Chương 2.3: Thanh Xuân Không Cạnh Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Năm ba, trong một lần đi chơi cùng đám Lý Vy ở khu vui chơi, thì Triệu Dĩnh bị giật túi.

Triệu Dĩnh và tôi la hét chạy theo, mọi người cũng chạy theo giúp, Phạm Băng vừa đi mua nước suối với Lý Vy thì nghe tiếng nhìn sang.

Tên cướp chạy về hướng Phạm Băng và Lý Vy, Lý Vy tay cầm chai nước ném mạnh vào bắp chân tên cướp, khiến hắn đau đớn khụy một chân xuống.

Phạm Băng bắt đà từ xa chạy tới, một chân đạp lên chân trụ của tên cướp đầu gối chân kia đá ngay cằm hắn khiến hắn ngã ra sau.

Tên cướp vẫn ngồi dậy được sau cú đá đáng sợ kia, chưa đứng vững Lý Vy đã nhào tới đấm một phát vào bụng hắn, thao tác nhanh nhẹn nắm lấy một tay hắn, xoay người ném hắn xuống đất.

Tên cướp bị mọi người chế trụ lấy, giải đi giao cho bảo vệ nơi đó.

Triệu Dĩnh nhận lại được túi, mặt cô ấy vẫn còn ngơ ngác.

Tôi thì không có phản ứng bất ngờ lắm, lần đầu tiên khi say rượu năm nhất, khi nhìn thấy Lý Vy say khướt mà vẫn có thể nhanh nhẹn trèo rào một cách nhẹ nhàn tôi liền biết cô ấy từng học qua võ rồi.

Chỉ là không ngờ Phạm Băng so với Lý Vy cũng không thua kém.

"Lão tam cậu cũng từng học võ sao?"

Phạm Băng chỉnh lại nếp áo "À, nhà tớ khá có tiếng trong quân đội, nên biết võ là chuyện rất bình thường."

"Sao tớ cảm giác câu nói này giọng điệu này đã từng nghe qua ở đâu rồi nhỉ?" Triệu Dĩnh gãi đầu.

Lý Vy cười haha.

"Ông nội cậu là đại tướng sao?" Tôi chợt nói.

Phạm Băng bất ngờ nhìn tôi "Sao cậu biết."

Ối, tôi chỉ suy luận một chút thôi, cái câu khá có tiếng này Lý Vy đã từng nói rồi, kết quả thết nào ông là bộ trưởng bộ giáo dục, nên khá có tiếng quân đội thì tôi liền nghĩ tới đại tướng.

"Thật sao? Đại tướng thật sao?" Lý Vy cũng rất bất ngờ.

"À ừ."

"Thế lão tam cậu có anh trai nào còn độc thân không?" Triệu Dĩnh hai mắt sáng rực rỡ.

"Liên quan." Lý Vy trừng mắt.

"Tớ phát hiện, xung quanh tớ toàn là con ông cháu cha cả." Tôi đút kết một đáp án, sau đó chợt nhớ ra Triệu Dĩnh, tôi đưa mắt nghi ngờ nhìn cô ấy, nói không chừng lại thêm một nữa.

Triệu Dĩnh phẩy tay "Không hề nha, tớ rất bình thường mà."

"Hửm???" Thật sao.

"Được rồi, thật ra cũng có một chút có danh tiếng trong nghành bất động sản." Triệu Dĩnh nói nhỏ trong miệng.

"Bất động sản, họ Triệu." Lý Vy suy đoán một chút rồi bất ngờ nhìn Triệu Dĩnh "Đừng nói là Triệu Minh Ân."

Triệu Dĩnh gật đầu.

Lý Vy nuốt nước bọt lẩm bẩm "Ông trùm bất động sản của Châu Á cậu lại dám nói là một chút danh tiếng, cậu không cảm thấy hơi miễn cưỡng à!"

"Rich kid." Phạm Băng nói.

Tôi lại đút kết "xung quanh tôi đều là con ông cháu cha và là những rick kid."

Thấy ba bọn họ nhìn tôi thì tôi khẳng định "Tớ hoàn toàn bình thường."

Một tháng sau rộ lên phong trào bình chọn bộ tứ bạn thân quyền lực nhất trường, đám bọn tôi được vinh danh chiếm đầu bản.

Phía dưới còn giải thích vì sao rất đơn giản.

Triệu Dĩnh con của trùm bất động sản Châu Á.

Lý Vy con hiệu trưởng và phó hiệu trưởng cháu bộ trưởng bộ giáo dục.

Phạm Băng cháu của đại tướng.

