Chap 34 Mẹ con chỉ có một mình con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả ngày Nhược Phi ở trong phòng mình không thèm quan tâm cô ở bên ngoài bận rộn vừa làm bánh vừa tiếp khách, thỉnh thoảng cô lại lên gõ cửa phòng thằng bé, cu cậu cũng hay giận dỗi nhưng chỉ vài tiếng mà lần này lại giận cả ngày khiến cô lo lắng cả ngày mà bỏ ăn uống .
Lạc Bạch Đường bận rộn cả ngày đến tận đến nửa đêm mới hí hục chuẩn bị nguyện liệu cho ngày mai thì mọi thứ trở lên quay cuồng khiến cô khó chịu chống tay kệ bếp. Nhược Phi ngủ trong phòng giật mình tỉnh giấc vì tiếng động mạnh bên dười nhà mà cậu vẫn giận mẹ chùm chăn ngủ tiếp, cả căn nhà chìm trong im lặng khiến cậu sợ hãi bật dậy chạy xuống nhà. Lạc Bạch Đường nằm bất tỉnh trên đất lạnh lẽo.
"Mẹ ...mẹ ơi...mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ."
🏥🏥🏥🏥🏥bệnh viện trung ưng🏥🏥🏥🏥🏥
"Bác sĩ cô ấy sao rồi?"- Lục Quan Vũ khuôn mặt lo lắng hỏi ông bác sĩ vừa từ phòng cấp cừu đi ra.
"Bệnh nhân do suy ngược cơ thể, làm việc quá độ, gia đình cần lưu ý chế độ nghỉ ngơi cho bệnh nhân, bênh nhân đã được chuyển về phòng hồi sức rồi gia đình qua bên đó đi." - Bác sĩ già điềm đạm nhìn Lục Quan Vũ nói qua tình hình mới xoay mình rời đi.
Hàng lang bệnh viện trở lại sự yên tĩnh vỗn có của nó, Lục Quan Vũ quay lại nhìn thằng bé ngồi ôm gối trên ghế  đến đáng thương mà đưa tay xoa đầu thằng bé.
"Là con không tốt, biết mẹ không khoẻ mà còn ..."- Thằng bé mếu máo nói.
"Ngốc quá! Không phải lỗi của con."- Lục Quan Vũ đi tời bế thằng bé vào vỗ về.

" Chúng ta đi tìm mẹ con thôi!"-
Lục Quan Vũ bế thằng bé đến phòng hồi sức của cô thì một y tá từ phòng cô đi ra nhìn hai hỏi.
"Anh là người nhà bệnh nhân Lạc Bạch Đường."
"Vâng là tôi "-Lục Quan Vũ thả thằng bé xuống gật đầu nói chuyện cô y tá.
"Bệnh nhân đã tỉnh rồi nói không muốn gặp ai, bảo gia đình cứ về nhà nghỉ ngơi trước."-Nhược Phi nghe lời cô y tá liền sợ hãi chạy ra phía cửa sổ phòng nhìn cô.
Ánh mắt cậu chạm đôi mắt đẫm nước mắt của mẹ mình, nhìn thấy thằng bé cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác, Nhược Phi nhìn hành động mẹ mình mà khóc như đứa trẻ, có phải mẹ giận Nhược Phi rồi không? Không thương Nhược Phi nữa sao? Không cần Nhược Phi nữa sao?
"Không sao đâu mẹ con chỉ mệt muốn nghỉ ngơi thôi! Nhược Phi ngoan đừng khóc."-Lục Quan Vũ đi tới xoa đầu thằng bé.

"Dù cho có chuyện gì đi nữa thì mẹ con cũng chỉ có một mình mà thôi! "

Sáng hôm sau Lạc Bạch Đường nằm cuộn mình trong chăn một đêm không ngủ cô cảm thấy mệt mỏi thì nghe tiếng thằng bé mếu máo.

"Mẹ ơi, Nhược Phi biết lỗi rồi! Mẹ đừng bỏ Nhược Phi có được!"

Lạc Bạch Đường thò đôi mắt sưng của mình ra nhìn cậu, khuôn mặt  phúng phính đôi mắt rưng rưng nước mắt, ôm bình giữ nhiệt nhìn cô vô cùng giống chú mèo nhỏ đáng yêu chết người ta. Lạc Bạch Đường bỏ chăn ra ngồi dậy cắm lấy bình giữ nhiệt để lên tủ kệ giường bế thằng bé ngồi lên đùi mình cậu bé liền vòng tay bé nhỏ của mình ôm lấy eo mẹ áp mặt vào bầu ngực trước mặt, ào khóc như đứa trẻ nhỏ được mẹ vỗ về càng dỗ càng khóc to hơn. Cô đưa tay lau giọt nước mắt trên khuôn mặt ngây thơ cậu mang cơ thể nhỏ bé ghì vào lòng. Nhược Phi ở trong lòng mẹ mình ruốc cuộc vẫn chỉ là đứa bé được nuông chiều
Lạc Bạch Đường lấy phở trong bình giữ nhiệt đút cho thằng bé trong lòng mình còn đang hậm hực khóc ăn thì Lam Nguyệt Trúc không biết từ đâu lao tới ôm lấy hai mẹ con đang ngồi trên giường.
"Đường Đường của mẹ con làm mẹ lo chết đi được." -Lam Nguyệt Trúc nước mắt ngắn mắt dài nhìn cô. Lạc Bạch Đường bất lực nhìn một lớn một nhỏ  trước mặt mà thở dài.
Đằng sau cánh cửa một người đàn ông dáng người cao lớn với đôi mắt đầy thương nhớ nhìn chằm chằm vào cô bao năm không gặp cô đã có thêm một tiểu bảo bối nhỏ trong lòng. Mà  hình như gầy đi rất nhiều dấu vết thời gian đã để lại trên thân hình nhỏ bé của cô.
---------------------
Lạc Bạch Đường trở về nhà nằm trên ghế Sofa trong phòng khách nhỏ trên bụng còn có Nhược Phi nắm lấy áo cô ngủ ngon lành, trong bếp tiếng dộng dao thớt liên hồi vang lên, cô đưa tay vuốt mái tóc tơ của thằng bé. Nhiều lúc nhìn thắng bé cô nhớ đến một khuôn mặt chôn dấu trong tim viễn không muốn nhìn thấy mà lại luôn hiện hữu một cách tự nhiên nhất bên cạnh cô, nhắc cô đến tổn thuong trong lòng, thằng bé là thiên thần nhỏ của cô cũng là thứ chứng minh những tổn thương trong lòng cô mãi không quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net