Quyển 6 - Chương 16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 6: Kết hôn

Chương 16: Tiết lộ chuyện xưa (2)

Lại một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ Hoa Đô lão nhân, ánh mắt ông lại trở nên xa xăm …

‘Chuyện đó xảy ra lúc ta vẫn chưa trở về nước, lúc đó Khả Lý Hy sinh ra một đứa bé gái, đây vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng khi Á Hy ôm đứa bé trong tay mới phát hiện ra, đôi ngươi của đứa bé đó là màu tím …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe đến đây trong lòng không tự chủ được run lên … đôi ngươi màu tím? Đôi ngươi của Liên Kiều cũng là màu tím.

Giọng của Hoa Đô lão nhân có chút run rẩy, ngập ngừng một hồi lâu như muốn điều chỉnh lại tâm tình sau đó mới tiếp tục nói: ‘Trong gia tộc của chúng ta, phàm những người có đôi ngươi màu tím đều là người mang theo năng lực khác người nào đó, đây là bẩm sinh, không có cách nào thay đổi! Lúc đó Khả Lý Hy giống như phát điên vậy, nó đương nhiên là biết câu chuyện về lời nguyền, do đó, nó, còn có con trai của ta, hai đứa vì để bảo vệ tính mạng của mình, lại dám nhẫn tâm đem bỏ nó đi mà không hỏi ý kiến của ta!’

‘Cái gì?’ Cảm xúc của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thay đổi theo câu chuyện.

‘Con trai của ta đã thay đổi, không chỉ có nó, ngay cả vợ nó Khả Lý Hy cũng bắt đầu trở nên khác thường, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, mỗi ngày đều sống trong sự lo sợ nơm nớp, khi ta biết chuyện này, tuy rằng đau lòng nhưng chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, đứa bé cũng không thể tìm lại được …’ Hoa Đô lão nhân nhắc đến đứa con trai mà mình yêu quý, cả gương mặt già nua đều là vô hạn đau khổ …

‘Thấm thoát mà đã qua hai năm, dần dần con trai và con dâu ta cũng khôi phục trở lại, không còn lo sợ như xưa nữa, khi Khả Lý Hy mang thai lần nữa, lại sinh ra một đứa con gái, hai vợ chồng lại rơi vào sự sợ hãi khủng khiếp lần nữa …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong trong lòng chợt kích động, hắn gian nan hỏi: ‘Đứa bé này là Liên Kiều?’

‘Đúng vậy!’ Lần này là một câu khẳng định từ Hoa Đô lão nhân. ‘Lúc Kuching được sinh ra, tất cả hy vọng của Á Hy và Khả Lý Hy đều trở thành ảo ảnh, bởi vì … Kuching cũng giống như đứa bé hai năm trước, cũng có một đôi ngươi màu tím, điều này nói lên rằng, con bé cũng là một đứa bé trời sinh có năng lực hơn người, lúc này Á Hy hoàn toàn thất vọng rồi, vì để bảo vệ mạng sống, hai đứa lần nữa quyết định làm lại chuyện mà chúng nó đã làm hai năm trước …’

Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước không tự chủ được nắm chặt lại, chặt đến nỗi lòng bàn tay cũng thấy đau.

Hoa Đô lão nhân nói tiếp: ‘Còn may ta biết được chuyện này kịp thời, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy Kuching đứa bé này, trong lòng tự dưng nảy sinh một tình thương rất lạ, Tước Nhi, con còn chưa nhìn thấy Kuching lúc còn nhỏ, quả thực hết sức đáng yêu mà khi ta nhìn thấy nó lần đầu tiên, nó đã nhìn ta cười rất vui vẻ, lúc đó ta đã thề với lòng, đứa bé này tuyệt đối không thể để hai đứa nó bỏ rơi được!’

Nói đến đây, ánh mắt Hoa Đô lão nhân thể hiện rõ sự kiên định, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút phẫn nộ …

‘Dưới sự kiên trì cùng uy hiếp của ta, Á Hy và Khả Lý Hy không thể không từ bỏ ý định ban đầu là bỏ rơi đứa bé, đành phải nuôi lớn nó trong sự lo sợ thắc thỏm. Thời gian dần trôi, theo sự lớn lên của Kuching, chúng ta vui mừng phát hiện ra đứa bé này không có thừa hưởng năng lực về Giáng Đầu và chiêm bốc bẩm sinh, cho nên sự bất an trong lòng Á Hy và Khả Lý Hy đã dần dần giảm bớt, hai đứa nó cũng bắt đầu đối xử với Kuching như những người cha người mẹ bình thường, đáng tiếc là, tuổi thơ vui vẻ của Kuching chỉ kéo dài cho đến lúc nó mười tuổi!’

Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng bất an, bởi vì hắn đã nghe Liên Kiều nhắc qua chuyện cũ …

Hoa Đô lão nhân nhìn hắn, trong mắt thấp thoáng sự đau khổ…

‘Ta còn nhớ rất rõ, lúc đó Kuching vừa trải qua lần sinh nhật thứ mười, có một lần mẹ của nó, Khả Lý Hy, tìm không thấy một sợi dây chuyền nạm ngọc, đó là một sợi dây chuyền hiếm có trên đời, vô cùng quý giá và đẹp đẽ, nó gần như đã điều tra tất cả những người làm trong nhà, đồng thời gần như lục tung cả nhà để tìm vẫn không tìm thấy, nào ngờ sợi dây chuyền là do đứa bé mới mười tuổi Kuching tìm được. Khi Khả Lý Hy hỏi con bé làm sao tìm thấy, con bé nói do mình cảm nhận được sợi dây chuyền ở chỗ đó cho nên đến đó tìm …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên hiểu rất rõ hành động của Liên Kiều lúc đó gây ra bao nhiêu là sự chú ý lẫn lo sợ của tất cả mọi người.

Hoa Đô lão nhân ngừng lại một lúc mới nói tiếp: ‘Không nghĩ cũng biết, hành động đó của Kuching khiến cho Á Hy và Khả Lý Hy lo sợ đến mức nào, nỗi lo sợ chôn dấu bao nhiêu năm qua lại lần nữa trỗi dậy, bắt đầu từ hôm đó, hai đứa gần như trốn tránh tiếp xúc với Liên Kiều, không cùng con bé ăn cơm, không quan tâm đến con bé, thậm chí …’

Nói đến đây, trong ánh mắt Hoa Đô lão nhân lấp lánh ánh lệ, tay cũng không ngừng run rẩy.

‘Thậm chí là thế nào?’ Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhấp nhỏm, hắn có chút khẩn trương.

Hoa Đô lão nhân cất lời, giọng run run: ‘Hai đứa thậm chí còn nhốt Kuching trong một gian phòng tối, không có cửa sổ chỉ có duy nhất một cửa ra vào, mặc cho con bé gào khóc thế nào cũng không để ý, hai đứa nó coi con bé như một con quái vật, không hề đối xử với nó như một đứa con gái …’ Nói đến đây ông dừng lại một lúc, đưa tay lau lệ nơi khóe mắt, ‘Hai đứa đó thật nhẫn tâm, Kuching năm đó chỉ là một đứa bé mười tuổi, nó có lỗi gì đâu chứ. Khi ta biết được chuyện này, tức giận trách mắng hai đứa, bắt chúng phải thả Kuching ra, từ đó lại phát hiện ra Kuching đã tập thành một tật xấu, đó là cứ qua mười hai giờ đêm là tự nhiên sẽ ngủ say, tin rằng là do ảnh hưởng của một đoạn thời gian bị nhốt trong căn phòng tối đó, những hành hạ về mặt tinh thần mà con bé phải gánh chịu là rất lớn …’

Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai đánh cho một quyền, hắn không khó hình dung ra một cô bé Liên Kiều bị bắt nhốt vào một chỗ không có ánh sáng, không ngừng kêu khóc, không nghĩ cũng biết chắc cô rất sợ hãi, dù sao lúc đó cô cũng chỉ là một đứa bé thôi.

Một đứa bé ở lứa tuổi đó đáng lý phải được hưởng thụ vui vẻ cùng sự yêu thương của cha mẹ còn cô suốt  ngày lại bị chính cha mẹ mình nhốt trong một căn phòng nhỏ không có ánh sáng, cô bé Liên Kiều chắc chắn sẽ hoảng sợ chỉ biết co người lại, không có ai chơi cùng, cũng không có ai nói chuyện với cô, chỉ có lúc ăn cơm mới mơ hồ nghe được tiếng người…

Nghĩ đến đây hắn vừa buồn bã vừa tức giận.

