớm đã qua đời.

‘Đương nhiên là xem rồi, lúc đó tuy rằng không có gặp con ngoài đời thực, nhưng vừa nhìn bức hình ta đã biết đứa bé như con sau này sẽ làm nên chuyện lớn, trên mặt tràn đầy vẻ anh khí và kiên định giống hệt như ông nội và cha con, chỉ đáng tiếc ông nội con ra đi quá sớm, bằng không thấy đứa cháu này bây giờ ưu tú như vậy, nhất định sẽ …’ Nói đến đây, giọng của Hoa Đô lão nhân có chút nghẹn nào, trong mắt cũng lấp lánh ánh lệ.

Tình cảnh này đúng là “cảnh cũ còn đây người đi mất”.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở lời thì đã nghe từ không xa truyền lại một tràng tiếng kêu kinh ngạc …

‘Kuching … Kuching là em sao? Trời ơi!’

Sau đó lại nghe tiếng reo mừng của Liên Kiều …

‘A, anh Đan Tư!

Trên bãi cỏ cách đó không xa, hai người thân thiết ôm lấy nhau, màn thân mật này lọt hết vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn chau mày lộ vẻ không vui.

Còn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung ai nấy nhìn nhau.

‘Kha kha, là anh họ của Kuching, từ nhỏ đến lớn là nó thương yêu con bé nhất, cũng may là còn có Đan Tư đứa bé này, bằng không tuổi thơ của Kuching cũng rất cô độc. Yên tâm đi …’

Hoa Đô lão nhân như nhìn thấu vẻ không vui trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, ông đưa tay vỗ vỗ tay hắn, đầy thâm ý nói.

***

‘Anh Đan Tư, anh không nhớ em sao? Sao không đến Hồng Kông thăm người ta?’

Trong phòng khác lớn, Liên Kiều không chút cố kỵ ngồi sát bên cạnh Đan Tư, nồng nhiệt nhõng nhẽo nói.

Đan Tư cũng có thể coi như một người đàn ông đẹp trai, mặt mũi thanh tú, dáng người cao ráo, duy chỉ có thiếu đi một chút anh khí.

Hắn cười cười, ‘Ai nói là anh không nhớ em, từ sau khi em đi, anh gần như đêm nào cũng mơ thấy em!’

‘Thậ sao?’ Liên Kiều không tin.

‘Đương nhiên là thật rồi!’ Đan Tư vội vàng lên tiếng.

Lời nói của hai người lọt vào tai của Hoàng Phủ Ngạn Tước vô cùng chói tai, người đàn ông này, ánh mắt nhìn về phía Liên Kiều hoàn toàn không giống với ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái mình, là đàn ông, Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu ánh mắt ấy hàm chứa điều gì.

Hắn nghe nói ở đất nước này anh em họ cũng có thể kết hôn, ở xã hội Trung Quốc cũ cũng không phải chủ trương cho thân càng thêm thân sao?

Khi bàn tay to không ý thức nắm chặt lại thì bên tai đã nghe tiếng cười sang sảng của Hoa Đô lão nhân …

‘Đan Tư, bước lên chào hỏi khách quý của gia tộc Hoàng Phủ đi con!’

Đan Tư cực kỳ nghe lời, bước lên nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, nhẹ nghiêng người cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ phu nhân, chào các vị, nguyện chuyến đi Mã Lai lần này của hai vị sẽ được thiên thượng chúc phúc!’

‘Tốt! Tốt!’ Hoàng Phủ Ngự Phong tươi cười gật đầu.

Triển Sơ Dung định thần nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, lại liếc mắt về phía con trai, cố ý nói: ‘Ồ, thì ra con là Đan Tư, nếu như luận về thứ tự, ta nên gọi con là hoàng tử Đan Tư đúng không, quả nhiên là nhân tài!’

Đan Tư nghe xong, sự kiêu ngạo trong lòng cũng theo đó dâng lên, hắn cười cười: ‘Hoàng Phủ phu nhân ngài quá lời rồi!’

Lúc này Hoa Đô lão nhân mới uy nghiêm nói: ‘Người bên cạnh ta là tổng tài đương nhiệm của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh, là con trai trưởng của gia tộc Hoàng Phủ và cũng là vị hôn phu của Liên Kiều!’

Tử Tranh nghe xong, trên mặt lộ vẻ không được tự nhiên, sau đó hắn tiến lên, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin chào!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng mỉm cười gật đầu chào, ánh mắt sắc bén không ngừng đánh giá hắn. Nhân tài? Cẩu tài thì có! Hừm!

Tuy nhiên với kinh nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường cộng với bản tính điềm tĩnh vốn có, hắn hoàn toàn không lộ ra biểu tình gì trên mặt, cực kỳ điềm đạm nói: ‘Thì ra là anh trai của Kuching, xin thứ lỗi cho tôi trước giờ chưa nghe Kuching nhắc đến. Hôm nay gặp ở đây thật là vinh hạnh, sau này khi tôi và Kuching kết hôn, xin mời có dịp đến “Hoàng Phủ” làm khách một chuyến!’

