Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Hàng Nhất thật sự không đấu lại được Từ Khai Từ, cảm giác mình nói gì cũng có thể bị Từ Khai Từ nắm thóp.

Nói nhiều sai nhiều, Trình Hàng Nhất thở dài, cậu không mát xa cho Từ Khai Từ nữa mà cong lưng giúp hắn duỗi thẳng chân, dưới đầu gối lót thêm cái đệm để hắn nằm thoải mái chút.

Làm xong mọi việc, Trình Hàng Nhất mới nhỏ giọng: "Tùy anh, anh muốn gửi gì thì bảo em, em gửi giúp anh."

Đôi lúc, Trình Hàng Nhất hy vọng mình chỉ đang nghĩ nhiều, thật ra trước kia Từ Khai Từ cũng rất quan tâm Mạnh Tân Từ, tiền bối tặng hậu bối chút quà cũng không phải việc lạ. Chẳng qua do mình suy nghĩ nhiều nên lần nào cũng dính đòn.

Nói xong, cậu nằm xuống bên cạnh Từ Khai Từ, tự tìm một tư thế thoải mái, sau đó còn không quên chui vào trong lòng hắn. Từ Khai Từ nhìn Trình Hàng Nhất như vậy cảm thấy rất thú vị, nhịn không được chuyển động cánh tay ôm lấy cậu.

Hắn nghiêng đầu một chút, môi có thể chạm vào Trình Hàng Nhất. Nhiều năm qua, những lúc Trình Hàng Nhất không tức giận đều rất ân cần, biết trên người Từ Khai Từ không có nhiều bộ phận có thể di chuyển nên cậu luôn chủ động nằm sát Từ Khai Từ, như vậy hắn không cần phí sức cũng có thể chạm vào cậu, ôm cậu, hôn cậu.

Thời tiết ở Bắc Kinh hanh khô, da mặt Trình Hàng Nhất không còn mịn như trước, Từ Khai Từ thấy vậy quan tâm hỏi: "Đợt trước tôi mua cho cậu kem dưỡng ẩm, cậu không dùng à? Sao da lại khô thế này?"

Trình Hàng Nhất suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ nổi kem dưỡng ẩm nào.

Trước khi đi một ngày, hình như cậu cãi nhau với Từ Khai Từ, sau đó liền làm lành nhưng Trình Hàng Nhất vẫn luôn không vui. Lúc sắp xếp hành lý, Từ Khai Từ quả thật có đưa mình thứ gì đó nhưng sau đó liền bị mình tùy tiện vứt vào vali.

Sau đó cậu cũng không quan tâm đến cái túi đó nữa, đến giờ Trình Hàng Nhất cũng không biết bên trong đựng cái gì.

Trình Hàng Nhất nhẹ giọng, trên mặt đầy vẻ lấy lòng nói: "Có dùng rồi, chính là thời tiết khô quá, dùng cũng không có tác dụng. Không sao, ở nhà bật máy tạo độ ẩm, em dưỡng hai ngày là được rồi."

Giống như đang nói giỡn nhưng lại mang theo chút nghiêm túc, Trình Hàng Nhất đưa mắt nhìn Từ Khai Từ, nói với hắn: "Yên tâm đi, anh thích gương mặt em như vậy, em làm sao nỡ làm hỏng nó. Em còn phải chăm sóc tốt cho nó nữa."

Từ Khai Từ chính là kiểu người đem hai chữ "nhan cẩu" khắc vào trong xương cốt, ngày trước đối với chính mình theo đuổi cái đẹp không nói, giờ với người yêu cũng là như vậy.

Thật ra Trình Hàng Nhất cũng là "nhan cẩu", nhiều thời điểm tính ra hai người đúng là cặp đôi hoàn hảo. Mặc kệ cãi nhau gay gắt đến đâu, chỉ cần nhìn thấy mặt của đối phương, dù giận dữ đến đâu cũng tiêu tan hơn nửa.

Như hiện tại, Từ Khai Từ biết Trình Hàng Nhất căn bản không dùng lọ kem dưỡng da kia, nhưng nhìn đến dáng vẻ nhẹ nhàng của cậu khi nói chuyện với mình, Từ Khai Từ liền không giận dỗi.

Chẳng những không giận, hắn còn muốn giơ tay sờ sờ gương mặt này, đáng tiếc vào những ngày mưa hắn thật sự khó chịu, tay không nâng được cao như vậy, chỉ có thể nghiêng đầu dùng chóp mũi chạm nhẹ vào mặt Trình Hàng Nhất, trong lòng nhớ kỹ mấy ngày tới phải bảo hộ lý đem máy tạo ẩm bật to hơn một chút.