Hoa Đô lão nhân lại run run cất lời: ‘Hai vợ chồng Á Hy không phải vì nhốt Liên Kiều lại mà bớt đi sợ hãi, bọn họ mỗi ngày đều sợ, sợ mất đi tính mạng, cho đến một ngày, bọn họ nghĩ ra một cách vô cùng độc ác … đó là giết chết Kuching!’

Cả thân người Hoàng Phủ Ngạn Tước run lên, lửa giận trên gương mặt anh tuấn càng lúc càng nồng.

Hắn không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có loại cha mẹ như vậy, vì giữ tính mạng của mình, vì trốn tránh cái gọi là lời nguyền, không chỉ đem con mình nhốt lại trong phòng tối mà thậm chí còn muốn lấy mạng của con mình. Chẳng lẽ … họ không còn nhân tính nữa sao?

Chương 17: Tiết lộ chuyện xưa (3)

Nắm tay của Hoa Đô lão nhân cũng nắm chặt lại, ‘Hai đứa đó đúng là cầm thú cũng không bằng. Có một ngày chúng dẫn Kuching đến bờ biển, mang tiếng là dẫn con bé đi bơi, thực ra là muốn nhân cơ họi này mà dìm chết nó, cũng may là ta phát hiện kịp thời, cứu con bé ra khỏi dòng nước, mà hai đứa cầm thú kia vì cho rằng Kuching đã chết, sau đó cũng bỏ đi, rời khỏi vương thất, rời khỏi Mã Lai!’

‘Vì sao lại như thế?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoại trừ đau lòng chỉ có đau lòng, câu chuyện này Liên Kiều cũng đã nhắc qua với hắn nhưng nội dung so với hôm nay nghe được không giống với, mà hắn, nghe được chân tướng câu chuyện càng cảm thấy đau lòng và xót xa cho cô.

Hoa Đô lão nhân nghe hắn hỏi, thở dài một tiếng, ‘Trong gia tộc có mộtlời đồn rằng nếu muốn tránh khỏi lời nguyền chỉ cần dìm chết người đó trong nước là được, cho nên chúng mới đem con bé đến bờ biển.’

‘Vậy sau này tại sao cha mẹ Liên Kiều lại chết?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn còn nghi vấn, chẳng lẽ lời nguyền là có thật sao?

‘Hừ!’ Hoa Đô lão nhân cười lạnh một tiếng, phẫn nộ lắc đầu …

‘Cũng có thể là báo ứng của ông Trời đi, lúc chúng lưu vong rời đi Mã Lai, trên đường đi xảy ra tai nạn khiến cả hai đều tử vong! Báo ứng, thật sự là báo ứng! Hai đứa chúng nó hết lần này đến lần khác muốn bức hại con gái ruột của mình, sau cùng ngay cả ông Trời cũng phẫn nộ, cho nên nói, chúng không phải chết vì lời nguyền của gia tộc, mà đúng là “Trời tạo nghiệt còn đường sống, tự tạo nghiệt không thể sống!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng chỉ vô lực thở dài.

Cả câu chuyện, từng phản ứng nhỏ của Hoàng Phủ Ngạn Tước đều lọt vào mắt của Hoa Đô lão nhân, kể xong, ông vỗ vỗ tay Hoàng Phủ, nghiêm túc hỏi: ‘Tước Nhi, trong mắt con, có phải cũng cho rằng Kuching là một người mang lại điềm xui cho người khác?’

‘Ông nội, con trước giờ chưa từng nghĩ như vậy, Liên Kiều rất lạc quan, cũng rất thông minh, những ngày có cô ấy ở bên cạnh, con luôn cảm thấy rất vui vẻ!’ Hoàng Phủ không chút do dự trả lời.

Hoa Đô lão nhân cảm thấy rất an ủi, ông gật đầu, rõ ràng là rất cảm động khi nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước nói vậy …

‘Tốt tốt, ta đúng là không có nhìn lầm người! Tước Nhi, đứa cháu gái này của ta trước giờ rất nghịch ngợm nhưng ta biết, trong lòng nó rất sợ cô độc, sợ sự yên lặng, thậm chí trước đó còn không dám ngủ một mình, thực ra nó rất cần sự quan tâm của người khác, cũng rất muốn được người khác thừa nhận, cũng có thể nói, nghịch ngợm chỉ là một cách để nó thu hút sự chú ý của người khác mà thôi. Tước Nhi, con và Kuching rất nhanh sẽ kết hôn rồi, ta đem đứa cháu mà ta yêu thương nhất giao cho con, xin con nhất định phải … đối xử tốt với nó!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe ông nói vậy, trong lòng có chút chua xót, hắn gật đầu, trịnh trọng nói với Hoa Đô lão nhân: ‘Ông nội, xin Người yên tâm, con sẽ không để cho Liên Kiều chịu bất kỳ ủy khuất nào đâu!’

‘Tốt, ta biết con nhất định sẽ đối xử tốt với Kuching, ta tin tưởng con!’ Hoa Đô lão nhân lão lệ đoanh tròng.

Những hồi ức đan xen nhau chợt dừng lại, trong đầu chỉ còn lại sự trìu mến lẫn thương xót dành cho cô gái đang nằm tĩnh lặng trên giường bệnh.

Cầm bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên mặt mình, cảm nhận sự mềm mại mà vô lực của cô, hắn trwosc giờ chưa từng nghĩ qua trong nụ cười sáng lạn trên gương mặt cô lại ẩn dấu bao nhiêu là bi thương như thế.

Vì sao mình lại không sớm quen biết cô chứ? Nếu như là vậy, hắn nhất định sẽ không để cô phải chịu bất kỳ đau khổ nào.

Cô vẫn như cũ yên tĩnh nằm trên giường không chút tri giác nào, không có chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại…

Nếu như … cô mãi không tỉnh lại …

Không!

Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng ôm chầm lấy cô, như sợ cô thật sự biến mất trước mặt mình vậy, cái suy nghĩ vừa nãy thật sự dọa hỏng hắn. Hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, hắn muốn cô tỉnh lại, hắn muốn cô như trước giờ, nũng nịu, giận dỗi thậm chí là ương bướng, nghịch ngợm, thích làm gì thì làm.

Chỉ cần cô có thể tỉnh lại, hắn sẽ không để cô cảm thấy cô độc, hắn sẽ luôn ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, yêu thương cô …

Đợi chút …

Yêu…!!!

Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người, hắn nhìn lại lần nữa gương mặt xinh đẹp mà xanh xao của cô, trên gương mặt anh tuấn xẹt qua một tia trìu mến …

Đúng vậy, giống như lời ba người bạn thân đã nói, hắn yêu cô, yêu cô, yêu cô!

Giờ phút này hắn cuối cùng đã nhìn rõ tình cảm thật sự của mình đối với Liên Kiều.

Hắn yêu cô, vì yêu nên mới khó chịu khi nhìn thấy cô ở bên cạnh một người đàn ông khác, thậm chí là khó chịu khi thấy cô cười với một người đàn ông khác.

Hắn yêu cô, vì yêu nên mới hết lần này đến lần khác bao dung cho sự nghịch ngợm cùng ương bướng của cô.

Hắn yêu cô, vì yêu nên mới không chịu nổi khi thấy cô quyết định rời xa hắn.

Hắn yêu cô, vì thế mới cam tâm tình nguyện bước đi trên con đường hôn nhân với cô.

Hắn yêu cô, cho nên trong giờ phút này nhìn thấy cô như vậy mà đau lòng, chẳng thà người nằm kia là mình …

Hắn yêu cô!

Hắn yêu Liên Kiều!

Nghĩ đến đây, hắn ôm cô càng chặt hơn, môi mỏng khẽ lướt bên tai cô, thì thầm …

‘Nha đầu, bất kể là dùng cách gì, anh nhất định cũng sẽ làm cho em tỉnh lại, chúng ta … còn một đám cưới chưa cử hành, không phải sao?’

Nụ hôn rơi xuống môi cô, quyến luyến không rời giống như hắn muốn dùng cách này để kêu tỉnh cô gái đang nằm kia …

Khi bác sĩ mặt đầy mệt mỏi bước vào phòng bệnh, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã trông nom bên cạnh Liên Kiều cả đêm, trong thời gian này, hắn không rời giường bệnh nửa bước, thậm chí bàn tay đang ấp lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô vẫn không buông ra một phút.

‘Thế nào rồi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt xanh xao của Liên Kiều.

Bác sĩ Lucky thở dài lắc đầu, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng lắm rồi!’

‘Ý ông là sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, giọng nói có chút thay đổi.

