Chương 18: Người thừa kế (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phải, A Thất, con cũng biết, bà sức người có hạn, già rồi không thể quản được nổi nữa" lão phu nhân thấy con thứ hai nhà mình định lên tiếng lần nữa thì cắt ngang luôn

"Lão phu nhân, không có nghĩa là cho A Thất quản lý, nó mới tốt nghiệp trường, còn chưa học sơ qua lớp đại học, biết cái gì mà quản" Đại trưởng lão gia bây giờ mới phản kháng ý kiến của lão phu nhân, nói như vậy chẳng khác nào vả vào mặt ông ta cùng các anh em

Kính Dư bên cạnh Kiệt Hầu cầm một xấp giấy giờ, bây giờ mới đánh rơi một tờ giấy, quản gia thấy người này không có ý định nhặt hay không biết liền đi lại cầm lên, nhìn sơ một lượt kinh hãi đem tới trước mặt lão phu nhân

"Ê, cái đó là ta đánh rơi, cho ta xin lại" Kính Dư ra vẻ vội vàng nhìn thấy tờ giấy được đem đến mặt lão phu nhân giọng nói gấp gáp nhưng chân vẫn là vững vàng đứng tại chỗ

"Cái này, lão phu nhân, ngài xem"

"...Cái gì... không thể nào, đây là của A Thất sao" lão phu nhân cũng ngạc nhiên khiến mọi người cũng bàng hoàng tò mò xem là cái gì

"Bà nội, giấy tờ không cẩn thận đánh rơi, xin lỗi, con không cố ý" Kiệt Hầu ra vẻ mặt áy náy 

"Cái gì đây, làm sao một đứa nhóc có thể làm được như thế"

Trường chuyên nổi tiếng nhất Trung Quốc, có số điểm cao ngất ngưỡng, full điểm tối đa, còn có các bằng thi khác, rõ ràng những cuộc thi này đều ở nước ngoài, càng xem lão phu nhân càng thích thú đứa cháu tài giỏi này

"Này, cậu cố ý làm rơi có phải không, làm sao trùng hợp như vậy, trên tay kia còn có xấp văn kiện gì nữa, giở trò khoa trương hay gì" lúc này là tiểu thiếu gia của Nhị lão gia, là nhị ca của Kiệt Hầu lên tiếng

"Đúng rồi, phải vậy không" tiểu thiếu gia của đại trưởng lão cùng các tiểu thiếu gia khác nói

"A Thất, hôm nay con làm một xấp văn kiện này có ý nghĩa gì, không phải như bọn nó nói có đúng không" lão phu nhân cũng là muốn cho bọn nhóc kia sáng mắt rằng Kiệt Hầu không có ý gì xấu

"Bà nội, hôm nay con phải làm hết đống văn kiện này là để đi thi cử, mỗi một tờ là một môn nhỏ mà con yêu thích, một lát nữa phải giao cho người ta rồi, sáng sớm con không mang cặp sách, liền để cho cậu ấy cầm, nếu bà nội không thích con cũng không cần thi cử nữa" giọng nói Kiệt Hầu mang phần nũng nịu nhẹ, lão phu nhân nghe cháu trai hiểu chuyện chiều mình mà cổ họng không nói nên lời

"Cho nên ta nói, A Thất chung quy từ nhỏ không cần ai dạy cũng có thể khôn ngoan như vậy" lão phu nhân quét mắt hết cả căn phòng làm các lão gia khó xử, đây chẳng phải là nhằm vào bọn họ hay sao


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lcken3