Những ngày bình đạm thế này quá hiếm hoi khiến Từ Khai Từ không đành lòng ngủ, hắn vẫn luôn nhìn Trình Hàng Nhất, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu một chút đụng vào cậu.

Trình Hàng Nhất mấy năm nay đi rất nhiều nơi, lúc mới bắt đầu thì diễn ở những thành phố nhỏ, sau này nổi tiếng hơn thì đến những sân khấu nổi tiếng quốc tế, thời điểm hiện tại, thỉnh thoảng xem xét giá cả thích hợp, cậu sẽ phối nhạc cho một số tác phẩm điện ảnh.

Trái ngược, Từ Khai Từ lại càng ngày càng cô độc, phạm vi hoạt động của hắn ngày càng thu hẹp, bình thường đều ở trong nhà. Đại khái nơi xa nhất hắn đến cũng chính là bệnh viện.

Những nơi Từ Khai Từ yêu thích trước kia như quán bar, hộp đêm, KTV gì đó, từ sau khi hắn bị liệt đều không còn chút quan hệ. Hắn cũng không muốn đến những nơi náo nhiệt như thế, thậm chí có lúc hắn cảm thấy âm thanh quá ồn ào sẽ khiến hắn đau đầu. Những hồ bằng cẩu hữu* trước kia biết tình hình hiện tại của Từ Khai Từ đương nhiên sẽ không không biết tốt xấu mà động tới hắn.

hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa. Bạn chơi bời chứ không phai bạn tốt.

Sau khoảng thời gian dài, Từ Khai Từ giống như không còn niềm vui trong cuộc sống, thời điểm thân thể tốt có thể ngồi dậy viết nhạc cũng đã không tồi.

Hầu hết thời gian, hắn chính là không có gì làm, liền ngây ngốc ở nhà chờ đợi Trình Hàng Nhất trở về.

Hơn nữa mỗi lần cậu trở về có thể ngoan thế này là tốt nhất, như vậy Từ Khai Từ sẽ càng vui vẻ.

Có thể ngoan ngoãn, không mang theo cảm xúc, không hề oán giận mà chuẩn bị cơm cho Từ Khai Từ. Hai người hòa hợp như vậy mà nằm ngủ, trò chuyện một lát, Từ Khai Từ sẽ càng cao hứng.

Tóc Từ Khai Từ vẫn luôn cọ vào mặt Trinh Hàng Nhất, khiến cậu có chút không thoải mái. Cậu định xoay người nhưng lại nghĩ đến đã lâu rồi không nằm cạnh Từ Khai Từ như vậy, nếu xoay người, Từ Khai Từ khẳng định sẽ không vui, nên lại quyết định chịu đựng một chút mà giữ nguyên tư thế.

Tính ra cũng không phải cậu đang miễn cưỡng bản thân, những lúc không cùng Từ Khai Từ cãi nhau, Trình Hàng Nhất cũng rất thích ở cùng hắn.

Không nói đến chuyện khác, thật ra Từ Khai Từ cũng không có những tật xấu khiến người khác khó chịu, mấy năm nay hắn không đến những nơi hỗn loạn kia, khí chất càng ngày càng giống tiểu thần tiên.

Cùng tiểu thần tiên ở bên nhau, đại khái chính mình cũng được coi là nửa thần tiên nhỉ?

Dù sao chỉ cần không tranh cãi, Trình Hàng Nhất thật sự cảm thấy hai người bên nhau rất thoải mái.

Cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng đem tóc Từ Khai Từ dịch sang một bên, chớp chớp mắt hỏi Từ Khai Từ: "Hôm nay đi hồi phục chức năng không? Đã lâu rồi anh không đi, hôm nay em lái xe đưa anh đi nhé." Từ Khai Từ nghe đến phục hồi chứng năng liền không tình nguyện mà cau mày, nốt ruồi đỏ giữa hai đầu lông mày khẽ động một chút.

"Có thể không đi được không? Tôi còn chưa khỏe hẳn, mệt chết được."

Trình Hàng Nhất ngồi bật dậy, sinh khí mà vỗ đầu gối nói: "Anh liền giả bộ đi, hôm trước khi em đi anh đã khỏe rồi, ngày đó cãi nhau với em giọng nói lớn thế cơ mà."

Ý thức được mình lỡ lời, Trình Hàng Nhất liền im miệng, một lát sau mới hạ thấp tư thế, nhẹ nhàng dỗ hắn: "Nếu khỏe rồi thì đi thôi, em cùng anh đi. Anh không đi phục hồi chức năng, cơ thể lại kém như vậy rất dễ bị bệnh. Lần trước anh nằm viện truyền dịch, tay sưng hết lên, em đau lòng lắm."