‘Hoàng Phủ tiên sinh, những gì cần kiểm tra, hoặc có thể kiểm tra cho Hoàng Phủ phu nhân chúng tôi đều đã làm rồi nhưng trải qua cả đêm hội chẩn kết quả vẫn như vậy, chưa phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bệnh nào, cũng không tìm ra nguyên nhân khiến phu nhân hôn mê bất tỉnh!’ Bác sĩ Lucky vô lực lên tiếng.

‘Đây là kết quả mà các người cho tôi sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước  nghe xong, chầm chậm đứng lên, vẻ ôn hòa lúc nãy hoàn toàn biến mất, trên mặt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như băng, từ thân hình cao lớn toát ra một khí phái khiến người khác sợ hãi, trong căn phòng bệnh sang trọng ngay lập tức có một cỗ áp lực vô hình từ trên người hắn ập tới.

Các bác sĩ đều hớp một hơi khí lạnh, có người thậm chí còn lùi về sau vài bước, bọn họ chưa từng thấy một Hoàng Phủ Ngạn Tước tao nhã như thế lại có một mặt khiến người ta sợ hãi như vậy.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, giọng một cô gái du dương cất lên …

‘Bọn họ … không cứu được Liên Kiều  đâu!’

Chương 18: Gặp người có duyên (1)

Giọng nói dịu dàng du dương như tiếng suối, tuy có chút lạnh lùng nhưng cũng rất ngọt ngào.

Tất cả các bác sĩ nghe vậy đều giật mình, ai nấy đều quay đầu lại nhìn xem ai mà lại có khẩu khí lớn như vậy.

Ngay lúc này, đứng nơi cửa phòng bệnh chính là Mặc Di Nhiễm Dung, trên người mặc một chiếc váy màu tím nhạt, mái tóc dài xõa tung, đôi mắt màu tím tử lan đang nhìn về hướng Liên Kiều, ngay lập tức ánh mắt trở nên ảm đạm.

Đứng sau lưng cô là Hoàng Phủ Ngạn Thương, khi hắn nhìn thấy gương mặt đầy giận dữ và bất mãn của Hoàng Phủ Ngạn Tước, quả thực bị dọa giật mình …

‘Anh hai, yên tâm đi, Liên Kiều sẽ không sao đâu!’ Hắn vỗ vai Hoàng Phủ Ngạn Tước, nói.

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy có lúc nào anh trai mình nóng nảy như thế, điều này cho thấy địa vị của Liên Kiều trong lòng anh hai quả thật không giống với bất kỳ ai.

Một màn này khiến bác sĩ Lucky như rơi vào sương mù, ‘Xin hỏi vị tiểu thư đây là …’

‘Bác sĩ, ngài không cần biết tôi là ai, tôi chỉ có thể nói bệnh nhân nằm đây các vị không có cách nào chữa khỏi, xin các vị lui xuống trước, có được không?’ Mặc Di Nhiễm Dung nói rất điềm đạm nhưng trong giọng nói có thể nghe ra sự kiên định trong đó.

‘Chuyện này …’

Bác sĩ Lucky và các bác sĩ khác ai nấy nhìn nhau, bọn họ trước giờ chưa từng gặp qua người nào có khẩu khí lớn như vậy, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, chuyện này …’

‘Các vị lui xuống trước đi!’

Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy Mặc Di Nhiễm Dung, trong lòng đại khái đã đoán được tám chín phần đây là chuyện gì.

Các bác sĩ mặt đầy hoài nghi bước ra ngoài.

Cửa phòng bệnh đã đóng lại.

Mặc Di Nhiễm Dung chầm chậm đi đến bên cạnh Liên Kiều, ngồi xuống đưa tay nâng mí mắt cô lên để kiểm tra, sau đó lại quan sát một lúc sắc mặt của cô, sau cùng mới thở dài một tiếng, đứng lên.

‘Liên Kiều sao rồi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt ngưng trọng nhìn theo từng động tác của Mặc Di Nhiễm Dung sau đó lên tiếng hỏi.

‘Cũng may là hai người nghe theo lời tôi mà kết hôn rồi, bằng không hôm nay Liên Kiều không chỉ là hôn mê đơn giản như vậy, cô ấy không chừng gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng rồi!’

Mặc Di Nhiễm Dung không khó nhìn ra vẻ ưu tư trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong lòng chợt động.

Người đàn ông này xem ra rất quan tâm đến Liên Kiều, vẻ lo lắng trong mắt hắn là không che dấu được.

Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng nhìn Liên Kiều, ‘Chẳng lẽ … Liên Kiều thật sự bị trúng Giáng Đầu? ‘

Mặc Di Nhiễm Dung khẽ gật đầu, ‘Đúng vậy, tuy rằng tôi đã tìm mọi cách giúp nó tránh khỏi tất cả nguy cơ có ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng … cửa ải này nhất định phải qua, không thể tránh khỏi!’

‘Rốt cuộc là ai muốn dùng Giáng Đầu đối phó với Liên Kiều chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều, trong mắt chợt lóe lên tia giận dữ.

Cô ấy đơn thuần như vậy, thiện lương như vậy, sao lại có thể đắc tội với ai được chứ?

Mặc Di Nhiễm Dung cũng ngưng trong sắc mặt: ‘Chuyện ai ra tay hạ Giáng tạm thời vẫn chưa tra ra được, mà thân phận của người này cũng không phải tầm thường, hơn nữa tôi còn có cảm giác người này đạo hạnh rất cao, tất cả các vu thuật người đó sử dụng đều mang đầy oán khí, tôi hoài nghi vụ án thi lạp cũng có liên quan đến người này!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, trong mắt càng dâng lên sự đau lòng …

‘Bao giờ thì cô ấy mới có thể tỉnh lại?’

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn lại Liên Kiều, nhẹ giọng nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh xin yên tâm, tôi đã tận lực đem sự nguy hiểm của Liên Kiều giảm xuống đến mức thấp nhất, bây giờ ý thức của con bé vẫn là tỉnh táo, chỉ không có cách nào cử động và nói năng mà thôi. Tôi cần thời gian hai ngày để chuẩn bị, tôi nghĩ qua hai ngày nữa Liên Kiều chắc sẽ không sao!’

‘Hai ngày?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu lắm lời của Mặc Di Nhiễm Dung.

Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Thương mới lên tiếng: ‘Anh hai, có chuyện này chắc anh chưa biết, cỗ thi lạp thứ ba đã xuất hiện rồi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, cau mày hỏi lại: ‘Cỗ thi lạp thứ ba? Ý em là … cái xác này là ở Mỹ?’

‘Đúng vậy, em đã xem qua hiện trường thứ nhất của nó, xảy ra lúc trưa ngày hôm qua, em đã tự mình kiểm tra cái xác thứ ba này. Lần này Nhiễm Dung đặc biệt đến Mỹ, thứ nhất là vì Liên Kiều, thứ hai là vì muốn điều tra những chuyện liên quan đến cái xác thứ ba này!’

‘Cái xác này có liên quan gì đến hai cái xác trước không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cảnh giác hỏi.

‘Ừm, trước mắt mà nói, nếu như cố tìm ra mối quan hệ thì miễn cưỡng có thể nói cái xác đầu tiên và cái xác thứ ba có quan hệ, còn cái xác thứ hai thì hoàn toàn không có!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương giải thích thêm, ‘Cái xác đầu tiên là Bá Tước Afhan, chúng ta đều biết ông ấy thực ra là người của bang phái, là một chấp sự trong gia tộc, nói chính xác hơn là thuộc hạ của Lãnh đại ca, còn cái xác hôm qua, người chết có thân phận rất đặc thù, bên phía cảnh sát đều không thể tra ra thâm phận của người chết, tất cả các ghi chép cũng như giấy tờ có liên quan đến người chết đều là ngụy tạo!’

‘Ồ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất nhanh đã đoán ra: ‘Chẳng lẽ người này có liên quan đến một tổ chức sát thủ nào đó?’

Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười tán dương, ‘Anh hai, anh đoán đúng rồi, về sau em thông qua rất nhiều manh mối mới điều tra ra thân phận thật sự của người chết, thì ra hắn là một sát thủ thuộc tổ chức baby-M, cũng có nghĩa là … hắn là người của Nhiếp Ngấn!’

‘Nhiếp Ngấn?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi giật mình, ‘Thì ra là như vậy, bằng không tại sao Nhiếp Ngấn lại tự mình ra mặt đến Mỹ chứ, xem ra là bị chuyện này kinh động đến rồi!’

‘Đúng vậy, em cũng nhận được tin Nhiếp Ngấn đã đến Mỹ, cho nên nói cái xác đầu tiên và cái xác thứ ba có liên quan cũng chính là do mối quan hệ giữa Lãnh đại ca và Nhiếp Ngấn, rất lạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net