Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Thịnh Quan Nam rời đi, trong nhà lại chỉ còn mình Từ Khai Từ. Đáng lẽ hắn không nên để Thịnh Quan Nam về sớm như vậy, nếu không bây giờ cũng không nhàm chán thế này.

Ngày thường những lúc không có gì làm, Từ Khai Từ sẽ dùng máy tính bảng đọc sách, nhưng hôm nay đọc thế nào cũng không vào.

Hộ lý dọn đồ ăn đã nấu xong lên bàn cho Từ Khai Từ ăn cơm. Hôm nay vì cả buổi sáng Từ Khai Từ vẫn luôn nói chuyện cùng bạn, hộ lý không dám quấy rầy bọn họ, nên bây giờ chỉ có thể gộp bữa sáng với bữa trưa làm một.

Từ Khai Từ ấn nút điều khiển xe lăn chậm rãi tiến đến bàn ăn, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra, hắn phát ra một tia chế nhạo, cười lạnh nói: "Trình Hàng Nhất đi thật sớm..."

Hộ lý ngượng ngùng cười, liền dỗ dành an ủi nói: "Đúng là khá sớm, nói là đi sớm về sớm, nhưng nguyên liệu nấu ăn cậu ấy đều chuẩn bị hết rồi, tôi chỉ cần cho vào nồi nấu thôi. Cậu ấy nói hôm nay cậu muốn ăn cái này nên đã mua từ tối qua."

Từ Khai Từ vốn định bảo không cần nói giúp cậu ấy, nhưng ngẫm lại lại thấy nói cũng vô dụng. Hắn gật đầu, thuận theo mà tiến đến bàn ăn trước mặt rồi dừng lại.

"Mặc kệ cậu ấy, ăn cơm đi."

Lúc Từ Khai Từ ngã từ cầu thang xuống, ngoài chấn thương cột sống không thể phục hồi còn có nửa người bên phải. Tay phải cùng chân phải của hắn đến giờ vẫn phải cố định bằng nẹp vít.

Vốn dĩ vị trí tê liệt rất cao, lại bởi vì gãy xương mà bỏ lỡ thời điểm phục hồi chức năng tốt nhất, tay phải của hắn so với tay trái còn kém hơn.

Tay trái còn có thể nâng lên hoạt động nhẹ, thỉnh thoảng những lúc phục hồi chức năng còn có thể tập mấy bài huấn luyện cầm nắm đơn giản. Tay phải thì hoàn toàn vô dụng, nhiều năm lẳng lặng đặt trên đùi, mấy năm nay đã héo rút không còn nguyên hình, nhìn qua chính là cành khô quật cường trơ trọi trên ngọn cây cuối thu.

Từ lúc xảy ra chuyện đến khi bác sĩ cho phép Từ Khai Từ ăn cơm vẫn luôn là người khác đút cho hắn, chuyện này đối với hắn mà nói đã thành quen. Dù sao phần lớn thời gian đều là hộ lý làm công việc này, cũng không có gì phải xấu hổ.

Thỉnh thoảng Mai Tĩnh đến đây, hoặc những lúc đến nhà bà ngoại sẽ biến thành trưởng bối đút cơm, lúc này hắn sẽ thấy mình thật phiền toái, làm hại trưởng bối không thể ăn ngon.

Trình Hàng Nhất... Trình Hàng Nhất cũng đút cho hắn, nhưng là cậu không ở nhà nhiều lắm.

Lần đầu tiên Trình Hàng Nhất học đút cơm còn chưa thuần thục, chưa thổi nguội đồ ăn đã đút cho Từ Khai Từ, nóng đến nỗi khiến hắn bị bỏng lưỡi, lúc uống nước cũng thấy khó chịu.

Cũng may hiện tại cậu đã thành thạo hơn rất nhiều, những chuyện như vậy cũng không xảy ra nữa.

Mấy hôm trước ở trước mặt Mai Tĩnh, hắn cũng không phải nói dối, so với đồ ăn hộ lý làm, Từ Khai Từ thật sự cảm thấy Trình Hàng Nhất nấu ngon hơn.