"Đau thật không?", Từ Khai Từ nhướng mày hỏi.

Đợt trước nhiệt độ giảm, Từ Khai Từ sốt đến viêm phổi. Nhưng thật ra chính hắn đều đã quên chuyện tay mình sưng, bây giờ nghe được Trình Hàng Nhất nói như vậy liền cảm thấy rất ấm áp.

Trình Hàng Nhất mở to mắt chân thành: "Thật, em lừa anh làm gì?" Cậu vừa nói vừa đem tay Từ Khai Từ từ trong chăn kéo đến trước mặt nhìn kỹ.

Từ Khai Từ ở điểm này thật sự không tốt, quá không thành thật, vì phục hồi chức năng rất mệt mỏi, hắn liền thường xuyên kiếm cớ không đi. Hôm nay nói không thoải mái, ngày mai lại kêu quá nhàm chán.

Ba năm ngắn ngủi, tay chân hắn so với người khác đều héo rút biến dạng có chút nghiêm trọng. Hai tay sắp giống như móng gà, nhìn qua đều không giống tay mà giống cành khô cắm ở tay áo hơn.

Trình Hàng Nhất cầm lấy đôi tay này xoa nhẹ, giúp Từ Khai Từ đem bàn tay lạnh lẽo làm ấm.

Những lúc thế này không phải đang diễn, cậu là thật sự đau lòng. Đôi bàn tay nhiều năm luyện đàn phải nên mảnh mai có lực, hiện tại lại cùng những nhạc cụ này không có chút nào liên quan. Thật ra vẫn rất mảnh mai, chỉ là có phần gầy guộc khó nhìn.

"Thật mà, em cùng anh đi phục hồi chức năng, nhiều ít gì cũng tập một chút." Nói xong những lời này, tay cuối cùng cũng ấm hơn, Trình Hàng Nhất liền đem tay hắn để vào trong chăn, đặt ở trên bụng, thuận tiện sờ xuống tã của hắn kiểm tra một chút.

Vẫn còn khô, nhưng cũng nên thay rồi.

Cậu đứng dậy, lấy ra tã giấy cùng khăn ướt từ tủ đầu giường, giúp Từ Khai Từ đổi một cái mới sạch sẽ, bảo đảm có thể khiến hắn thoải mái hơn.

Từ Khai Từ nghiêng đầu nhìn động tác của Trình Hàng Nhất, khịt khịt mũi, dùng khuỷu tay chống thân thể lên một chút nói: "Nhân tiện thay luôn đồ ngủ đi, nếu không lát nữa lại phải nằm xuống thay lần nữa rất phiền toái."

Nói như vậy là đã đồng ý đi phục hồi chức năng, Trình Hàng Nhất ngẩng đầu nhìn Từ Khai Từ cười lên. Hắn nhỏ giọng nói thầm một câu: "Anh chính là muốn giày vò em mới tốt đúng không, anh đừng để tên Từ Khai Từ nữa, đổi thành Từ Giày Vò đi."

Từ Khai Từ chỉ cười cười không trả lời, để Trình Hàng Nhất giúp hắn làm những việc này.

Thành thật mà nói, Từ Khai Từ đến bây giờ vẫn luôn cảm thấy mấy bộ đồ thể thao rộng thùng thình này thật xấu, một chút đều không muốn mặc, Nếu trong điều kiện cho phép, hắn vẫn muốn mặc những bộ quần áo ưa nhìn trước đây, đáng tiếc thân thể hắn như bây giờ, mặc mấy trang phục đó không những khó nhìn mà còn làm hắn khó chịu.

Không muốn đi phục hồi chức năng một phần cũng do ghét bỏ mấy bộ quần áo đó. Hiện tại thấy Trình Hàng Nhất lấy từ trong tủ ra đồ thể thao, hắn liền bực bội mà nhắm mắt lại, mãi đến khi Trình Hàng Nhất bế hắn chuyển qua ngồi trên xe lăn, hắn mới mở mắt ra.

Đưa mắt nhìn xuống, chiếc quần rộng thùng thình cũng không che đi được đôi chân gầy guộc, ngược lại đầu gối có phần nhô ra càng khiến hắn trông ốm yếu hơn.

Khó nhìn đến mức khiến người ta bực bội.

——

Trình Hàng Nhất nói được làm được, đã nói cùng Từ Khai Từ đi phục hồi chức năng, cậu liền giữ lời.

