Chương 221: Hủy diệt bản thân, khoe khoang người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Niên Bách Tiêu không đồng ý với nhận định Lục Nam Thâm đang phải chiến đấu một mình.

"Cậu ấy còn có chúng tôi mà." Anh ấy nói những lời này với thái độ rất lý trí: "Ngoài bạn bè ra còn có người thân, đám yêu ma quỷ quái kia đâu có những hậu phương ủng hộ như vậy."

Câu nói của Niên Bách Tiêu nếu đứng ở góc độ lý trí để nhìn nhận thì không sai.

"Một con người một khi đã hoạt động ngoài xã hội ắt sẽ xây dựng nên các mối quan hệ." Tố Diệp: "Nhưng mọi người đừng quên, hai năm trước Kiều Uyên từng rất sôi nổi, mà trước kia hắn cũng đã liên tục đầu tư không ít dự án kinh doanh, làm sao hắn làm được? Còn nữa, điểm quan trọng, hòn đảo kia."

Tưởng Ly hiểu ý của Tố Diệp: "Không sai, có thể sở hữu một hòn đảo đồng thời thuê mướn nhiều người như vậy, tức là Kiều Uyên đã hoàn toàn có đầy đủ đặc điểm của một nhân cách độc lập, có một mạng lưới quan hệ rộng lớn. Ngoài ra, việc hòn đảo bị nổ cũng là một bí ẩn. Hoặc là hắn tự biên tự diễn, hoặc là đến cả kẻ thù của hắn cũng đã tồn tại."

Lục Đông Thâm đăm chiêu giây lát rồi hỏi Hàng Tư: "Chuyện trên hòn đảo kia, cô còn biết bao nhiêu nữa?"

Hàng Tư nhẹ nhàng lắc đầu: "Những gì tôi biết, tôi đã nói hết rồi."

"Cô có thể vẽ ra được địa hình của nó không?" Lục Đông Thâm lại hỏi.

Hàng Tư ngẫm nghĩ, rồi nói: "Địa hình trên hòn đảo, về cơ bản tôi có thể vẽ ra được, nhưng đường tới hòn đảo ấy thì tôi không biết."

Dù là đến hay đi thì chỉ cần hơi rơi xa phạm vi của hòn đảo ấy một chút, cô đã bị người ta che chặt hai mắt.

"Hơn nữa tôi tin rằng lúc tôi đi, Trần Lẫm còn cố tình cho trực thăng bay vòng, tuy rằng tôi không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được đường bay vòng vèo của nó, có thể là sợ người khác tìm thấy hòn đảo ấy chăng." Hàng Tư phân tích.

Lục Đông Thâm chìm vào suy tư.

Manh mối kiểu này coi như không có. Lát sau, anh ấy nhờ Hàng Tư sau buổi này vẽ cho anh ấy một bức bản đồ địa hình trên đảo, còn lịch sự nói lời cảm ơn.

Càng lịch sự tức là càng khách khí.

Trong khoảng thời gian này Phương Sênh không nói năng gì, ngoài việc nghe Tố Diệp phân tích về tình hình của Lục Nam Thâm ra, cô ấy còn thi thoảng quan sát Lục Đông Thâm. Dễ dàng nhận ra, so với tính cách hướng ngoại của Tưởng Ly, Lục Đông Thâm quá thâm trầm. Khi biết rõ mối quan hệ đặc biệt giữa Hàng Tư và Lục Nam Thâm, Lục Đông Thâm bỗng dưng lại trở nên khách sáo.

Phương Sênh cảm giác, Lục Đông Thâm có vẻ không hài lòng về Hàng Tư.

Chỉ vì khoảng thời gian phức tạp giữa Kiều Uyên và Hàng Tư ư?

Nhưng nói cho cùng đó chẳng phải vẫn là cơ thể của Lục Nam Thâm hay sao?

Cơ mà, không đúng, dựa vào đâu mà anh ấy bất mãn với Hàng Tư? Hàng Tư rõ ràng là nạn nhân, đúng không? Dù Lục Nam Thâm có bao nhiêu nhân cách, thì nhân cách chính há chẳng phải vẫn là Lục Nam Thâm? Là Hàng Tư dụ dỗ Lục Nam Thâm sao? Rõ ràng là Kiều Uyên mượn cơ thể của Lục Nam Thâm để cưỡng chế, lừa Hàng Tư đi. Hai năm, hắn giam giữ Hàng Tư hai năm đấy!

