Chương 3.5: Cuộc Sống Trước Hôn Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Dạo gần đây Triều Mặc luôn có những biểu hiện rất kỳ lạ, nhiều lúc hắn nhìn tôi muốn nói gì đó rồi lại thôi, cứ vài lần như vậy tôi liền bực mình.

"Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?"

"Ngày mốt em có rãnh không?"

"Hôm đó em được nghỉ." Chỉ vì hỏi cái này mà kỳ lạ mấy ngày qua sao?

"Vậy buổi tối hôm đó mình đi ăn ngoài đi." Triệu Mặc mắt sáng rực nắm lấy tay tôi.

"Sao cũng được." Tôi nghi hoặc nhìn hắn.

Từ bữa đó Triệu Mặc như tắm trong gió xuân, khi thì nhìn gương tự cười một mình, khi thì miệng lẩm bẩm mấy câu gì mà có ánh trăng làm chứng gì gì đó.

Tôi có chút lo lắng cho hắn, hôm trước tôi có đọc một bài báo, một thanh niên vì công ty do mình thành lập bị phá sản mà trở nên phát điên, lẽ nào việc làm ăn công ty hắn không thuận lợi sao?

Tôi gọi cho mẹ Triệu hỏi "Gần đây anh ấy rất kỳ lạ, như bị rối loạn tâm lý ấy, là bên công ty gặp trắc trở gì hay sao ạ?"

Mẹ Triệu cũng sợ hãi chạy đi hỏi ba Triệu, nghe ba Triệu nói công ty Triệu Mặc vẫn bình thường, thì bà gọi cho Triệu Mặc hỏi.

Lúc mẹ Triệu gọi lại cho tôi, bà cười rất thần bí "Thằng bé chỉ là phấn khích quá thôi con yên tâm, Tuyết này, rốt cuộc ta cũng đợi được tới ngày này, con đi nghỉ sớm đi, ngày mai sẽ mệt mỏi đấy, hahaha."

Tôi nhìn điện thoại khó hiểu, sao giờ đến mẹ Triệu cũng giống Triệu Mặc rồi.

Hôm tôi được nghỉ, buổi chiều đang đợi Triệu Mặc đi làm về vì anh nói hôm nay ra ngoài ăn thì bên bệnh viện gọi.

"Bác sĩ Ngôn, có một vụ tai nạn giao thông liên hoàn vừa xảy ra, bệnh viện đang thiếu người, hiện tại cô có thể đến đây không?"

"Được tôi biết rồi, tôi tới ngay." Tôi cầm lấy áo khoác chạy lấy xe đi tới bệnh viện, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Triệu Mặc.

Bên kia nhanh chóng nhắc máy, giọng Triệu Mặc rất hớn hở "Anh đang trên đường về, em thay đồ đẹp đi, anh về mình liền đi."

Tôi nhanh chóng nói "Mặc bên bệnh viện vừa gọi cho em, giờ em phải qua đó, việc đi ăn với anh sợ là không được rồi, để lần sau đi nha anh."

Bên kia im lặng một hồi lâu, Triệu Mặc mới trả lời lại, giọng anh không còn vui vẻ nữa mà buồn rầu pha chút thất vọng "Anh biết rồi."

Vì đang tập trung chạy xe nên tôi không nhận ra sự thay đổi ấy, cúp máy chạy tới bệnh viện.

Hôm ấy tôi phẫu thuật cả đêm, cả người mệt lữ về đến nhà thì đã là sáng, Triệu Mặc vẫn còn ngủ, xem ra hôm qua hắn thức rất khuya.

Tắm rửa sạch sẽ, leo lên giường nằm cạnh hắn thì phát hiện cả người hắn thoang thoảng mùi rượu, vậy là đêm qua thức khuya uống say nên giờ mới ngủ như chết.

Đưa tay ôm Triệu Mặc vào ngực, hắn vừa ngửi thấy mùi tôi liền ôm lấy eo tôi ngủ say xưa, đang định ngủ thì trên tủ giường điện thoại Triệu Mặc liên tục sáng đèn, tiếp đó ai đó gọi tới.