Đan Tư cười càng không được tự nhiên, lúc này hắn cũng ngầm đánh giá Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia bất an, người đàn ông này chỉ yên lặng ngồi ở đó thôi, nhưng mỗi cửa động đều mang một khí chất đặc biệt cùng sự cương nghị mà người thường không thể sánh kịp mà trong ánh mắt cũng tràn đầy trí tuệ và điềm tĩnh khiến người ta không dám xem thường.

Chẳng lẽ Hoa Đô lão nhân thật sự muốn đem Kuching gả cho người đàn ông này?

Đang lúc hai người đàn ông đang âm thầm đánh giá nhau, đã thấy Liên Kiều chạy lên, kéo Đan Tư trở về chỗ ngồi, cố ý nói bên tai hắn: ‘Anh ngàn vạn lần đừng có nghe hắn nói, đợi lúc anh thật sự tới “Hoàng Phủ” rồi, hắn nhất định sẽ đuổi anh đi, hắn nhỏ mọn lắm!’

‘Kuching!’ Hoa Đô lão nhân nghe Liên Kiều nói vậy, có chút ngượng ngùng nhìn cả nhà Hoàng Phủ, tức giận nói: ‘Không được vô lễ!’

Chương 3: Đi Mã Lai (3)

Liên Kiều chu môi, vẻ mặt ủy khuất, ngay cả đôi mắt màu tím cũng trở nên ảm đạm, rõ ràng là rất không tình nguyện.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, cười thầm nói: ‘Ông nội, người đừng nên tức giận, Liên Kiều tuy nghịch ngợm nhưng con rất thích!’

Một câu nói, nhã nhặn mà không mất phong độ, chủ động xuất kích, trực tiếp đánh tan vẻ thắng lợi trên mặt Đan Tư.

‘Con xem, Kuching, con có thể gả cho người chồng ưu tú như vậy, thật là may mắn của con, sau khi vào nhà Hoàng Phủ con nhất định phải ngoan, đừng để cho hoàng thất Mã Lai chúng ta mất mặt đấy!’ Hoa Đô lão nhân thở dài một tiếng, trong lòng lại ngầm khen ngợi đứa cháu rể không thôi.

‘Ông nội …’ Liên Kiều kháng nghị, vẻ mặt bất mãn.

Hừm, dám ở trước mặt ông nội ra vẻ này nọ!

‘Hoa Đô lão nhân, ngài suy nghĩ nhiều rồi, Liên Kiều rất được lòng mọi người, chúng con thương con bé còn không hế!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười nói.

‘Haizz, thật là làm cho mọi người chê cười rồi, đứa cháu này của ta thật quá nghịch ngợm rồi!’

Hoa Đô lão nhân ngại ngùng nói, thở dài một tiếng lại nói tiếp, ‘Nhưng mà đứa bé này thật sự khiến người ta thương mến vô cùng. À, mà con sao tự dưng lại đổi tên thành Liên Kiều?’

‘Ông nội, người ta học Trung y mà, dĩ nhiên là chọn tên Liên Kiều rồi!’ Liên Kiều nũng nịu nói.

‘Vậy sao con không chọn tên Hoàng Liên luôn đi, ở Mã Lai người ta càng dễ biết con học Trung Y!’ Hoa Đô lão nhân từ hòa trách cô.

‘Người ta mới không chọn tên Hoàng Liên, Hoàng Liên đắng lắm, ăn nhiều có thể bị câm luôn, không thèm!’

Hô hô …

Câu nói của Liên Kiều khiến cả nhà cùng bật cười.

‘Nha đầu, qua đây!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút cố kỵ cười khác, vẫy tay về phía cô, giọng điệu hệt như một người chồng nói với vợ mình.

Đan Tư sững người, ở nước hắn, rất hiếm có người đàn ông nào cường hãn như thế.

Liên Kiều cũng không để ý ánh mắt của Đan Tư, lầm bầm nói: ‘Không thèm!’

‘Vậy không có xe đua chơi đâu đấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm nói.

Nghe vậy Liên Kiều vội nhảy đến, ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh không được nuốt lời nha!’

‘Anh không có, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thỏa mãn hết những ước muốn của em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tiêu sái nói.

Liên Kiều không nói thêm, chạy đến bên cạnh hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, để mặc cho cánh tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt nơi eo mình.

‘Hô hô …’ Hoa Đô lão nhân thấy một màn này, hết sức vui mừng, ‘Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nha đầu nghịch ngợm này nhất định phải có Tước Nhi mới chế phục được!’

‘Ông nội nói phải đó, Liên Kiều quả thật có lúc rất nghịch ngợm, giống như một đứa trẻ vậy, rất mê chơi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thân thiết nhìn cô, trong mắt tràn đầy tình ý.