Hộ lý nấu quá nhạt, tuy rằng dinh dưỡng nhưng cũng chỉ được ưu điểm là dinh dưỡng. Đồ ăn Trình Hàng Nhất nấu tốt xấu gì cũng còn có hương vị, ít nhất hắn còn cảm thấy là mình đang ăn đồ ăn.

Nghĩ đến chuyện này, Từ Khai Từ hỏi hộ lý: "Tối nay cậu ấy sẽ về ăn tối chứ?"

Hộ lý tỏ ra khó xử, sáng nay lúc Trình Hàng Nhất ra khỏi nhà, hộ lý cũng vừa mới dậy, cậu chỉ dặn dò không cần đánh thức Từ Khai Từ liền đi luôn.

Ngay cả người bên gối cũng không biết Trình Hàng Nhất có về nhà ăn tối không, người ngoài như bà sao mà biết được?

Hộ lý giả bộ ngẫm nghĩ trả lời: "Có về, cậu ấy bảo là tối nay sẽ về nhà ăn cơm."

Trong bát còn thừa một ít trứng nhưng Từ Khai Từ đã không ăn được nữa, hắn lắc đầu nói: "Buổi chiều dì lấy cái hộp trên bàn kia ra, sau đó chụp một bức ảnh cho Trình Hàng Nhất, hỏi ý kiến cậu ấy, nếu không có vấn đề gì thì phiền toái dì giúp tôi gửi nó đi, địa chỉ thì hỏi Trình Hàng Nhất, cậu ấy sẽ đưa cho dì."

Trên bàn đặt một chiếc đèn, là loại đèn bàn kiểu dáng giống với chiếc đèn trước đây trong chung cư của Từ Khai Từ. Hắn nhớ rõ nhiều năm trước, Mạnh Tân Từ từng khen chiếc đèn để sàn trong chung cư của hắn rất đẹp, vì chuyện này mà Từ Khai Từ đã tìm kiếm rất lâu.

Đáng tiếc căn chung cư kia là quà tặng thành niên bà ngoại tặng hắn lúc hắn đỗ đại học, trang trí từ lúc hắn 18 tuổi, hiện tại hắn đã gần 28 tuổi. Thời gian đã từ rất lâu, không thể nào tìm được loại đèn sàn giống hệt vậy nữa nên hắn chỉ có thể mua một chiếc đèn bàn có kiểu dáng tương tự tặng y.

Hai ngày trước Từ Khai Từ định bảo Trình Hàng Nhất mở ra xem có vấn đề gì không, nhưng sợ nhắc đến Trình Hàng Nhất lại nghĩ linh tinh nên chuyện này vẫn luôn trì hoãn đến bây giờ.

Nếu vẫn tiếp tục trì hoãn chỉ sợ dịch vụ chuyển phát nhanh sẽ ngừng, vì vậy hôm nay dứt khoát phải gửi nó đi.

Tin nhắn đã gửi đi nhưng Trình Hàng Nhất vẫn chưa trả lời, mấy tin nhắn sau thúc giục hắn cũng không thấy hồi đáp.

Hộ lý cảm thán rất nhiều lần chiếc đèn bàn này, không ngớt lời khen đẹp khiến Từ Khai Từ rất vui vẻ, hắn cười cười nói: "Từ trước đến nay thẩm mỹ của tôi vẫn luôn rất tốt. Thôi không đợi cậu ấy nữa, có khi cậu ấy cũng đã chuẩn bị quà của riêng mình rồi. Phiền toái dì giúp tôi gửi nó đi, địa chỉ đợi một chút tôi đưa cho dì."

Nói xong hắn bảo hộ lý đẩy mình vào thư phòng, giúp hắn đưa bút cảm ứng vào miệng, hắn cắn bút tìm kiếm ở mục ghi chép trong điện thoại một hồi thì thấy địa chỉ nhà mới của Mạnh Tân Từ.

