Chương 218: Cô còn sợ hãi hơn cả trong tưởng tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đáng sợ hay không, tiêu chuẩn phán đoán của mỗi người sẽ một khác.

Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời cô ấy: "Có thể được mệnh danh là Chiến thần chốn thương trường, chắc là cũng đáng sợ đấy."

Phương Sênh chủ yếu vẫn nghĩ tới Hàng Tư. Hàng Tư không có người thân thích, nếu thật sự yêu Lục Nam Thâm và suy tính xa xôi hơn thì e rằng cánh cửa Lục Môn cũng không dễ vào như vậy. "Vậy anh trai anh có phải Chiến thần thương trường không?"

"Đương nhiên, anh trai tôi kinh doanh rất lợi hại." Niên Bách Tiêu khỏi cần suy nghĩ.

"Vậy anh trai của anh đáng sợ hay anh cả của Lục Nam Thâm đáng sợ?" Phương Sênh rất cố chấp, cứ muốn làm rõ điểm này.

Về câu hỏi này, Niên Bách Tiêu cũng không cần suy nghĩ gì nhiều: "Dĩ nhiên là anh trai của tôi." Sau đó anh ấy lại bổ sung thêm một câu: "Không ai có thể đáng sợ hơn anh trai của tôi đâu."

Khóe miệng Phương Sênh giật giật.

Tố Diệp ngồi bên cạnh nghe rõ mồn một, ho khe mấy tiếng, có ý nhắc nhở.

Chị ấy nghĩ bụng: Em phải hận cô gái này đến mức nào chứ, sao cứ phải hù dọa người ta?

Niên Bách Tiêu không nói nữa.

Không phải vì anh ấy hiểu ý của Tố Diệp mà vì tiếng động phát ra từ phía cửa.

Khi Lục Đông Thâm tới, bên ngoài tuyết đang rơi. Lúc vào nhà, chiếc áo măng tô đậm màu của anh ấy dính đầy tuyết. Trông anh ấy có vẻ bụi bặm, mệt mỏi, nhưng vừa bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Tưởng Ly từ khoảnh khắc đầu tiên, ánh mắt đã dịu xuống.

Tưởng Ly đứng lên đón, giơ tay phủi đi những lớp tuyết đọng trên bả vai anh ấy, hỏi anh ấy một câu: "Anh ăn cơm chưa?"

Lục Đông Thâm cởi chiếc áo măng tô ra, nói nhẹ nhàng: "Anh ăn lúc ở trên máy bay rồi."

Tưởng Ly đón lấy chiếc áo của anh ấy, tranh thủ đưa gần mũi để ngửi qua, đôi môi đỏ mỉm cười: "Được đấy, không hút thuốc. Để em giới thiệu với anh."

"Ừ."

Khi họ đi tới bên ghế sô pha, tất cả mọi người đều đứng dậy, bao gồm Hàng Tư... đứng mím bằng một bên chân.

Tố Diệp dĩ nhiên không sợ gì Lục Đông Thâm cả, cười nói: "Đôi mắt này của tổng giám đốc Lục e là không nhìn thấy ai xung quanh nữa rồi nhỉ?"

Lục Đông Thâm mỉm cười: "Mắt tôi có hơi cận thị."

Tưởng Ly đứng cạnh không nhịn được cười.

Đầu tiên, chị ấy giới thiệu Niên Bách Tiêu và Phương Sênh. Lục Đông Thâm khẽ gật đầu với Phương Sênh coi như đã chào hỏi, chẳng hiểu sao Phương Sênh cũng căng thẳng: "Chào... Chào tổng giám đốc Lục."

Lục Đông Thâm rất lịch sự: "Chào cô."

Sau đó, anh ấy quan sát kỹ Niên Bách Tiêu một lượt: "Càng ngày càng giống anh trai cậu rồi."

Niên Bách Tiêu không thích nghe câu này: "Giống chỗ nào ạ? Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi."

