Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heung-min đánh mắt ra hiệu cho bốn quân sĩ còn lại. Chúng lập tức hiểu ý, bước về phía Hyun Joo tạo thành một vòng vây. Quảng trường vốn nghiêm cấm người lạ, chỉ những cá nhân được cấp phép mới có thể bước chân vào đây, vậy mà đột nhiên xuất hiện một cô gái lạ.

Heung-min liếc nhìn Hyun Joo từ trên xuống dưới, chau mày hỏi thẳng:

- Cô lẻn vào đây với mục đích gì? Cô đã trông thấy cái gì rồi? Khai mau!

Thái độ của Hyun Joo vẫn vô cùng bình thản. Cô nhìn những nữ phạm nhân sợ sệt đứng co lại một góc, lại thấy Jang-Mi mắt đẫm nước, uất ức mà không dám phản kháng đám lưu manh đội lốt quân nhân này, trong lòng vô cùng căm tức.

Hyun Joo nhìn thẳng mắt anh ta, giọng nói cứng rắn, không chút sợ hãi:

- Tôi là ai anh không cần biết. Đường đường là tiểu đội trưởng quân đội mà các người dám giở trò bỉ ổi này với phạm nhân ư?

Hahaaa!

Nghe cô chất vấn, Heung-min không cảm thấy hối lỗi, ngược lại còn ngửa cổ phá lên cười. Bốn gã đồng lõa bên cạnh cũng mở miệng phụ họa theo:

- Cục cảnh sát không muốn nhúng tay trừng trị đám phế vật này thì bọn ông đây giúp họ giải quyết. Chí ít, trước lúc chết, chúng còn được vui vẻ vài bữa!

- Phải đấy! Sao nào? Cô em dám lén lút xông vào đây, để anh dẫn đến gặp trung đội trưởng nhé!

Heung-min bước sát về phía Hyun Joo, bàn tay đen nhẻm gớm ghiếc toan chạm vào mông cô. Tuy nhiên, Hyun Joo đã kịp thời giật lùi lại một bước, trừng mắt chỉ tay vào anh ta:

- Tôi đã quay lại được toàn bộ những hành động khốn khiếp của các người. Chờ đấy, chuẩn bị lên gặp Thừa tướng mà đối chất!

Chúng ỷ thế hiếp yếu, càn rỡ, lợi dụng các phạm nhân nữ. Mặc dù họ phạm tội, phải chịu hình phạt của pháp luật, thế nhưng họ cũng là con người, cũng biết đau, biết tủi nhục.

Hyun Joo đặt bản thân vào vị trí của họ, bốn năm trước, cô cũng đã đau đớn như thế. Niềm kiêu hãnh của một người phụ nữ không cho phép cô trơ mắt nhìn đám người kia làm càn.

Thấy Hyun Joo xoay lưng rời đi, Heung-min tức giận vô cùng. Anh ta giậm mạnh chân xuống đất, há miệng nhổ một ngụm nước bọt, làu bàu chửi thề:

- Mẹ kiếp! Bố đang đùa với mày đấy à?!

Anh ta lao lên phía trên, dùng tay chộp lấy mớ tóc dài của Hyun Joo, hung hăng giật ngược ra phía sau. Hyun Joo bị kéo đau, da đầu cơ hồ như nứt toác, ngã ngửa trên nền đất. Khuỷu tay trần va chạm mạnh với nền xi măng, bị sỏi đá cứa lên chảy máu.

- Đứng lên! Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học nhớ đời!

Heung-min cúi đầu xuống, toan kéo Hyun Joo đứng dậy, dự định hành hạ cô thêm lần nữa. Tuy nhiên, Hyun Joo phản ứng nhanh hơn, thoáng thấy mảnh thủy tinh cũ nằm chỏng chơ trong góc, cô chộp lấy, vùng dậy cứa thẳng một đường lên mặt Heung-min.

Toàn bộ những người có mặt ở đó đều rơi vào trạng thái sững sờ, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Hyun Joo chưa dừng tay, co gối, thúc một cú thật mạnh vào phần thân dưới của Heung-min.

- Á... á... á... Đau quá!

Gương mặt đen nhẻm của anh ta bị thủy tinh cứa một vệt dài, máu tươi chảy nhẫy nhụa, nhỏ cả xuống đất. Giờ lại phải chịu cú thúc trời giáng của Hyun Joo, cảm tưởng như cả thế giới lập tức sụp đổ dưới chân. Anh ta đau đớn ôm bụng nằm lăn ra đất, nước mắt nước mũi trộn lẫn máu tươi, trông vô cùng khổ sở.

Bốn người còn lại lúc này mới hoàn hồn, vừa muốn lao lên bắt giữ Hyun Joo liền đột ngột dừng tay. Từ phía sau, Jeon JungKook cùng một số vị quan chức cấp cao hằm hằm bước tới. Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh tanh, không chút biểu cảm, chỉ liếc nhìn sơ qua mọi chuyện anh liền đã hiểu ra ngay vấn đề.