Nhưng điều này càng khiến Từ Khai Từ khó chịu, vị trí tê liệt của hắn quá cao, hạng mục phục hồi chức năng hắn có thể chủ động làm là không có, phần lớn đều là thụ động huấn luyện. Đơn giản mà nói chính là bị người ta đem tay chân kéo qua kéo lại, duỗi ra gập vào.

Hắn chỉ cần nằm ở trên giường, giống như khối thịt chết bị người khác xoa nắn. Sau một hồi vận động, quần áo đã sớm vặn vẹo, dúm dó cuốn trên người, nhìn thật sự chật vật.

Thời điểm thế này rất không phù hợp với yêu cầu của Từ Khai Từ đối với chính mình, chính hắn còn không muốn nhìn nhiều chứ đừng nói là Trình Hàng Nhất lúc này đang không có gì làm, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn.

Từ Khai Từ hữu khí vô lực lên tiếng nói mình muốn nghỉ một lát. Bác sĩ phục hồi chức năng thức thời lùi về phía sau, chừa lại một chút không gian cho Trình Hàng Nhất tiến đến.

Trình Hàng Nhất cẩn thận lấy cốc nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nâng Từ Khai Từ ngồi dậy, đưa ống hút tới cho hắn uống mấy ngụm.

"Mỗi lần đều phải vận động nhiều như vậy sao?" Hắn đau lòng hỏi Từ Khai Từ.

Có rất nhiều lần cậu chỉ đưa Từ Khai Từ đến phòng phục hồi chức năng rồi vội đi làm việc khác, cậu thật sự không thích bầu không khí ở bệnh viện. Mãi cho đến hiện tại, cậu cũng không rõ lắm Từ Khai Từ đi phục hồi chức năng rốt cuộc là phải làm những gì.

Từ Khai Từ chậm rãi chớp chớp mắt, hắn lúc này mệt đến nói không ra hơi, đợi một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Phải một lúc nữa mới xong, cậu ra ngoài trước đi, cậu ở đây tôi không tập trung được, chỉ muốn nhìn cậu."

Trình Hàng Nhất ngả ra sau một chút, biểu tình không dám tin mà nhìn Từ Khai Từ.

Thật ra cậu đã sớm không chịu nổi, trong lòng cũng hiểu rõ với mức độ tàn tật nghiêm trọng như Từ Khai Từ, lúc phục hồi chức năng trông chật vật như vậy là bình thường, nhưng thật sự sau một hồi chứng kiến quá trình, cậu vẫn thấy khó chịu muốn chết.

Nhưng những lời như không cần ở đây phát ra từ miệng Từ Khai Từ lại khiến cậu cảm thấy có chút không chân thật.

"Thật đấy, cậu đi ra ngoài đi, không phải sáng nay vẫn chưa ăn sáng sao? Gần đây có một quán Starbucks, cậu đi mua bánh sừng bò, uống cốc cà phê rồi quay lại đón tôi. Đừng ngây ngốc nữa, làm tôi phiền muốn chết, nhanh đi đi." Từ Khai Từ nhắc lại lần nữa, trong giọng nói thật không mang theo ý đùa giỡn.

Như được lệnh ân xá, Trình Hàng Nhất nâng cổ cùng lưng Từ Khai Từ giúp hắn nằm thẳng, sau đó liền đầu cũng không quay lại mà rời khỏi phòng phục hồi chức năng.

Cậu đi rất nhanh, sợ Từ Khai Từ đổi ý kêu người gọi cậu quay lại, cậu còn cố ý đeo lên tai nghe, như vậy có thể giả vờ không nghe thấy.

Một mạch bước ra khỏi bệnh viện, Trình Hàng Nhất mới thở phào nhẹ nhõm.

Đáng lẽ tối qua không nên từ chối lời mời của đám gia hỏa kia, nên ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày, kể cả có phải ở khách sạn qua đêm cũng nên đợi thả lỏng chút mới trở về.

Có điều lúc ấy chính mình cũng thật hèn mọn, lý do từ chối đám người kia lại là: "Tôi đã báo với người trong nhà hôm nay phải trở về. Không muốn làm hắn lo lắng."

Có đôi lúc Trình Hàng Nhất cũng không rõ rốt cuộc chính mình muốn gì.

Đối mặt Từ Khai Từ thì cảm thấy dày vò, nhưng xa hắn rồi lại thấy nhớ.

Cậu với Từ Khai Từ hẳn là vẫn nên cách nhau một tấm kính mà sinh hoạt, có thể thời thời khắc khắc nhìn đến Từ Khai Từ chứ không nhất thiết cùng hắn tiếp xúc gần gũi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net