Chương 200: Không nuốt lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra trong lòng mọi người lúc này đang nghĩ rằng: Thật đúng là ngốc nghếch.

Đối phương toàn là kẻ ngốc.

Cảm xúc của Hàng Tư có vẻ rất bất ổn, cô lao tới mắng té tát vào mặt Lục Nam Thâm: "Lục Nam Thâm, anh bị bệnh đúng không? Anh chơi nhạc nhiều quá đến khờ khạo rồi đúng không? Chúng ta là những người đi chung một con thuyền, đây là chuyện mọi người đã xác định từ lâu rồi, có cần anh phải tự hy sinh một mình không? Anh mà xảy ra chuyện..."

Cô mắng không nhấc mặt lên được.

Lục Nam Thâm đứng dựa nghiêng vào giá chữ thập, chỉ mỉm cười lắng nghe cô quở trách, đến tận khi cô nói câu "Anh mà xảy ra chuyện" và khựng lại, anh bèn nhìn cô, những tia sáng êm dịu chan hòa nơi đáy mắt. Anh hỏi cô: "Tôi mà xảy ra chuyện, em sẽ thế nào?"

Hàng Tư sững người.

Ngay sau đó cô quay mặt sang bên cạnh, "xui xui xui" ba tiếng rồi lại lẩm bẩm: "Lời con trẻ ngây ngô, lời con trẻ ngây ngô..."

Lục Nam Thâm không nhịn được cười, lại còn mê tín đến vậy nữa.

Niên Bách Tiêu tiến lên đang định kiểm tra bọc thuốc nổ trên người Khương Dũ thì bị Lục Nam Thâm kéo ngược lại. Anh vẫn cười nhưng khi nói lại nghiến răng kèn kẹt: "Bảo cậu dẫn hai người họ ra ngoài không đồng nghĩa với việc bảo cậu quay trở lại, không nghe hiểu tiếng người hả?"

Niên Bách Tiêu mỉm cười: "Có khi lại thế thật. Tiếng Trung khó quá, rất nhiều từ tôi nghe không hiểu, lần sau tôi sẽ cố gắng lĩnh hội tinh thần của cậu."

Lục Nam Thâm nheo mắt lại. Nói năng vớ vẩn, cụm từ "lĩnh hội từ thần" còn biết dùng thuần thục như vậy mà còn kêu không hiểu? Anh định đá một cái vào đít Niên Bách Tiêu nhưng còn chưa kịp thực hiện đã nghe thấy Niên Bách Tiêu chép miệng hai tiếng, rồi vỗ tay lia lịa: "Được đấy Tiểu Nam Thâm, nguy hiểm đã được hóa giải như thế. Cảnh sát Trần thực sự nên cân nhắc tới việc đưa cậu vào tổ gỡ bom ấy chứ."

Bây giờ Hàng Tư mới có thời gian nhìn lại Khương Dũ.

Phương Sênh tiến sát tới, cùng Hàng Tư nhìn rõ ràng số dây đen trên chiếc hộp đen, số lượng trước ngực là 8. Sau khi nhìn thấy con số ấy, Hàng Tư cũng buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc ấy cô cũng có cảm giác lành lạnh sống lưng, may mà anh không chọn con số của cô.

Lục Nam Thâm tiến lên, giải thích với Hàng Tư với vẻ hơi ngượng ngập: "Hàng ngày tôi tiếp xúc nhiều với năm dòng kẻ nên cũng nhạy cảm hơn một chút."

Đầu tiên Hàng Tư ngây ra, rồi nhanh chóng hiểu được ý của anh. Mỗi người đều có một cách ghi nhớ của riêng mình, ví dụ như Lục Nam Thâm, khi nhìn thấy những đường dây, chắc anh cũng tự động liên tưởng nó với khuông nhạc, quả thực sẽ có ấn tượng sâu sắc.

"Tôi tuyệt đối tin tưởng sự lựa chọn của anh." Hàng Tư nhẹ nhàng nói.

Nghe xong, Lục Nam Thâm nở nụ cười, giống như một tia nắng bừng sáng giữa ngày đông tuyết phủ. Nhìn thấy gương mặt này của anh, mọi bực dọc vừa rồi trong lòng Hàng Tư cũng tiêu tan hết. Anh thực sự giống như một chàng trai mới lớn, một khi nóng đầu lên sẽ chẳng nghĩ đến việc gì khác và được người ta khen một câu là tươi tỉnh ngay.

Thật sự, khó mà giận dai được việc gì.

"Lục Nam Thâm, tôi nói cho anh biết, nếu còn có lần sau nữa..."

"Tôi sẽ để cho em muốn làm gì thì làm." Lục Nam Thâm cười tít, nhẹ nhàng ngắt ngang câu nói của cô bằng một thái độ nghiêm chỉnh, muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu.

Phương Sênh khẽ liếc Lục Nam Thâm một cái, rồi thở dài trong lòng: Trai đẹp mà làm nũng thực sự khiến người khó đỡ mà.

Quả nhiên giọng Hàng Tư dịu đi trông thấy, có thể thấy cô không còn bực dọc một chút nào nữa. Cô nói: "Nhớ kỹ lời hứa của anh đấy, không được phép nuốt lời."

"Không nuốt lời." Lục Nam Thâm cười lên, môi đỏ rắng trắng, tươi như một quả đào vậy, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Niên Bách Tiêu âm thầm xoa xoa cánh tay, nổi hết cả da gà rồi...