- Thiếu tướng! Trung tá!

Bốn kẻ kia sợ hãi đứng nghiêm làm động tác chào. Heung-min vì quá đau, nhất thời không thể nào đứng dậy nổi.

- Cậu có hai phút để trình bày!

Jeon JungKook trầm giọng lên tiếng.

Kẻ bị anh hỏi tới chính là Chin Mae, quân sĩ dưới trướng Heung-min.

Sau khi liếc nhìn đàn anh một lượt, hắn lập tức trả lời:

- Thưa Thiếu tướng! Trong lúc chúng tôi cùng các phạm nhân đang làm nhiệm vụ, người phụ nữ kia từ đâu xông đến. Tiểu đội trưởng muốn làm rõ thân phận của cô ta liền bị cô ta dùng thủy tinh cứa vào mặt, chống đối không tuân thủ theo yêu cầu!

- Các người nói láo! Năm kẻ này cậy đông hiếp yếu, cưỡng ép phạm nhân nữ. Chính mắt tôi đã trông thấy hắn làm càn!

Hyun Joo xoa vết thương rớm máu trên tay, nhìn về phía Jeon JungKook đầy hy vọng. Cô vẫn tin, anh yêu mèo đến như thế cũng có nghĩa là anh chính trực, liêm khiết và công bằng.

Thế nhưng, mọi chuyện đã nằm ngoài dự đoán của Hyun Joo.

Jeon JungKook vẫn không biểu lộ bất cứ chút cảm xúc nào. Anh hếch mặt, hỏi thẳng:

- Có ai làm chứng cho cô ta không?

Hyun Joo bước về phía Jang-Mi, kéo tay cô gái khuyên nhủ:

- Đừng sợ! Tôi chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho cô. Chỉ cần mọi người khai ra hành vi đê hèn của chúng, chúng ắt sẽ bị xử tội thích đáng.

Jang-Mi giật tay ra khỏi Hyun Joo, quay đầu vào trong góc, lảng tránh ánh mắt mong chờ của cô. Không một ai có đủ can đảm đứng ra vạch trần tội ác của năm gã quân nhân này.

Hyun Joo thất vọng, nhìn họ đau đáu. Vậy ra, trong suốt gần hai tiếng qua là cô đã làm một việc vô công, vô ích rồi ư?

Jeon JungKook bước đến bên cạnh Hyun Joo, gằn giọng hỏi lại:

- Cô dám làm loạn?

- Anh biết phải không? Anh vẫn biết họ đã làm ra những chuyện này, có đúng không?

Hyun Joo hít sâu một hơi, mặt đối mặt hỏi anh lần nữa.

Khóe môi Jeon JungKook khẽ cong. Anh ghé đầu lên vành tai cô, hai tay vẫn chắp sau hông, cười nhạt:

- Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Cô định làm gì?

Bốp!

Một cái tát trời giáng đập thẳng lên má Jeon JungKook. Quân nhân sững sờ, phạm nhân lại càng kinh hoảng. Lần đầu tiên trong cuộc đời họ trông thấy Thừa tướng cao cao tại thượng thường ngày bị tát, mà lại do một cô gái gây ra.

Hyun Joo nhếch môi, khinh bỉ chế giễu:

- Loại người như anh, không xứng đáng làm Thừa tướng của một nước!

- F*ck! Cô vừa nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe?

Tròng mắt Jeon JungKook đỏ bừng, bên má phải ửng hồng do bị tát, lông mày rậm chau lại, nhìn Hyun Joo chằm chằm.

- Nghiêm! Đằng sau, quay!

Vị trung tá không dám chậm trễ, lập tức biết điều ra hiệu, tất cả quân nhân cùng tù binh gấp rút quay lưng rời đi, để lại mình Hyun Joo nhỏ bé đối mặt với Jeon JungKook.

- Thừa tướng Jeon, lỗ tai anh bị điếc ư? Tôi nói anh không xứng đáng làm Thừa tướng. Ngay cả bảo vệ phạm nhân của mình anh cũng không làm được, tiếp tay cho lũ người biến chất kia giở trò. Anh thử nhìn xem, tuy họ là tội phạm nhưng cũng là phụ nữ, là con người. Anh phải có trách nhiệm bảo vệ quyền lợi cho họ!

Hyun Joo uất ức mắng nhiếc. Jang-Mi và những người phụ nữ còn lại bị chúng dọa sợ, đến nỗi không dám đứng lên đòi quyền bảo vệ. Cô cứ ngỡ, nếu ở trong công việc, Jeon JungKook sẽ công minh chính trực. Thế nhưng, cô sai thật rồi!

- Câm miệng được chưa?

Giọng nói của Jeon JungKook đã trở nên khàn đục. Anh dùng tay bóp chặt cổ Hyun Joo, đè ép cô lên bức tường lạnh lẽo ố vàng. Sức lực siết mạnh khiến Hyun Joo vô cùng khó thở, nhưng cô không chống cự, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào anh.

- Ồ! Thế thì phải xem, lúc cô nhục nhã quỳ dưới chân tôi xin buông tha có khác gì đám phạm nhân vô dụng kia? Thật sự rất dơ bẩn đấy!

Mẹ kiếp! Cô Go đây có vẻ rất thích công kích sự nhẫn nại của tôi nhỉ?

Bàn chân Hyun Joo ngày càng cách xa hơn so với mặt đất. Cô vốn nhỏ nhắn, trái ngược hoàn toàn với sức khỏe tráng kiện của Jeon JungKook, do vậy bị anh dùng lực giơ lên cao hơn. Da mặt trắng nõn đỏ ửng, cô chỉ có thể yếu ớt bám lấy bàn tay cứng ngắc đang không ngừng siết chặt lấy cổ mình.

Thân phận nhỏ bé, tiếng nói không có, giữa đám người quyền cao chức trọng, hào môn thế gia, Hyun Joo tựa như con cá nằm trên thớt.

Chẳng biết qua bao lâu, Jeon JungKook mới dần dần thả lỏng cơ thể, lạnh lùng ném Hyun Joo xuống đất. Chiếc váy trắng cáu bẩn, cô cũng không thèm phủi bụi nữa.

Mặt trời nóng rực cũng đã cao tới đỉnh sườn núi bên cạnh. Jeon JungKook dẫn theo Hyun Joo bước vào hầm đỗ xe, đánh lái rời khỏi quảng trường Chung Niệm Sơ. Sở dĩ, anh đem theo cô tới đây với mục đích để Hyun Joo mở mang tầm mắt về lực lượng quân đội do anh nắm giữ. Từ đó, có thể cô sẽ biết kinh sợ anh hơn. Nào đâu lại gặp phải sự việc chán ghét như trên.

Hyun Joo quay đầu nhìn ra cửa kính, thờ ơ yêu cầu:

- Chiều nay tôi còn phải đến đoàn làm phim họp sớm. Phiền anh thành toàn!

- Quên đi!

Jeon JungKook hờ hững đáp. Đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, đánh lái một cách điệu nghệ. Anh nói thế là có ý gì? Muốn giam giữ cô ở cạnh cả ngày hay sao?

Hyun Joo lập tức phản đối, hai lòng bàn tay nắm lại thật chặt:

- Tại sao anh cứ cố chấp thế nhỉ? Anh là cái thá gì mà mở miệng ra liền yêu cầu tôi phải làm theo? Anh dùng tính mạng của người nhà tôi ra để uy hiếp thì Hyun Joo tôi vẫn dư sức có cách để bảo vệ họ!

Kítttt!

Chiếc xe bị đạp phanh gấp, rít lên một tiếng lớn, bánh xe cọ sát với mặt đường, tạo thành hai vệt đen trải dài. Phía trước con đường này là một cửa biển lớn, khá vắng vẻ, thích hợp để những cặp tình nhân yêu nhau chọn lựa nơi đây làm địa điểm hẹn hò.

Jeon JungKook đột ngột dừng xe, tựa lưng lên thành ghế, cong môi hỏi Hyun Joo:

- Có biết đây là đâu không?

Nghe anh hỏi, Hyun Joo lúc này mới đưa mắt quan sát kỹ lại quang cảnh xung quanh một lần nữa. Ngoại trừ cửa biển lồng lộng gió cát ra, cô không cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.

Hyun Joo khó hiểu, lắc đầu từ chối:

- Tôi chưa từng đặt chân đến đây!

Haha!

- Đương nhiên rồi! Vì nơi này chính là phần mộ của Ju Eun, do đích thân tôi lập!

Cạch!

Jeon JungKook mở cửa xe, kéo theo Hyun Joo đi theo mình, tiến sâu vào bên trong cửa biển. Cô bị anh lôi xềnh xệch, tốc độ nhanh đến mức Hyun Joo không thể nào đuổi kịp, mấy lần bị vấp té.

- Này... Jeon JungKook! Tôi đã nói tôi không giết Ju Eun!

Câu nói này đã được Hyun Joo lặp đi lặp lại trên dưới hàng trăm lần, nhưng tất cả đều chỉ là vô nghĩa. Vụ án năm đó, mọi chứng cứ bất lợi đều đổ dồn về phía Hyun Joo. Những vật chứng gây án, dấu vân tay để lại hiện trường đều là của cô. Cảnh sát nắm được chứng cứ rành rành, mặc định Hyun Joo chính là hung thủ. Cả Jeon JungKook cũng vậy, anh thù ghét cô đến tận xương tủy.

