Từ nơi có nắng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gửi thầy Hori.

Đã một năm trôi qua kể từ ngày chuyện xảy ra ở khu rừng nhỏ sau trường học. Em được kể rằng thầy đã chuyển tới Nagasaki, việc giảng dạy ổn chứ ạ? Mẹ em gửi lời xin lỗi và hỏi thăm đến thầy, mong ở trường học mới thầy có thể sớm ổn định.

Các bạn trong lớp vẫn khỏe, thành tích học tập cũng rất tốt, mong thầy đừng lo lắng. Có điều Kida gần đây đã thay đổi, cậu ấy sẽ dọn sạch mấy lời không hay của bọn Daisho nếu dám trêu chọc ai đó. Em nghĩ cậu ấy đã trở nên ngầu hơn.

Tuần trước thầy giáo mới lại cho đề bài nói về tương lai, nó khiến em nhớ về bài tập làm văn của thầy. Kết hôn với Nishida Hikaru hay thực hiện cú swing trên bãi biển Bờ Tây đều rất tuyệt ạ. Cuộc tái sinh đã đi qua cùng cơn bão, em biết đã đến lúc em cần nghĩ nhiều hơn về việc tương lai muốn làm gì. Nếu bản thân có thể làm phi cơ trưởng, rong ruổi qua những vùng đất mới đầy bí ẩn, thực hiện nhiều cuộc phiêu lưu đến các thành phố rộng lớn mà em chưa từng đặt chân, thật ra cũng không tệ. Em muốn mang thật nhiều hạt giống của các loài hoa từ khắp nơi trên thế giới về cho cậu ấy.

Nhắc đến cũng thật trùng hợp, trường mà thầy chuyển đến vừa vặn gần nhà bà ngoại Yori. Mùa đông đến rồi, mong thầy giữ gìn sức khỏe, mặc nhiều áo ấm ạ. Em nghe nói thầy cũng sắp kết hôn, xin chúc mừng thầy.

Sau cùng, em muốn nói xin lỗi thầy, và cảm ơn vì tất cả.

Từ Mugino Minato.”

Hori khép lại bức thư đã ướt một góc nhỏ, màu mực chỗ bị ướt nhòe đi thành một mảng loang lổ, anh lau vội khóe mắt đỏ hoe. Khí trời vừa độ sang đông, Hori đưa tay kéo lại cổ áo để ủ ấm cơ thể.

“Này, cậu dự định sẽ kết hôn vào mùa xuân tới sao? Với cô gái ruồng bỏ khi cậu gặp chuyện?”

Đồng nghiệp đã giới thiệu Hori đến ngôi trường này-Kishima vừa cầm đến hai cốc coffee nóng hổi, đưa cho Hori một  cốc, nghiêm túc hỏi.

“Ừ. Mà này, dù rất biết ơn cậu về chuyện công việc nhưng không được nghĩ về vợ sắp cưới của tôi như thế, lúc đấy cô ấy sợ nếu cánh nhà báo lại thêm thắt về việc cô ấy làm ở quán bar thì tôi sẽ chẳng vực dậy được mất. Cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều những ngày tôi chưa tìm được việc.”

“Thế thì tốt.”

Kishima vừa nhìn đồng hồ vừa đáp.

“Cũng trễ rồi đấy, tan làm thôi!”

"Cậu về trước đi, tôi chấm xong sấp bài kiểm tra đã.”

Kishima lắc nhẹ cốc coffee cạn đáy.

“Vậy tôi về trước đây, vất vả rồi.”

"vất vả rồi”

Hori mỉm cười vẫy tay, toan cất đi bức thư của Mugino vào hộc tủ, chợt phát hiện dòng chữ nhỏ xíu ở cuối vỏ thư:

-Dù hơi phiền, nhưng nhờ thầy để mắt đến Hoshikawa Yori-

Anh ngửa cổ nhìn trần nhà, đây mới là mục đích chính của em nhỉ?

Hori cười trừ đến bên cửa sổ, vừa nhâm nhi cốc coffee nóng hổi vừa nhìn xuống sân trường thầm nhủ “Bố của Hoshikawa đang chịu quản chế, không biết thằng bé còn lo lắng điều gì nữa”.

Ở một góc nhỏ gần cổng phụ, trồng đầy những cây hoa sơn trà đang nở đỏ thật đẹp mắt, có hai cậu bé trông khá thân thiết, một đứa có mái đầu nấm, dáng người thấp bé, lọt thỏm trong chiếc khăn choàng cổ màu vàng nhạt, bên trong mặc áo hoodie cam và quần yếm, bên ngoài khoác áo phao nâu, đang chăm chú nâng niu những nụ hoa mới nở. Đứa còn lại có mái đầu cạo sát, ăn mặc phong phanh như chẳng hề hấn gì với thời tiết lạnh lẽo này, dù cau mày nhưng khá nhẫn nại đợi đứa nhóc đầu nấm.
Hori như hiểu ra điều gì đó, bật cười khanh khách. Anh dọn dẹp đồ đạc, cầm  sấp bài kiểm tra bỏ gọn vào cặp sách, chào mọi người rồi ra về.

Tản bộ xuống cổng phụ, đến bên chỗ hai đứa trẻ, cuộn tròn sổ ghi chú, gõ nhẹ vào đầu đứa nhóc cao hơn.

"Aaa, thầy Hori, thầy lại thế nữa!”

“Giờ này sao hai đứa còn ở đây, Hoshikawa? Sousuke?”

Yori khẽ mỉm cười, lễ phép nói:

“Chào thầy ạ, em đang sợ những bông hoa này sẽ héo úa khi đông qua.”

"Nó không sao đâu, loài hoa này sống cùng mùa đông mà. Còn Sousuke, sao em vẫn ở đây?”

Sousuke vừa bị gõ đầu bực bội trả lời:

“Sợ cậu ấy không quen đường sá.”

Hori cười khổ, nửa năm rồi còn chưa quen đường sá là kiểu gì, liền hối thúc cả hai:

"Mau về nhà đi, lát nữa có tuyết đường sẽ trơn trượt.”

Hai đứa nhóc lễ phép vâng dạ rồi cùng nhau ra về, trên đường về còn ríu rít rủ nhau xem phim hoạt hình buổi tối.
Hori nhìn theo bóng dáng hai đứa trẻ cho đến khi chúng đi khuất, nói thầm trong lòng.

"Đúng là phải để mắt thật, em nợ thầy nhiều đấy Mugino.”

Trên bầu trời, những bông tuyết đã rơi rải rác, nhiệt độ ngày càng hạ thấp, cảnh vật trông càng thêm tĩnh mịch. Những cây lớn đều trơ trụi không còn lá, khẽ khàng chìm vào giấc ngủ đông. Nhưng không phải chết đi, cũng không phải kết thúc, mà để chuẩn bị cho sự khởi đầu mới, tươi đẹp và ấm áp hơn.



-Himawari-









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC