Extra 2: Ajamina

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cánh đồng hoa bất tận Ajamina, nơi có tất cả các loài hoa trong vũ trụ.

Hàng triệu, hàng triệu loài hoa. Mỗi loài một sắc hương, một dáng vẻ, tất cả cùng đua nhau nở rộ rực rỡ.

Đây là câu chuyện về các Tử thiên thần khi họ mới chỉ... 8 tuổi, vẫn còn là những đứa bé hết sức dễ thương. Các Tử thiên thần dù là nam hay nữ thì đều có một mái tóc thật dài và dung mạo hoàn mĩ, họ sở hữu những sức mạnh mà mọi sinh vật đều phải mơ ước.

Ngày hôm ấy bầu trời phía trên cánh đồng hoa Ajamina rất trong xanh, ánh nắng chan hòa vàng óng. Đây đó, một vài áng mây bạc lững thững trôi theo những làn gió nhẹ hiu hiu, những áng mây mỏng manh không đủ che khuất ánh mặt trời nhưng cũng đủ để tạo ra mưa. Một cơn mưa bóng mây với những hạt mưa trong veo, lấp lánh.

Trên ngọn của một cây hoa khổng lồ cao cả trăm thước, cậu bé Huy Am đang ngồi thảnh thơi trên một chiếc lá thật lớn, mái tóc nâu dài chảy trên lưng cậu như một dòng sông mùa thu. Cậu đang nhẹ nhàng gảy đàn Tijr, nhưng vì mới tập nên những nốt nhạc ngân lên có phần hơi... lộn xộn.

"Tệ quá. Làm lại." Con chim Navira đang đậu trên vai Huy Am cất tiếng.

"Loại đàn này khó học quá." Huy Am than thở. "Ta muốn học đàn khác cơ."

"Hi hi hi..."

Một tiếng cười khúc khích, một làn gió ngát hương, và trong vạt nắng đang hiện ra một cô bé với suối tóc vàng tha thướt.

Hoa Tiên buông mình ngồi xuống bên Huy Am, cảm thông nói:

"Cậu chịu khó một chút đi, học cái gì thì khi mới bắt đầu cũng khó hết á. Tớ cũng đang phải học về các loại độc dược đến phát mệt lên đây này."

"Nói dóc." Navira chép mỏ.

Hoa Tiên cau mày lườm con chim:

"Con chim dở hơi, ta có nói chuyện với mi đâu."

"Thế thì im."

"Ta không im đấy!"

Chợt...

Từ không trung, một cô bé với suối tóc trắng đang nhẹ nhàng rơi xuống cùng những hạt mưa. Hy Ca, cô bé với đôi mắt 2 màu lam - bạc lạnh lẽo.

Hoa Tiên ngước lên, tươi cười:

"Chào buổi sáng, Nước!"

Hy Ca vẫn đứng đó, đôi làn môi đỏ khẽ mấp máy:

"Không được gọi ta là Nước, nếu không ngươi sẽ phải... trả giá!"

Hoa Tiên đứng lên, vui vẻ khoác lấy cánh tay Hy Ca:

"Thôi nào, đừng khó chịu như vậy nữa. Cậu mà cứ thế thì sau này sẽ chẳng ai ưa đâu."

"Kệ ta, ngươi... tránh ra!"

"Thôi mà, tớ thích mùi hương của cậu lắm, hi hi."

"À này, Huệ Nha không đi cùng hai cậu à?" Huy Am hỏi.

"Không." Hoa Tiên lắc đầu. "Cậu ấy cứ biến đâu mất ấy. Lúc nào cũng vậy đấy, lạ thế chứ."

"Tớ đây mà."

Một giọng nói trong như tiếng chuông, một ánh lửa bùng lên, và... Huệ Nha đã hiện ra ngay gần đó. Cô bé với mái tóc đen huyền đẹp tuyệt trần, và cặp mắt đỏ - bạc dịu dàng, ấm áp. Trên tay Huệ Nha là một bông hoa bách sắc Aiji.

* Aiji: Hoa Bách sắc, loài hoa tuyệt đẹp với rất nhiều cánh hoa xếp thành nhiều tầng, mà mỗi cánh lại mang một sắc màu khác nhau.

"Lửa, cậu vừa đi đâu vậy?" Hoa Tiên hơi nhíu mày hỏi.

Huệ Nha đưa ra bông hoa Aiji, trong trẻo nói:

"Tớ mới tìm được loài hoa này ăn ngon lắm."

"Hi hi, cậu suốt ngày chỉ thích ăn hoa thôi." Hoa Tiên che miệng cười.

Huệ Nha ngắt một cánh hoa Aiji cho vào miệng nhai, rồi lại chìa về phía Hoa Tiên:

"Ăn đi."

Hoa Tiên nhìn bông hoa với vẻ hơi phân vân, nhưng rồi cô bé cũng đưa tay ra bứt lấy một cánh hoa:

"Thôi được, để tớ thử xem nào."

Hoa Tiên bỏ cánh hoa vào miệng, mắt bỗng sáng lên:

"Ừ, ngon thật đấy! Vừa chua vừa ngọt, lại mát nữa. Nước, cậu cũng ăn thử đi."

"..." Hy Ca không đáp, ánh mắt cô bé đang hướng về đường chân trời xa xôi.

"Nước, cậu có nghe tớ nói không, ăn thử một cánh hoa này đi, ngon tuyệt nhé!" Hoa Tiên kéo tay Hy Ca.

"Im miệng, ta đang... suy nghĩ." Hy Ca lạnh lùng nói.

"Cậu đang suy nghĩ chuyện gì thế?" Hoa Tiên tròn mắt hỏi.

Hy Ca chậm rãi nói:

"Ta muốn mọi vùng đất trong vũ trụ này, ngay cả những nơi khô cằn hoang vu nhất, tới một ngày sẽ đều được phủ kín bởi sắc màu của những... đóa hoa."

"Cậu có một ước mơ thật đẹp." Hoa Tiên cười rạng rỡ. "Sẽ thật tuyệt nếu tất cả các hành tinh trong vũ trụ đều rực rỡ như ở Ajamina này nhỉ."

"Ý tưởng hay đấy." Huy Am lên tiếng. "Sau này chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện điều ấy nhé. Cả vũ trụ này sẽ ngập tràn hoa và cây cỏ."

"Ừ, đồng ý." Huệ Nha mỉm cười.

Bốn Tử thiên thần tiến tới đứng bên nhau và cùng nhìn xuống cánh đồng hoa Ajamina trải rộng khắp muôn ngàn dặm. Những vạt nắng óng ả khiến khung cảnh càng thêm huy hoàng, lộng lẫy.

Và phía trên cao, khắp bầu trời vẫn lấp la lấp lánh những hạt mưa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net