Triệu Mặc bị phá giất ngủ, khó chịu rút đầu vào ngực tôi.

Tôi một tay che tai Triệu Mặc, một tay với ra cầm lấy điện thoại, vừa cầm lấy thì nó tắt máy, mở điện thoại ra xem.

Điện thoại này có hai cách mở khóa, một là nhập mật khẩu, hai là khóa vân tay, mà khóa vân tay của Triệu Mặc là ngón trỏ tay phải của tôi, ai đó nói cài như vậy để tôi sử dụng cho tiện!!!???? Chả biết là mua điện thoại cho hắn hay cho tôi nữa.

[Sao rồi, kế hoạch cầu hôn đã thành công chưa, có chụp lại ảnh làm kỷ niệm không? Gửi anh em xem với.] Tề Xuyến nhắn.

[Tuyết đã đồng ý rồi hai đứa dự định khi nào đám cưới, mẹ hôm nay sẽ đi coi ngày, tốt nhất là làm sớm sớm để con bé bên ngoài sẽ rất dễ bị người khác gạt đi mất.] Mẹ Triệu nhắn.

[Này mau nói kết quả cho anh em biết đi? Cậu chắc không phải là bị từ chối rồi đó chứ?] Âu Dương Lịch nhắn.

Và còn vài cuộc gọi nhỡ nữa.

Nhìn thấy chiếc hộp nhỏ nhắn trên tủ giường tôi lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, thì ra cái người muốn cho tôi một cuộc cầu hôn đầy bất ngờ và lãng mạn nhưng vì tôi có việc đột xuất mà mọi thứ bị hủy bỏ, say thế này chắc là hôm qua thất vọng lắm.

Tôi mỉm cười hạnh phúc, hôn lên mái tóc hắn, Triệu Mặc anh lại khiến em yêu anh hơn rồi.

Triệu Mặc tỉnh dậy là một tiếng sau, nhìn thấy bên cạnh không có ai thì bật dậy.

Tôi bước vào phòng đi tới ngồi bên cạnh giường đưa cho anh nước giải rượu nói "Uống sẽ đỡ đau đầu."

"Em về lúc nào vậy?" Triệu Mặc cầm lấy hỏi.

"Vừa về, sáng nay anh có việc gì không?"

"Anh có cuộc họp lúc 9 giờ, sau đó đi bàn với đối tác tác đầu tư, sau đó đi kiểm tra các thiết bị mới." Người nào đó ngây ngô khai báo lại lịch trình của mình.

"Bận như vậy hay là thôi đi."

"Có việc gì sao em?"

"Hôm nay em được nghỉ bù, định cùng anh đi công chứng."Nói xong tôi chống cằm nhìn hắn, để cho hắn thấy chiếc nhẫn mình đang đeo.

Triệu Mặc nhìn liền biết đây là chiếc nhẫn hắn mua để cầu hôn tôi, cô biết rồi, đi công chứng?!

"Anh nhớ ra rồi đó là lịch trình của ngày mai, hôm nay anh rãnh."

"Vậy anh thay đồ đi, em chờ bên ngoài." Tôi đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.

Triệu Mặc nhanh chóng chụp lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình "Thư Ký Hạ, hủy bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay của tôi, hôm nay tôi bận ký hợp đồng với đối tác rồi."

Thư ký hạ ngu ngơ bên kia "..." chủ tịch hắn ký hợp đồng gì sao hắn lại không biết vậy???

15.

Ngày cưới của chúng tôi, có rất nhiều bạn bè người thân đến tham dự, Triệu Mặc cầm lấy tôi nói.

"Đây là ngày mà anh chờ đợi mười bốn năm rồi, Ngôn Kỳ Tuyết cảm ơn em vì đã dừng bước quay đầu lại nhìn anh." Từ năm cuối sơ trung đến khi hai mươi tám tuổi.

Tôi mỉm cười nói với Triệu Mặc "Cảm ơn anh đã kiên trì chờ em, em không biết nói lời mật ngọt, em cũng không biết làm những hành động ngọt ngào nhưng em biết một điều, em muốn cùng anh đi tìm giới hạn của cả đời."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net