Nhưng mà, không phạm pháp sao?

Càng nghĩ Phương Sênh càng thấy bực mình, hằn học trừng mắt với Lục Đông Thâm. Nhưng một giây trước khi anh ấy quay về phía này, Phương Sênh lại vội vàng quay đi chỗ khác, mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm.

Không chọc vào được, thì âm thầm dựng một hình nộm trong lòng rồi trù ẻo chắc vẫn được nhỉ.

Tiện thể, Phương Sênh đánh mắt qua nhìn Hàng Tư thật nhanh, muốn để cô hiểu những điều mình muốn nói, cũng là muốn nhắc nhở Hàng Tư để ý tới Lục Đông Thâm một chút, đừng có khờ khạo, người ta hỏi gì cũng trả lời, trả lời vòng qua vòng lại lại khiến bản thân tự đâm đầu vào giọ.

Nhưng Hàng Tư không nhìn cô ấy, ngược lại đang chú ý vào Tố Diệp. Cô bất thình lình hỏi: "Bác sỹ Tố, ban nãy chị có nhắc đến nhân cách ẩn, trong số các nhân cách phụ của Nam Thâm có thể sở hữu đặc điểm này không?"

"Số lần tiếp xúc chính diện của tôi với cậu ấy không nhiều, thế nên không thể phán đoán chuẩn được điểm này, cần xác nhận kỹ hơn một chút." Tố Diệp nói nhẹ nhàng: "Về mặt lâm sàng, khả năng này không phải là không có. Nhân cách ẩn thường là nhân cách thâm trầm nhất trong tâm tư, hơn nữa cũng là nhân cách có dã tâm lớn nhất."

"Bình thường họ sẽ tồn tại dưới hình thái nào?" Hàng Tư hỏi: "Thức tỉnh? Hay là ngủ say?"

"Đều có thể." Hiện tại, Tố Diệp chỉ có thể trả lời chung chung: "Đa phần sẽ là say ngủ, nếu chỉ như vậy còn chưa quá nguy hiểm, một khi thức tỉnh thì sẽ rất phiền toái. Nó sẽ chứng tỏ dù là nhân cách chính hay nhân cách phụ, mọi chuyện họ trải qua đều được nhân cách ẩn quan sát thấy hết, nhưng người này không chịu lộ diện, rất có dã tâm và sự nhẫn nại, loại nhân cách này thường sẽ muốn thao túng tất cả."

Hàng Tư im lặng.

"Cô Hàng nghĩ ra chuyện gì rồi?" Lục Đông Thâm rất tinh mắt.

Hàng Tư mím môi: "Chỉ là một suy đoán thôi." Cô nhấn mạnh trước một câu, sau đó nói: "Tôi còn nhớ Nam Thâm từng nói ra suy nghĩ này với tôi. Thật ra anh ấy chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm các manh mối về hung thủ, nhưng suốt hai năm qua chỉ cần có chút đầu mối là sẽ biến mất vô cớ. Anh ấy nói hung thủ quá xảo quyệt."

"Ý của em là, người có thể xóa sạch các manh mối là một nhân cách ẩn của Nam Thâm?"

Hàng Tư gật đầu, nói tiếp theo lối tư duy của mình: "Nếu bác sỹ Tố phán đoán không sai, nhân cách ẩn sẽ thích thao túng hơn, hoặc có thể nói là thích cảm giác được thao túng kẻ khác trong âm thầm. Rất có thể nhân cách ẩn còn muốn thay thế nhân cách chính hơn cả. Vậy thì người năm xưa khiến Nam Thâm không thể thoát ra ngoài được rất có thể không phải Kiều Uyên."

Sóng mắt của Tưởng Ly chợt xao động, chị ấy khẽ chau mày lại suy nghĩ: "Quả thực không thể chắc chắn..."