Phần mộ tượng trưng của Ju Eun được Jeon JungKook tạo bằng đá biển khá đơn giản. Anh dùng phiến đá to, bào nhẵn, đích thân khắc lên mặt đá hình bông hoa huệ.

Khi còn sống, Ju Eun rất thích ngắm biển, cuộc đời khá đơn giản và yên bình. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh lựa chọn nơi này để lập mộ riêng cho cô.

Jeon JungKook đè chặt hai bả vai Hyun Joo, giữ cô đứng trước mộ đá.

- Mau quỳ xuống!

- Tôi không quỳ!

Hyun Joo căng cứng cơ thể, gằn giọng đáp.

Nếu cô quỳ, chẳng khác gì cô thừa nhận bản thân mình gây tội với Ju Eun. Hyun Joo dù có yếu thế so với anh nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm thế.

Lực đè của Jeon JungKook lại càng tăng thêm, hai bả vai Hyun Joo tê buốt.

- Quỳ!

Lần này, Hyun Joo không nhịn nhục được nữa, cô nghiến răng nghiến lợi, kéo mạnh bàn tay của anh xuống, đặt lên trên miệng mình, hé môi mà cắn phập. Hyun Joo nhắm mắt, hai hàm răng siết cứng lòng bàn tay của Jeon JungKook, đến khi đầu lưỡi ẩm ướt cảm nhận được chút vị tanh của máu, cô mới dừng lại.

Bàn tay Jeon JungKook in hằn dấu răng Hyun Joo, từ những vết lỗ nhỏ, máu đỏ dần rỉ ra.

Vậy mà... Người đàn ông này lại không hề kêu đau lấy nửa lời!

Hyun Joo giật lùi ra xa. Mái tóc dài cong mềm bị gió biển thổi tung, bụi cát nhỏ bay cả lên mắt cô cay xè.

- Jeon JungKook, gã khốn nhà anh! Tôi đâu phải con chó, con gà để anh tùy ý chà đạp?! Tôi cũng là người! Là người, anh hiểu không?

Hyun Joo gào lớn, sau đó xoay người, chạy thẳng một mạch. Cô vừa chạy vừa đưa tay quệt nước mắt tủi hờn, thỉnh thoảng vấp phải đá cuội, ngã bổ nhào xuống cát. Jeon JungKook không đuổi theo cô, vẫn đứng yên lặng ở bờ biển, hai tay xỏ trong túi quần, thái độ rất dửng dưng. Bóng hình cao lớn in hằn trên sát, tạo nên vẻ cô độc mà lạnh lùng, tàn bạo đến cực hạn.

Hyun Joo cúi xuống, tháo đôi cao gót ôm chân, ném vào bụi cỏ. Bàn tay cô nắm chặt điện thoại, liên tục bấm số gọi cho Dong-hyun.

Không để Hyun Joo chờ quá hai hồi chuông, Dong-hyun lập tức bắt máy.

- Anh đây! Em khó chịu ở đâu ư?

Chẳng hiểu sao, sau khi nghe thấy giọng nói ấm áp của Dong-hyun, Hyun Joo liền òa khóc lớn. Cô dùng tay bịt chặt miệng, cố gắng kìm chế tiếng nấc nghẹn ngào, run rẩy đáp:

- Dong... Dong-hyun... Đón em! Em chịu hết nổi rồi!

- Gửi định vị cho anh! Bình tĩnh, ngoan! Anh sẽ đến ngay!

Dong-hyun cúp máy, lao như điên xuống dưới hầm đỗ xe. Người con gái của anh đang gặp nguy hiểm. Từ trước đến nay, Hyun Joo đều không muốn dựa dẫm vào bất kỳ người nào. Một thân đơn độc trên thành phố, Hyun Joo giấu nhẹm quá khứ tủi nhục, thèm khát sống cuộc đời an yên bên cạnh Lucky. Người thân vứt bỏ, nỗi oan thấu trời, tất cả đều là nguyên nhân khiến cô trở nên trầm cảm trong một khoảng thời gian dài.

Mỗi lần nhìn cô, Dong-hyun đều rất đau lòng. Anh dựa theo định vị cô gửi, mau chóng phóng xe tới.

Hyun Joo mải miết chạy theo trí nhớ. Con đường vắng vẻ, hai bên đều là bụi cây che phủ. Đi qua khu vực này, Hyun Joo sẽ đến địa phận đường cao tốc.

Bầu trời đột ngột chuyển tối, mây đen che phủ khắp nơi, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng sấm nổ uỳnh. Hyun Joo giống như con thỏ lạc đàn, ôm hy vọng nhỏ, cứ thế lao đầu chạy miết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net