Hôm nay Từ Khai Từ đã ngồi khá lâu, lúc này vẻ mặt có chút mệt mỏi, hộ lý sợ rằng khi mình đi rồi hắn sẽ ngã từ trên xe lăn xuống.

Bà không yên tâm để hắn ngồi một mình như vậy, nghĩ một lúc liền quyết định ôm Từ Khai Từ lên giường, đợi hắn ngủ rồi tiện giúp hắn đổi tã giấy, xong xuôi mới đem chiếc đèn bàn kia đi ra ngoài.

Từ Khai Từ rất mệt, nhưng hắn căn bản là không ngủ được.

Bình thường hắn sẽ không gửi tin nhắn WeChat cho Trình Hàng Nhất, Trình Hàng Nhất biết tay hắn không tốt lắm, nên chỉ cần hắn gửi tin nhắn WeChat, cậu xem xong sẽ trả lời ngay.

Hôm nay tuy rằng là hộ lý gửi tin nhưng dùng di động của hắn, tại sao đã nhắn nhiều tin như vậy nhưng Trình Hàng Nhất vẫn không trả lời.

Từ đáy lòng hắn tự nhiên dâng lên cảm giác bực bội, thậm chí còn muốn mắng người.

Hắn lẳng lặng nằm, lại không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Trình Hàng Nhất.

Giờ phút này Từ Khai Từ cảm thấy may mắn vì mình đang nằm nghiêng, ít nhất cũng có thể nỗ lực với lấy di động.

Trình Hàng Nhất mới từ trong bể bơi trèo lên liền rút khăn tắm lớn trên ghế lau tóc, thuận tay cầm di động đang để trên bàn lên xem.

Còn chưa mở khóa màn hình, hắn đã chửi: "Đệch!"

WeChat thông báo có 5 tin nhắn từ Từ Khai Từ, đều gửi từ một tiếng trước. Trình Hàng Nhất chửi rủa: "Mẹ nó đáng lẽ không nên cùng các cậu xuống nước, mẹ nó, tôi chết chắc rồi."

Một người bạn nằm ở ghế bên cạnh ngồi thẳng lên, cười với mấy người trong bể bơi nói: "Nghe thấy không, Trình Hàng Nhất trách chúng ta, cậu ta bỏ lỡ tin nhắn từ người trong nhà kìa, về nhà nhất định sẽ ăn đòn. Ha ha ha ha ha."

Mặt Trình Hàng Nhất đỏ như màu gan heo, nhấc chân đá hắn một cái "Chết tiệt, câm miệng đi."

Vừa mới nói xong, di động lại vang lên, tên ghi nhớ là Tiểu Thần Tiên.

Hắn giơ ngón tay lên miệng "suỵt" một tiếng, lại không yên tâm xỏ vào đôi dép rồi chạy ra xa một chút, vừa chạy vừa kết nối điện thoại: "Anh à..."

Giọng nói của Từ Khai Từ cũng không khác gì mấy ngày nay, ở trong điện thoại nghe có vẻ không tức giận, chỉ là có chút mệt mỏi: "Hôm nay chơi vui không?"

"... Ừm...Anh à, em cùng bọn họ ra ngoài đi bơi thôi, thật không có chuyện gì... Anh đừng tức giận."

Từ Khai Từ ở đầu bên kia cười cười, sau đó nói: "không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu tối nay sẽ về nhà ăn cơm chứ?"

Trình Hàng Nhất lập tức trả lời: "Có, em về bây giờ đây."

Cúp điện thoại, sắc mặt Trình Hàng Nhất liền trầm xuống, tùy tiện vắt khăn tắm lên người, sau đó nói với mấy người trong bể bơi: "Đi đây, anh tôi gọi điện cho tôi."

Một thanh niên tóc rất dài trong bể bơi ném quả bóng về hướng Trình Hàng Nhất, lớn tiếng nói: "Không phải đã bảo tối nay còn đi tiếp sao? Sao bây giờ đã về rồi?"

Trình Hàng Nhất thoáng liếc hắn một cái, vẻ mặt không vui đem quả bóng ném lại: "Tôi về nhà ăn cơm được chưa?"