Và cuối cùng là tôi, Ngôn Kỳ Tuyết nữ sinh thông minh nhất trong các sinh viên nữ, được mệnh danh là nữ thần của trường y.

Bọn Lý Vy nhìn tôi đầy khinh thường, ừ chắc "bình thường".

7.

Một ngày nọ, khi tôi đã là sinh viên năm thứ sáu có một cậu nhóc năm ba vừa mới chuyển vào trường đứng trước mặt tôi tỏ tình, tôi hiển nhiên vẫn dùng câu nói mà Triệu Mặc dạy kia.

"Thật ngại quá, chị đã có bạn trai rồi, em đừng lãng phí thanh xuân ở chị."

Cậu bé có vẻ không tin, gạ hỏi "Em luôn thấy chị đi một mình, cũng không có thân thích với nam sinh nào, chị đừng dùng lý do bịa ra để từ chối em như vậy, học tỷ em thật sự rất thích chị."

Tôi có chút cứng miệng, thằng nhóc này khó đối phó hơn tôi tưởng, liên tục bị nó làm phiền vài lần, tôi chợt nghĩ ra một suy nghĩ.

"Chị thật sự đã có bạn trai rồi."

"Em không tin, vậy chị nói xem hắn là ai?" Cậu bé bướng bỉnh nói.

"Anh ấy tên là Triệu Mặc, hiện tại đang học ở Anh, có nói em cũng không biết đâu?" Xin lỗi nha Triệu Mặc, mượn tên cậu dùng một chút, dù sao cậu cũng ở Anh sẽ không biết đâu.

Cậu bé có vẻ sững sờ, sao đó cười ranh mãnh "Anh ấy quả nhiên có mắc nhìn người, chị đúng là không làm em thất vọng."

"Gì cơ?" Tôi không hiểu gì.

"Em là Mặc Vũ, em họ của anh Triệu Mặc, chị đừng hiểu lầm anh ấy không biết chuyện em với chị đâu, thật ra lần đầu tiên thấy chị em đã nhận ra chị rồi." Mặc Vũ cười cười.

"Nhận ra?" Tôi đã gặp cậu ấy ở đâu rồi sao?

Nhớ ra lúc nãy việc tôi mượn dùng tên của Triệu Mặc trước mặt em cậu ấy đặc điều, tôi đỏ bừng cả mặt, vội giải thích "Chuyện lúc nãy chị nói, em đừng hiểu lầm, không phải vậy đâu."

"Em hiểu, em hiểu hai người muốn bí mật hẹn hò với nhau, em hiểu mà." Cậu ấy tỏ vẻ thấu hiểu.

Bí mật, hẹn hò, xong rồi chuyện này mà tới tai Triệu Mặc thì mặt mũi tôi biết để ở đâu.

Mặc Vũ nịnh hót "Nhưng mà chị xinh hơn trong hình nhiều ấy."

"Hình?"

"Vâng, đầu giường Anh Mặc có để hình của chị ở đó mà, mỗi lần em hỏi ai anh ấy điều nói, chị dâu của em."

Triệu Mặc để ảnh của tôi ở đầu giường hắn, tim tôi đập nhanh hơn, tôi cảm thấy hơn sự ngạc nhiên là một chút ngọt ngào kèm vui vẻ, nhận ra tâm lý kỳ lạ này tôi có chút ngỡ ngàng.

Sao tôi lại thấy ngọt ngào khi bị một người đàn ông chụp lén ảnh để nhìn ngắm mỗi ngày như kẻ biến thái như vậy chứ?

Chợt nhận ra tình cảm của tôi dành cho Triệu Mặc đã vượt quá ranh giới bạn bè rồi, tôi có chút bối rối nên không dám liên lạc với Triệu Mặc nữa.

Triệu Mặc có lẽ cũng nhận ra tôi đang tránh hắn, hắn cũng không còn liên lạc với tôi.

Nhưng cứ mỗi dịp lễ Triệu Mặc luôn gửi quà từ Anh về cho tôi, chúng tôi cứ duy trì mối quan hệ không rõ ràng ấy đến Trịnh Uyển Ninh cũng nhiều lần lên án.

"Hai người nếu thích nhau thì cứ tỏ tình với nhau đi, cứ mờ mịch như vậy không cảm thấy mệt mỏi bất an sao?"

Mỗi lần như vậy tôi chỉ cười trừ, vì tôi cũng không rõ chính mình đối với Triệu Mặc là thứ tình cảm gì, chỉ cảm thấy những lần ở nghĩ tới hắn đều là những lần rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net