Bờ môi mỏng của Lục Đông Thâm hơi nhếch lên, nụ cười ẩn hiện nơi đáy mắt: "Ừm, chỉ cần cất lời là không giống nữa, anh trai cậu nói năng chuẩn chỉnh hơn cậu."

Niên Bách Tiêu: ...

Niên Bách Tiêu cảm thấy về chuyện kết giao bạn bè các cụ thời xưa nói không sai, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mới có thể nói chuyện được.

Lục Đông Thâm cũng không định chọc Niên Bách Tiêu, tuy rằng hai người họ tiếp xúc không nhiều, nhưng thông qua Niên Bách Ngạn, anh ấy cũng hiểu rõ cá tính của Niên Bách Tiêu, thích nói gì cũng được, nhưng tuyệt nhiên không được mang cậu ấy ra so sánh với anh trai, bằng không có thể châm ngòi cho một trận chiến.

Anh ấy hướng mắt về phía Hàng Tư, lần này là dừng lại nhìn một cách nghiêm túc.

Nếu như ban nãy trái tim Hàng Tư chỉ hơi đập dồn dập hơn một chút, thì đến giây phút Lục Đông Thâm bước vào phòng, cô thấy tim mình như ngừng đập.

Một người đàn ông rất tuấn tú.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hàng Tư.

Tuy rằng khi đi vào phòng, đôi mắt của anh ấy vẫn cười, nhưng sự lạnh lùng toát ra xung quanh thì cực kỳ sắc nét.

Gương mặt và ngũ quan của anh ấy rất giống Lục Nam Thâm, không hổ danh là anh em ruột. Ngũ quan thường đậm và nét hơn người thường, đường nét góc cạnh, đâu ra đấy.

Hàng Tư nhớ lại lần đầu tiên gặp Lục Nam Thâm, cô đã có cảm giác góc nghiêng của anh có thể dùng làm mẫu, một người đàn ông như bước ra từ trong truyện tranh, nhưng thật ra, đây cũng là suy nghĩ của cô vào lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Uyên. Người đàn ông trước mặt, Lục Đông Thâm, thuộc hệ diện mạo đậm nét, tướng mạo, khung xương đều tuyệt vời, đường nét góc nghiêng cũng tinh tế, nhưng so với Lục Nam Thâm lại có thêm sự sắc bén được tháng năm gọt đẽo.

Nhất là đôi mắt của anh ấy, sâu như một vực thẳm, cho dù mỉm cười cũng khiến người ta không dám khinh nhờn. Cùng một dáng mắt như vậy, ở Lục Nam Thâm lại có thêm sự trẻ trung và trong sáng, còn ở Lục Đông Thâm là sắc bén và khó dò.

Tưởng Ly để lại Hàng Tư giới thiệu cuối cùng là có nguyên nhân, bởi vì cô mới là người quan trọng nhất tại đây. Thật ra cũng không cần Tưởng Ly nói nhiều, Lục Đông Thâm là người chủ động lên tiếng trước: "Cô chính là Hàng Tư?"

Chất giọng rõ ràng không quá nghiêm nghị, giọng trầm cũng rất dễ nghe, nhưng Hàng Tư vẫn rất căng thẳng, cô lên tiếng, không khác gì Phương Sênh vừa rồi cả: "Chào... Chào tổng giám đốc Lục."

Lần này Lục Đông Thâm không chỉ gật đầu cho xong mà nhìn xuống chân cô: "Bị thương sao?"

Hàng Tư: "Vâng..."

"Ngồi đi."

Hàng Tư ngoan ngoãn ngồi xuống, hai bàn tay bỗng dưng bứt rứt, không có chỗ nào để đặt.

Không phải cô chưa từng gặp những người hà khắc, sắc bén, nhưng lại chưa từng hoang mang, bất an như thế này bao giờ. Sau này khi có dịp kể lại câu chuyện này, Phương Sênh nói với cô: "Cậu có biết vì sao không? Bởi vì đó là người thân của Lục Nam Thâm, khi cậu quan tâm tới Lục Nam Thâm, tự dưng cậu cũng dè dặt và thận trọng."

