Ngưỡng Vọng (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng để tang Văn Uyên được hai tháng, thánh chỉ lại tới, là lệnh của hắn, Ly Dạ, lâu như vậy rồi, cuối cùng hắn cũng nhớ đến vị hoàng tỷ này.
Thái giám bên cạnh hoàng đế đọc to, từng chữ, từng chữ như cắn xé tâm can nàng.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: 
Trưởng công chúa hiền lành thục đức, tuy đã kết thành phu thê với Văn Quận Vương, nhưng tiếc thay Văn Quận Vương qua đời sớm, trẫm tiếc thay cho hoàng tỷ.
Nay ban phong hiệu Đoan Dương, trở thành Đoan Dương Công Chúa, chọn ngày lành tháng tốt tái giá sang Tây Châu, cùng với hoàng đế Tây Châu, tuổi tác phù hợp, là một đôi trời sinh, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn. Khâm thử!"
Tiếng nói vừa dứt, nàng run lẩy bẩy, hắn, vậy mà hắn lại ép nàng tái giá, muốn dùng nàng để đổi lấy hai mảnh đất của Tây Châu, nhưng nàng còn chưa để tang Văn Uyên, sao có thể đi. Nàng tay đón lấy thánh chỉ đã vội vã vào cung. Nàng lúc này chỉ muốn hỏi, thánh chỉ này, là hắn tự nguyện viết, hay là bị ép buộc. Chỉ cần hắn nói bị ép, nàng sẽ tự nguyện sang Tây Châu.
Nàng xông vào Dưỡng Tâm Điện, thị vệ không ngăn cản, đoán chừng hắn biết nàng sẽ tới. Nàng đặt thánh chỉ lên mặt bàn hắn đang đọc sách, thẫn thờ nói hai tiếng.
"Tại sao?"
Hắn lúc này ngước lên nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, lòng có chút chạnh lại. Hắn bước lại gần, ôm lấy cơ thể mỏng manh của nàng, nói lời hẹn ước có lẽ là cuối cùng.
"Hoàng tỷ, đợi ta, đợi ta mấy năm nữa, đợi ta đủ vững vàng, ta sẽ đón tỷ về Đại Ung. Hoàng đế Tây Châu lần trước sang Đại Ung ta vừa gặp đã yêu tỷ. Hắn sẽ đối với tỷ thực tốt."
Không biết tại sao, lời này, nàng lại có thể vẫn cứ thể mà tin tưởng.
*
Lần này, nàng lại lần nữa xuất giá, nhưng lần này đi xa hơn, băng qua Đại Ung đi tới Tây Châu. Chỉ là, nàng không hiểu, tại sao, hắn không tới, hắn cứ thế không một lời tạm biệt. Nàng mang theo hài tử, cùng nhau vượt ngàn dặm tới Tây Châu.

Quả thật, hoàng đế Tây Châu đối với nàng cực kỳ sủng ái, trực tiếp phong nàng lên làm hoàng hậu, hài tử của nàng dẫu không có huyết thống gì, vẫn một mực đưa lên làm thái tử. Hắn cũng rất trẻ, hơn nàng một tuổi, trong hậu cung cũng chỉ có mình nàng.
Hắn đối với nàng giống hệt Văn Uyên năm đó, nhưng đáng tiếc, Văn Uyên đó, đã sớm không còn nữa.
Trong lòng nàng, chuyện của Văn Uyên khiến nàng mãi không quên được, nàng sợ, nàng mang số khắc phu, sợ rằng hoàng đế Tây Châu cũng sẽ như vậy, nàng sợ liên lụy người khác.
Nhưng người Tây Châu không sợ, họ không tin vào số phận, dân chúng Tây Châu đối với nàng cũng một lòng tôn kính. Điều này giúp nàng vơi đi nỗi buồn nhớ Đại Ung, nhớ người đó...
Đã 3 năm, 3 năm rồi, hắn vẫn chưa tới đón nàng về, hài tử của hắn và nàng đã được 3 tuổi rồi, rốt cuộc, nàng còn phải đợi bao lâu nữa.
Trong lũ trẻ ở Tây Châu, có một đứa nhóc từng hỏi nàng.
"Nương nương, Đại Ung còn gì khiến người lưu luyến?"
Đại Ung sao? Hình như chẳng còn gì nữa rồi, phụ mẫu nàng đã mất, hoàng cung lạnh lẽo toàn gió tanh mưa máu. Nghĩ lại cũng không có mấy chuyện vui. Nàng nhìn vào đôi mắt trong veo của đứa trẻ, lại bỗng nhớ tới hình bóng "A Ly" của nhiều năm về trước, hắn lúc đó đối với nàng rất tốt, luôn miệng gọi nàng "Hoàng tỷ", chỉ là, nàng không muốn làm hoàng tỷ của hắn nữa.
Nàng đã 27 tuổi rồi.