Tim Liên Kiều hốt nhiên “đông” một tiếng đập loạn lên.

‘Ai mê chơi chứ …’

Cô yếu ớt phản kháng, đôi mắt tím nhìn hắn chăm chăm giống như bị hắn thôi miên.

‘Chính là nha đầu em đó, ngoài em ra còn có ai chứ!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vuốt mũi cô, sau đó vỗ vỗ sau ót cô, thập phần trìu mến.

Một màn này khiến Hoa Đô lão nhân, Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung vui đến nở hoa, nhưng lọt vào mắt Đan Tư lại vô cùng chói mắt.

Bầu không khí chợt trở nên có chút quỷ dị, người hạnh phúc cảm thấy hạnh phúc còn người khó xử cảm thấy càng khó xử.

‘Đúng rồi, mải vui suýt nữa thì quên mất!’

Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới cất lời: ‘Biết Hoa Đô lão nhân trước giờ vẫn lưu luyến mùi thơm của trà Hồng Bào ở núi Vũ Di, hôm nay cháu đặc biết mang đến danh trà từ Bán Sơn Nhai của Cửu Long Khoa, hy vọng có thể giúp ngài bớt nỗi nhớ nhung!’

Vừa nói Hoàng Phủ Ngự Phong vừa ra hiệu cho vệ sĩ lấy ra một hộp lễ vật tinh xảo, cung kính đưa đến trước mặt Hoa Đô lão nhân.

‘Cháu thật có lòng, còn nhớ sở thích của lão già này, thật tốt!’ Trong mắt Hoa Đô lão nhân tràn đầy ý cười, ông vừa nhẹ mở hộp lễ vật, mùi thơm đã tràn vào mũi.

‘Quả nhiên là trà ngon, nghe đồn Hồng Bào trên thế giới chỉ còn lại ba cây, thật là đáng tiếc …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng: ‘Ông nội nói vậy là không đúng rồi, vốn là “vật quý là vì hiếm”, cho nên như vậy người ta mới càng trân trọng!’

‘Nói hay lắm, rất tốt, rất tốt, Ngự Phong …’

Hoa Đô lão nhân chuyển ánh mắt về phía Hoàng Phủ Ngự Phong nói: ‘Từ lúc ta gặp được Tước Nhi liền thích nghe nó nói chuyện, nếu như không phải ngày cưới của chúng nó gần kề, ta nhất định phải lưu Tước Nhi ở đây mấy ngày, thật không nỡ để nó đi nhanh như vậy!’

‘Người yên tâm, con sẽ sắp xếp thời gian, sau khi kết hôn xong, chúng con sẽ thường xuyên về đây thăm người!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng nói.

‘Được, được!’

Hoa Đô lão nhân vẻ mặt đầy an ủi, sau đó quay về phía quản gia: ‘Mau đem trà này pha đem lên!’

‘Dạ!’ Quản gia cung kính tiếp lấy hộp trà, vội vàng đi chuẩn bị.

Rất nhanh, một bộ dụng cụ pha trà đã được bày ra trước mặt mọi người, người làm thành thục pha trà, không lâu sau một mùi hương thơm ngát đã lan tỏa khắp trong không khí.

Sau khi thưởng thức một ngụm trà, Hoa Đô lão nhân lưu luyến nhấm nháp hương vị thanh mát của loại trà nổi tiếng, sau đó thở dài một tiếng, ‘Ngự Phong, cha con trước giờ cũng rất thích trà đạo, càng thích sưu tầm các loại danh trà, Trung Quốc là đất nước của trà, mà loại trà này cũng là loại trà mà cha con thích uống nhất, cũng là với sự dẫn dắt của cha con mà ta cũng bắt đầu yêu thích mùi hương thanh mát này, nghĩ lại năm đó ta và cha con có thể nói là hận gặp nhau quá muộn, không có chuyện gì là không nói được với nhau, lại còn định hôn ước cho hai đứa cháu, không ngờ hắn còn chưa kịp thấy Tước Nhi cưới vợ sinh con …’

Vừa nhắc đến ông nội của Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng nói của Hoa Đô lão nhân liền có chút nghẹn ngào, trong mắt cũng có ánh lệ, có thể tưởng tượng năm đó giao tình của hai người sâu đậm đến đâu.

Bầu không khí có chút thương cảm, đang lúc Hoàng Phủ Ngự Phong định lên tiếng an ủi Hoa Đô lão nhân lại nghe có tiếng khóc truyền đến.

‘Aiiiii … ‘ Là Liên Kiều, cô đang khóc.

‘Sao vậy, nha đầu? Tự dưng sao lại khóc?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, vội vàng ôm lấy vai cô hỏi.

Còn Hoa Đô lão nhân và những người khác cũng trợn mắt nhìn Liên Kiều.

Chương 4: Đi Mã Lai (4)

Liên Kiều thút thít nói: ‘Người ta cảm động mà …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net