"Vậy vì sao khi ấy cậu cũng căng thẳng?" Hàng Tư hỏi Phương Sênh.

Phương Sênh nói: "Đó là vì mình quan tâm tới cậu."

Tóm lại, cuộc gặp mặt này vượt ra khỏi dự đoán của Hàng Tư, cô còn sợ Lục Đông Thâm hơn cả tưởng tượng.

Tưởng Ly lặng lẽ dùng khuỷu tay huých vào Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm đánh mắt nhìn Tưởng Ly. Chị ấy cũng đáp trả lại bằng một ánh mắt, ý tứ quá rõ ràng: Anh thân thiện, hòa nhã chút đi.

Lục Đông Thâm đã tới, vậy là đủ người.

Niên Bách Tiêu kể lại sự tình xảy ra tối qua cho ba người họ, bao gồm cả chuyện xảy ra trong rừng hôm trước, dùng cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung, sau cùng cũng miêu tả lại được rõ ràng một cách sống động như thật.

Lục Đông Thâm, bao gồm cả Tưởng Ly và Tố Diệp, sau khi nghe xong không có quá nhiều bất ngờ, đặc biệt là khi Niên Bách Tiêu nói rất có thể Lục Nam Thâm là một người đa nhân cách, cả ba cũng không hề sửng sốt.

Hàng Tư quan sát những điều này, trong lòng càng thêm xác định, chuyện của Lục Nam Thâm họ đã biết, thậm chí có thể nói là đã biết từ lâu.

Lục Đông Thâm lại nhìn về phía Hàng Tư, trong tình trạng bị Tưởng Ly chọt chọt chọc chọc phía sau, anh ấy cũng khẽ gượng cười, cố gắng nói trầm ấm hơn một chút: "Thế tức là, cô đã sống cùng với Kiều Uyên hai năm trời?"

Sống lưng Hàng Tư lạnh toát.

Một trong số những nguyên nhân là do câu hỏi của Lục Đông Thâm, nhưng vẻ mặt cười mà như không cười của anh ấy càng khiến cô thấp thỏm hơn.

Cô khẽ liếm môi, rõ ràng khi phải nhắc lại chuyện hai năm trước đã khiến cô không mấy thoải mái. Lục Đông Thâm cũng đã nhận ra, nói với cô: "Những gì trải qua trong quá khứ có thể sẽ khiến cô không vui, nhưng Nam Thâm là em trai tôi, suốt hai năm trời sống một mình nó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có cô mới là người kể được cho tôi biết."

Hàng Tư cắn chặt môi. Cô hiểu, có một số chuyện một khi đối mặt chắc chắn sẽ phải cào ra một vết thương đầm đìa máu chảy. Cô gật đầu: "Vâng, hai năm vừa rồi tôi đều sống cùng Kiều Uyên, trên một hòn đảo. Về sau hòn đảo đó bị phá hủy, tôi được người của Kiều Uyên đưa trở về."

Tưởng Ly và Lục Đông Thâm đưa mắt nhìn nhau.

Về thời gian đã khớp.

Hai năm trước, Lục Nam Thâm một mình đi tới Bắc Âu, không cho phép bất kỳ ai trong Lục Môn can dự vào cuộc sống của nó. Cộng thêm việc khi ấy Lục Môn đang mưa gió bão bùng, nên họ cũng để mặc Lục Nam Thâm hai năm trời.

Tưởng Ly nói: "Chuyện Nam Thâm là người đa nhân cách do bác sỹ Tố phát hiện ra, khoảng thời gian trước gặp Nam Thâm, cô ấy đã nghi ngờ. Khi đó cô ấy muốn xác nhận chắc chắn hơn nên chưa nói ra, lần này có chuyện xảy ra..." Cô ấy nhìn về phía Tố Diệp, thật ra ít nhiều có phần trắc ẩn: "có thể chắc chắn rồi, phải không?"

Tố Diệp gật đầu: "Phải, bây giờ mình đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm Nam Thâm là người đa nhân cách."

Hết chương 217


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net