*
Trong 3 năm qua, không phải nàng chưa từng gặp Ly Dạ. 3 năm nay, hắn rất nhiều lần sang Tây Châu, chỉ là hắn không tới đón nàng mà chỉ tới để "bày tỏ lòng thành" như lời mà hắn nói với hoàng đế Tây Châu. Lần nào Tây Châu tiếp đón hắn, nàng cũng vui mừng, hân hoan, tưởng rằng bản thân sắp quay về bên hắn nhưng đổi lại chỉ toàn là tiếc nuối đau khổ, thà rằng khi đó, hắn đừng nói ra.
"Mẫu hậu, có phải người luôn như lời họ nói, còn điều gì lưu luyến ở Đại Ung?"
Nàng ôm trọn hài tử của mình, và cũng là của hắn, vào lòng, vỗ về ngọt ngào.
"Người thân của ta ở Đại Ung sớm không còn nữa, sao có thể lưu luyến được chứ."
Đó là lần đầu tiên nàng nói dối con trai của mình, nàng kì thực vẫn còn lưu luyến một người, chỉ là, sợ rằng, người đó sớm quên nàng rồi.
Lần này, Ly Dạ lại tiếp tục sang Tây Châu, nhưng nàng mệt rồi, không muốn tới tham gia cung yến, càng không muốn gặp mặt hắn, hi vọng rồi cũng phải hết, hi vọng của nàng cũng vậy, sớm đã giống ngọn nến cháy hết, 3 năm rồi, nến cũng đã tàn, lòng nàng cũng đã lụi.
Nghĩ lan man một lúc thì nha hoàn cạnh nàng hốt hoảng chạy tới.
"Nương nương, không xong rồi, Ung đế giết chết Tây Châu hoàng đế rồi, người mau..."
Chưa nói hết câu, nha hoàn của nàng đã bị nhất tiễn xuyên tâm. Nàng vội vã lại gần, đỡ dậy, nhưng chỉ đổi lại được hai tiếng.
"Chạy ... mau!"
Nha hoàn đó nói xong thì qua đời, nàng không hiểu chuyện gì chạy ra bên ngoài, nhưng khung cảnh hỗn loạn, người chết ngày một nhiều. Máu chảy lênh láng khắp nơi. Kẻ chém người giết không ngừng tay.
"Hoàng tỷ"
Nghe thấy tiếng gọi, nàng quay sang nhìn, là Ly Dạ. Hắn... hắn... trên người hắn toàn máu là máu, nhưng là máu của kẻ khác. Thanh kiếm vẫn còn đọng máu tươi. Nàng lùi lại ra sau mấy bước, nhưng hắn càng tới gần, ôm chầm lấy nàng.
"Hoàng tỷ, ta tới đón tỷ rồi. Tỷ cùng ta về Đại Ung." 
Nàng có chút ghê tởm với người trước mặt, hắn thật sự là Ly Dạ mà nàng biết sao, tiếng "hoàng tỷ" này của hắn không còn giống như trước kia nữa. Nàng giãy giụa ra khỏi cơ thể hắn.
"Ta không về Đại Ung, ta không muốn về nữa. Ta muốn ở Tây Châu"
Lệ rơi lã chã trên gương mặt thanh tú của nàng. Rõ ràng, chỉ mới đây thôi, nàng còn muốn vế Đại Ung, nhưng giờ hiện thực trước mặt, nàng đối với Đại Ung dường như không còn mong muốn nữa.
Ly Dạ hắn vẫn ôm chặt nàng trong lòng.
"Hoàng tỷ, không phải tỷ lưu luyến điều gì đó ở Đại Ung sao? Theo ta về."
Tang Tử nét ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt, sao hắn lại biết, không, làm sao có thể.
"Hoàng tỷ, ta yêu tỷ."
Nghe lời này của hắn, nàng cười lớn, cười man rợ, lời mà nàng luôn mong muốn này, nếu như nói từ nhiều năm về trước, có lẽ nàng đã thực rung động. Nhưng giờ đã khác, mọi thứ đã khác, tâm nàng lúc này cũng thật khác, đối với nàng, hắn cũng khác.
"Hoàng tỷ, lúc trước ta chưa đủ năng lực bảo vệ tỷ nên mới đưa tỷ đi, giờ ta khác rồi, ta nhất định bảo vệ tỷ an toàn"
"Yêu sao?"
Gương mặt nàng quỷ dị, nhớ về câu hỏi của hắn nhiều năm về trước, càng khiến nàng thêm chán ghét Ly Dạ của bây giờ hơn.
"Phập" Nàng đâm hắn bằng con dao trong tay, tay nàng run run, nhưng hình như, nàng không còn đau khổ như trước nữa.
"Thế này, ta đã không còn gì lưu luyến nữa rồi. Đại Ung đối với ta đã không còn gì lưu luyến."
Tất thảy, cuối cùng, ta với Đại Ung, Tang Tử và Ly Dạ, đã không còn lưu luyến nữa rồi.
*
Tây Châu tiểu hoàng đế đăng cơ, vương hậu Tang Thị lên làm Thái Hậu Nhiếp Chính, Tây Châu sau đó nhiều năm thái bình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net