Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới sân bay, tổng giám đốc Khương đứng ở cửa đón và kiên trì chờ đợi, hội nghị online lần trước, cậu đã nhìn qua kiến trúc sư người Đức tên là Mark kia và trợ lý của hắn. Khi đầu Mark vừa xuất hiện, Khương Vệ lập tức vẫy vẫy tay, đối phương cũng nhìn thấy, liền đi tới chào hỏi Khương Vệ. Theo lý thuyết tất cả người Đức đều rất nghiêm túc, nhưng vị kiến trúc sư hơn ba mươi tuổi này lại đi tới cho Khương Vệ một cái ôm nhiệt tình, ghì chặt đến mức Khương Vệ có chút không thở nổi.

Xem ra Khương Vệ ngoại hình thuần phương Đông thanh tú đã giành được không ít cảm tình của vị kiến trúc sư này.
Đến khi đồng chí Mark hé miệng, tổng giám đốc Khương bên này liền trợn tròn mắt, chuỗi âm tiết tiếng Đức đã đập cho đầu cậu choáng váng. Ngày trước khi họp, luôn có Hàn Dục ở một bên phiên dịch, bây giờ cậu hùng dũng oai vệ một mình chạy đến, phút chót mới bất tri bất giác phát hiện không ổn, chỉ có thể nghẹn họng trân trối nhìn Mark ở đó liên tục khoa tay múa chân nói.
Mark cũng nhận ra Khương Vệ không hiểu tiếng Đức, lập tức đổi thành tiếng Anh giọng Berlin. Tổng giám đốc Khương liều mạng bắt lấy và ra sức suy nghĩ, vắt nát cả óc cũng không còn được mấy từ, lôi mấy câu tiếng Anh Phụng thành ngắc ngứ ra đối đáp.
Hai người đang ông nói gà bà nói vịt thì Hàn Dục cuối cùng cũng chạy tới.
Gạt tổng giám đốc Khương sang bên cạnh, Hàn Dục thành thạo dùng tiếng Đức chính gốc bắt chuyện với Mark. Khương Vệ bị ghẻ lạnh ở một bên, rầu rĩ nghe hai người huyên thuyên qua lại.
Nói thật, đàn ông vóc người cao lớn đúng là có khí chất, đứng ở đó, hơn nữa thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ai có thể nhìn ra đây là một tên khố rách áo ôm nợ nần ngập đầu? Quả thực so với sếp tổng cậu thật sự còn có phong phạm hơn.
Chờ hai vị người Đức ngồi vào xe xong, Khương Vệ ngồi xuống ghế phó lái, nhàn đến vô sự, không khỏi đem ánh mắt đưa tới Hàn Dục đang lái xe bên cạnh, từ hàng lông mày đen đậm đi một đường trượt xuống ngón tay thón dài nắm trên vô lăng, lại vòng lên cái mũi dọc dừa, cái mũi này thật là đẹp, sao lại thẳng như vậy chớ?
Ánh mắt giống như bàn ủi là qua là lại, Hàn Dục có thể không cảm nhận được sao? Thừa dịp chờ đèn đỏ, y nhàn nhã dùng khuỷu tay trái chống lên cửa sổ xe, đầu hơi nghiêng liếc Khương Vệ một cái.
Ánh mắt Khương Vệ lập tức dao động, vươn tay kéo miếng chắn nắng trước ghế: "Miếng này phải thay, quá cũ rồi, hai ngày trước tôi có nói đến miếng chắn nắng Trí Năng kia..."
"Cái này chính là cái tôi vừa thay hôm qua." Hàn Dục nhướn mày nói.
"... Tôi nói sao lại chướng mắt như vậy chứ! Đây là thứ gì hả! Đổi lại cho tôi!" Tổng giám đốc Khương có chút thẹn quá hoá giận.
Không có năng lực như vậy, sao làm quản được cấp dưới đây! May mà phía sau là hai người nước ngoài, không thì mặt mũi tổng giám đốc Khương ném đến nhà bà ngoại luôn cho rồi.
Mặc dù vậy, Khương Vệ vẫn cảm thấy chưa đủ, đôi mắt rất sáng hung hăng trừng cửa kính.
Hàn Dục sâu xa khó hiểu cười cười, dưới chân thì giẫm lên chân ga khởi động xe.
Sau khi đưa hai người nước ngoài đến nhà trọ, tên Mark lại đột nhiên kéo Hàn Dục tán gẫu tía lia, Khương Vệ quay đầu nhìn về phía Hàn Dục. Hàn Dục nhướn nhướn lông mày, từ trong túi móc ra cây bút, viết mấy chữ lên tờ giấy ghi chú trên cái bàn bên cạnh. Đang khom lưng viết, một cục gì đó đen sì sì từ trong túi quần Hàn Dục rơi xuống.
