Chương 12: Bán hay không bán?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gọi cho cô thì hẹn tại quán Chỗ Cũ, người ngồi trước mặt mình giờ là người mà Lão Tam thích hay sao, nhìn cũng đẹp và hài hòa đó chứ

Cô nhìn rõ người trước mặt mới nghĩ lại hình như người này hôm qua đi cùng Kiệt Hầu, nhưng không thắc mắc được nhiều người kia đã lên tiếng

"Chào chị, tôi muốn mua căn nhà 302 đó của chị a, có thể bàn chuyện buôn bán luôn không" nói về bán thứ gì đó hay mua gì đó Kính Dư cũng xử lí rất nhanh nên vẫn là vào vấn đề trước cái khác nói sau

"Chào cậu, phải, tôi muốn bán căn nhà kia, giá cả không rẻ không biết cậu có thể đáp ứng hay không" 

"Chị cứ ra giá, anh của tôi có nói, giá cả bao nhiêu không thành vấn đề cũng chỉ mong có thể được cô giao căn nhà đó lại, sau này chỗ này có thể là 1 nơi có kinh phí tốt"  

Kính Dư đột ngột lôi kéo chữ "anh tôi" vào làm cô có chút hiểu thành Kiệt Hầu, chợt nghĩ ra hai người đã chia tay, vì sao lại muốn căn nhà này, xong lại lắc đầu, căn bản không có khả năng nữa rồi, lỡ đâu người này muốn mua mà không phải anh, huống hồ căn nhà căn bản là do anh bỏ chi phí nhiều hơn cô, không cần phải phức tạp bàn với cô bán đi mà trực tiếp tước quyền định đoạt cô cũng không có ý kiến

Kiệt Hầu ngồi bàn đằng sau, có chút hồi hộp, cô ấy có bán hay không đây, cô ấy có phát hiện ra mình không

"Tôi có thể nói không bán không" Cô ấp úng mở lời, dù sao cô cũng định giữ lại sau này ở bởi vì hôn ước kia sắp không trở thành hiện thực rồi

"Cái gì, không bán, cô suy nghĩ kĩ chứ, tôi chưa ra giá làm sao có thể nhanh như vậy, như vầy đi 30 triệu có được không"

Người trước mặt hoàn hồn, là 30 triệu đó, nhưng mà vẻ mặt còn có chút ấp úng, không muốn bán đi

"Được rồi, vậy 70 triệu thì thế nào" Kính Dư lúc này lại sợ đổ mồ hôi hột, nếu không lấy được căn nhà chắc hẳn lão tam sẽ thất vọng lắm

"Không bán"

"Cho chị một giá cuối 100 triệu vạn, bán hay không bán" Kính Dư chống tay lên bàn nói

Cái gì, bây giờ mới thoáng cái đã 100 triệu vạn, số tiền to như vậy, cô không có cách nào từ chối được hay sao, nhưng bây giờ mẹ cô, đã vậy thì

"Được ...được, tôi bán" Tay cô run lên gấp bội

"Vậy được rồi, tôi ký vào giấy này phải không, trong thẻ này có khoảng 200 triệu, anh tôi nói chưa làm gì được cho chị, đây là anh ấy xin lỗi, coi như tôi dùng tiền này mua căn nhà" Kính Dư để thẻ trên bàn cầm hợp đồng rời đi, Kiệt Hầu đi nhẹ theo sau

Cả hai người đều không biết, nước mắt cô từng giọt cứ thế mà rơi xuống bàn, phải là do cô, do cô ham tiền tài, đều là vì người nhà cô đã tổn thương anh, xin lỗi bây giờ đã quá muộn rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lcken3