"Tôi hiểu Kiều Uyên. Hắn đúng là có tính cách tiêu cực, nhưng tận sâu trong con người hắn vẫn còn tình cảm chân thành. Nếu hắn đã coi Tư Niệm như em trai của mình, vậy thì với tư cách một người anh trai sao có thể nghĩ đến chuyện hại em trai được? Nếu năm xưa là Kiều Uyên, hắn có lẽ sẽ nghĩ được chuyện làm vậy sẽ hại Tư Niệm."

Tố Diệp trầm ngâm giây lát, rồi hỏi Hàng Tư: "Cô có nghĩ Kiều Uyên mạnh mẽ không?"

"Mạnh mẽ." Hàng Tư không buồn suy nghĩ.

"Nếu nhân cách ẩn của Nam Thâm còn có thể áp chế được cả Kiều Uyên để xuất hiện, vậy thì đủ để chứng minh sự đáng sợ của người này, một khi xuất hiện..." Những lời sau đó Tố Diệp không nói nữa.

Tất cả mọi người đều hiểu Tố Diệp muốn nói gì.

Niên Bách Tiêu nhìn về phía Tố Diệp: "Có một câu nói thế nào nhỉ: Hủy diệt bản thân, khoe khoang người khác. Kiều Uyên có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một món hàng loại hai, sao có thể hoàn chỉnh như Nam Thâm. Nam Thâm thông minh, lợi hại hơn Kiều Uyên nhiều đấy."

Mọi người phải đơ ra một lúc mới hiểu được câu "Hủy diệt bản thân, khoe khoang người khác" của anh ấy có nghĩa là gì. Khả năng cao là muốn nói "Trợ lực cho khí thế của người, tự làm giảm uy phong của chính mình".

"Không phải tôi đang nói đỡ cho Kiều Uyên, tôi chỉ đang cảm thấy biết đâu còn có một khả năng khác." Hàng Tư gượng gạo giải thích một câu.

Nhưng giải thích xong cô lại thấy hơi kỳ lạ, rồi vô thức đón lấy ánh mắt của Tố Diệp. Không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không, cô luôn cảm thấy ánh mắt này của Tố Diệp chứa rất nhiều điều.

"Hiện tại nhân cách ẩn chỉ là suy đoán của chúng ta. Trọng điểm vẫn rơi vào Kiều Uyên. Bởi vì rõ ràng trong số các nhân cách phụ đã hiện hữu, Kiều Uyên là mối nguy lớn nhất với Nam Thâm." Tố Diệp tổng kết một câu.

Cả căn phòng một lần nữa rơi vào im ắng.

Bao nhiêu người như vậy, mỗi người thở một nhịp cũng sẽ giúp bầu không khí trong căn phòng không quá lạnh lẽo, nhưng lúc này chính là... sự lạnh giá từ bốn phương tám hương ập tới, đi theo hơi thở của mỗi người tiến sâu vào từng tấc da thịt rồi hòa vào trong máu.

Rất lâu sau, Lục Đông Thâm mới lên tiếng, bình tĩnh, chắc chắn. "Vài lần Kiều Uyên xuất hiện hầu như đều tìm ra lý do. Cho dù lúc ở trong rừng, hắn và Trần Lẫm thay vai dường như cũng là để bảo vệ cơ thể chính, vậy lần gần đây nhất thì sao? Vì sao hắn xuất hiện?"

Lần gần đây nhất chính là ở trong căn nhà này.

Niên Bách Tiêu đã kịp hiểu ý của Lục Đông Thâm, khẽ lẩm bẩm: "Đúng, đã không còn nguy hiểm gì nữa, sao lại xuất hiện? Rõ ràng là muốn mọi người phát hiện ra còn gì?"

Hàng Tư không nói gì, nhưng trái tim bắt đầu đập một cách điên cuồng và bất an. Và thế là, cô mơ hồ cảm nhận được Lục Đông Thâm lại đang đánh mắt nhìn mình.

Vào lúc không khí đang căng ra, có người gõ cửa phòng làm việc, còn rất gấp gáp, theo sau là tiếng của Khương Dũ: "Lục Nam Thâm tỉnh lại rồi!"

Hết chương 221


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net