Tổng giám đốc Khương nhanh tay lẹ mắt vội vàng thừa dịp người không chú ý, nhặt nó lên nhét vào túi mình. Sau đó giả vờ đi vệ sinh.
Cái cục trong tay kia, chính là cái quần con lúc trước Hàn Dục lấy đi, cầm trong tay liền âm ỉ nóng lên.
Hàn Dục biến thái kia... Nhưng mình trong gương, trên mặt cũng là vui sướng khó nén, thấy thế nào cũng là bộ dạng ngốc nghếch, cho dù là vậy, ý cười nơi khoé miệng cũng khó vuốt xuống, Khương Vệ tạm thời không muốn đi nghiên cứu tâm tình của mình.
Đúng nha, vì sao Hàn Dục phải làm như vậy? Y còn nói muốn cầm cái này nhớ mình, nhớ thế nào? Sẽ không phải là cầm nó làm chút việc xấu xa gì đó chứ? Y... là lúc nào đối với mình có ý đồ xấu? Có nên điều y đến bộ phận khác, cách mình xa một chút không? Hay là không cần, phải để cái tên kiêu ngạo này biết cái gì gọi là đau đớn khi thấy được mà không ăn được... Hoa khôi của lớp thì sao? Quần chíp cô để Hàn Dục ngửi qua chưa? Nhưng mà quần con có mùi gì dễ ngửi, cái tên kia khiến người ta thật buồn nôn!
Trong lòng không ngừng suy đoán một cách thần tốc, Khương Vệ rạo rực đem mũi dí vào ngửi ngửi, chuẩn bị lĩnh hội quá trình biến thái của Hàn Dục...
Sau khi Hàn Dục lưu số điện thoại của mình cho Mark, vừa quay lại liền thấy sếp tổng mình con mắt hồng hồng từ trong nhà vệ sinh đi ra.
"Tổng giám đốc Khương, thu xếp cho ổn thoả cho bọn họ rồi, chúng ta có thể đi..."
Nhưng Khương Vệ không thèm liếc y cái nào, hầm hừ đi thẳng ra ngoài.
Hàn Dục sớm đã quen với sự hỉ nộ vô thường của chủ nợ, chỉ nhíu mày đuổi theo sau cậu.
Hai người một trước một sau bước vào thang máy. Chờ cửa thang máy đóng lại, Khương Vệ liền hoàn toàn bạo phát: "Hàn Dục, cậu mẹ nó quá thiếu đạo đức! Bôi mù tạt lên quần lót của tôi, cậu! Quá -- quá thiếu đạo đức rồi!"
Nghĩ đến bộ dạng mình ngốc nghếch đem mũi dí vào cái quần ngửi, lại bị sặc đến nước mắt nước mũi ứa ra, nước mắt Khương Vệ lập tức theo hàng mi dày chảy ra.
Hàn Dục sờ túi mình mới phát hiện "tang vật" đã không cánh mà bay.
Lúc đầu muốn đem quần lót bôi mù tạt nhét lẫn vào tủ quần áo của nhóc con Khương Vệ kia, lại bị Khương Vệ say rượu tỉnh lại tóm được, vì vậy dứt khoát biết thời biết thế đem quần con cầm đi, không ngờ lại thành ra đoạn nhầm lẫn này, còn bị tên này phát hiện.
Hàn Dục dựa lưng vào thang máy thò tay kéo Khương Vệ đến trước mặt mình.
Vị này từ trước tới nay đều không chịu được cay, cho dù uống rượu cũng chỉ uống rượu vang hoặc sâm panh vị nhẹ, nhưng bây giờ mũi hợp với cánh mũi một mảnh hồng phấn, có thể nghĩ vừa nãy làm chuyện tốt gì.
"Sao sặc? Làm cái gì? Ngửi quần lót của mình, cậu biến hay không biến thái!"
Nghe được còn có kiểu trả đũa như vậy, tổng giám đốc Khương tức đến mức chỉ có thể dùng ngón tay ra dấu: "Cậu... cậu... cậu bị đuổi việc! Cút cho tôi!"
Hàn Dục dù bận vẫn ung dung nhìn người giống như khỉ con bị túm đuôi trước mắt một chút, thò tay dùng sức nhéo khuôn mặt trắng nõn của Khương Vệ: "Đây chính là cậu nói, cũng đừng lại hối hận rồi quay về tìm tôi."
"Tôi tìm cậu? Người tài đầy chợ lao động, cậu thật đúng là coi mình thành rường cột rồi! Cậu thất nghiệp không có cơm ăn cũng đừng tới cầu tôi! Cút!"
Lần này Hàn Dục không nhiều lời nữa, khi cửa thang máy mở ra, lập tức tiêu sái xoay người rời đi.
Khương Vệ nhìn bóng lưng Hàn Dục rời khỏi, cảm thấy di chứng mù tạt lại nổi lên, nước mắt càng chảy càng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net