Mấy người xung quanh thấy sắc mặt Trình Hàng Nhất khó coi, cũng không dám nói gì, ở trong nước chạm vào người thanh niên tóc dài kia, nhắc nhở hắn đừng nói nữa.

Những người biết tình huống của Trình Hàng Nhất đều đã trèo lên bờ, đi theo cậu vào phòng tắm.

Có cậu bạn thấy Trình Hàng Nhất đang thay quần áo, vẫn là không nhịn được hỏi: "Về sớm vậy sao? Thật sự muốn về sao, không phải chính cậu bảo là không nhịn được nữa nên muốn ra ngoài chơi sao?"

Vốn dĩ nên tắm một chút nhưng Trình Hàng Nhất lại lười, dù sao về cũng sẽ tắm cùng Từ Khai Từ, bây giờ chỉ cần tùy tiện lau khô nước trên người rồi mặc quần áo vào là được.

Cậu lẩm bẩm nói: "Anh ấy đã gọi điện rồi, tôi còn có cách nào khác sao? Phiền chết được, để lần sau đi"

Cậu bạn kia dựa vào tủ để đồ, trêu đùa nói: "Hồi đại học cậu sợ hắn, đến bây giờ vẫn sợ, cậu có bệnh à? Hắn như hiện tại có thể bắt cậu làm gì bây giờ? Cậu không phải thích kiểu như vậy sao? Người trong bể bơi hôm nay chính là kiểu đó, cậu lại không thèm để ý người ta, tôi thấy cậu chính là có bệnh."

Trình Hàng Nhất mặc xong chiếc quần jean liền xoay người liếc cậu ta một cái, hé miệng nói: "Tôi xin cậu về sau dùng não đi, không phải cứ tóc dài thì tôi sẽ thích! Huống hồ là mặt hàng kia, cậu đúng là bệnh mà. Có phải lâu rồi Từ Khai Từ không xuất hiện nên cậu đã quên Từ Khai Từ trông như thế nào rồi không? Loại này mà cũng xứng so sánh với Từ Khai Từ sao?"

Nói xong, bỏ lại cậu bạn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng sững sờ tại chỗ, cậu đi giày vào rồi rời khỏi phòng thay đồ.

Trên đường lái xe về, Trình Hàng Nhất cảm thấy rất bực bội, cũng không rõ tại sao mình lại cáu kỉnh như vậy.

Hôm nay lúc cậu đến khách sạn đã muốn bỏ về, không hiểu mấy tên ngốc kia nghĩ thế nào lại gọi đến một người có kiểu tóc na ná Từ Khai Từ.

Đương nhiên cậu biết đám bạn này đang nghĩ gì, chỉ là chính mình cầm đầu vụ tụ tập này, cũng không thể khó chịu mà giải tán ngay tại chỗ.

Càng về sau Trình Hàng Nhất càng bực bội tên tóc dài kia, nhìn thấy trên tay cậu có một cái dây thun, còn nói chính mình không tiện, muốn mượn dây thun dùng một lát.

Chết tiệt, cậu ta xứng sao?

Nhưng khi Từ Khai Từ gọi điện thoại kêu mình về nhà, Trình Hàng Nhất làm theo cũng cảm thấy khó chịu. Mặc dù bản thân đã muốn chạy từ sớm nhưng cũng không nên rời đi như thế.

Trong điện thoại tuy rằng không nghe thấy Từ Khai Từ tức giận nhưng cậu có thể dự đoán được về đến nhà khẳng định hắn sẽ tức giận, đến lúc đó sẽ không tránh được cãi nhau.

Đúng rồi, hôm nay hắn còn hỏi địa chỉ của Mạnh Tân Từ, nói không khéo có khi sẽ lại lôi chuyện cũ ra. Đến lúc đó chuyện này liên lụy chuyện khác, làm sao có thể chỉ đơn giản là hôm nay chuồn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Trình Hàng Nhất liền thấy đau đầu. Tốc độ xe ban đầu đang rất nhanh đột nhiên giảm mạnh xuống, chậm rãi hướng về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net