Lục Nam Thâm lặng lẽ phóng một ánh mắt sắc như lưỡi dao về phía anh ấy. Niên Bách Tiêu vững vàng đón lấy ánh mắt đó, tiện thể chuyển từ xoa cánh tay sang lắc hông: "Ai da, vận động gân cốt một chút, còn phải vác tên này xuống."

***

Khi Khương Dũ được Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm đặt xuống, anh ta vẫn chưa tỉnh lại, những dấu hiệu sống thì vẫn bình thường, nhịp thở, nhiệt độ cơ thể không có gì bất thường.

Lục Nam Thâm ra ngoài tìm tín hiệu một lúc lâu, biết rõ là vô ích những vẫn muốn thử cố gắng thêm một chút, và sau cùng vẫn nếm trải mùi vị thất bại đúng như dự liệu. Sau khi đi vào nhà gỗ, Khương Dũ được đặt nằm trên giát giường bằng gỗ đơn giản, có lẽ là nơi chủ nhân trước kia của nhà gỗ dùng để nghỉ ngơi.

Giá chữ thập khá kiên cố, sau khi đặt Khương Dũ xuống họ có thử rung lắc nó nhưng nó không hề nhúc nhích. Sau đó họ đưa ra kết luận, có lẽ ngày trước nó được các thợ săn dùng để treo các con thú được săn bắt về, cũng giống như giá phơi thịt ngày nay vậy.

Đêm càng lúc càng đậm, mãi vẫn chưa thấy xe của Trần Diệp Châu đi vào.

Sau khi trở vào, Lục Nam Thâm nói với mọi người, khu vực có căn nhà gỗ có từ trường rất khác lạ, địa thế đặc biệt, khu vực này có mối liên kết rất mong manh với thế giới bên ngoài. Anh vừa ra ngoài tuần tra một vòng, bây giờ cho dù họ men theo những điểm đánh dấu lúc trước để quay ngược trở về cũng rất khó, vì từ trường đã làm nhiễu loạn thông tin.

Phương Sênh quay đầu nhìn Khương Dũ: "Coi như hết nguy hiểm cho anh ta chưa?"

Lục Nam Thâm ngó quanh một vòng: "Ít nhất thì hiện tại căn nhà gỗ này an toàn, có điều..." Anh ngập ngừng giây lát.

Thấy ba người đều nhìn mình, anh thành thật chia sẻ: "Tôi luôn có cảm giác hung thủ chưa thôi dễ dàng như vậy, tám, chín phần phía sau còn trò gì khác nữa."

Niên Bách Tiêu sửng sốt: "Vậy mà còn gọi là 'lương thiện'? Cửa ải nào cũng có thể lấy mạng người ta, may mà trí nhớ của cậu tốt."

Cả căn phòng chìm vào im lặng, họ cảm thấy... À thì, anh ấy lý giải câu đó như vậy cũng không sai, cũng hợp lý.

Quả thực là như vậy, kể từ lúc hung thủ đưa Khương Dũ đi, mỗi giây mỗi phút đều là lằn ranh sinh tử. Nếu họ không phá giải được đoạn ghi âm và đoạn nhạc mà hung thủ để lại, nếu lúc chọn đường họ chỉ mong sao đi thật nhanh, hay dọc đường họ không ghi nhớ được những thông tin ấy, thậm chí tới lúc vào núi nếu họ chọn sai hướng...

Mỗi một lần nếu là một lần đánh cược với tử thần.

Nếu nhìn lại, chẳng biết Khương Dũ đã chết đi sống lại bao nhiêu lần.

"Ban nãy anh nói là trời tối, vậy phải chăng nếu trời sáng tình hình sẽ có khác biệt?" Hàng Tư suy nghĩ rồi nhìn về phía Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm đăm chiêu: "Nếu có người dựng được nhà gỗ ở đây thì ắt có thể tự do ra vào, thế nên có thể ban ngày sẽ khác."

Cửa nhà gỗ để mở, bên ngoài tuyết vẫn nặng hạt, lả tả rơi xuống, chẳng mấy chốc trong tầm mắt chỉ còn lại màu trắng xóa.

Hàng Tư lo lắng: "Bây giờ thời tiết quá khắc nghiệt, chúng ta lại đang ở trong môi trường từ trường khác thường, chỉ sợ dù là ban ngày cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Những khu vực núi sâu có màu sắc kỳ quái như vậy không phải là ít. Hàng Tư từng nghe có người nói ở sâu trong Nhập Điền có một ngọn núi, tương truyền trong núi có báu vật hiếm có, nhưng chỉ có thể vào núi vào những tháng nhất định. Nếu ai đó bất chấp vào núi không theo đúng thời gian thì sẽ bị thần linh trừng phạt, vĩnh viễn phải ở lại trong đó không thể ra ngoài được.

Thật ra nếu phân tích một cách khoa học thì khả năng cao ở sâu trong ngọn núi đó cũng có địa hình đặc thù, sẽ xảy ra hiện tượng bất thường vào các tháng cố định, thế nên nếu xông vào trong thời gian đó, con người sẽ gặp nguy hiểm.

Lục Nam Thâm cũng lo lắng điều này, bên ngoài tuyết không có dấu hiệu ngừng lại, sương mù cũng dày đặc hơn, trong tình trạng từ trường mạnh thật sự có thể chôn chân họ ở đây.

"Tối nay tạm thời ở lại nhà gỗ đã, ngày mai xem tình hình rồi quyết định." Lục Nam Thâm dứt khoát đưa ra quyết định, không nghĩ nhiều nữa.

Hết chương 200


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net