tu truyen uhp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm:

"Tự truyện của Ưng Hoàng Phúc"

Mực Tím

Mực Tím - Thứ Ba, 5/8

Nếu hình dung về tôi lúc ấy, các bạn cứ tưởng tượng ra một chú bé có tên khai sinh Nguyễn Quốc Thanh, người đầy phèn, thích tắm sông...

ADVERTISEMENT

Có những "góc khuất" rất riêng của các ngôi sao nhưng họ ít khi chịu hé lộ với bất cứ ai. Vì yêu quí bạn đọc tuổi mới lớn và những khán giản hâm mộ nên từ số báo này, những tâm tình ấy sẽ được kể lại do chính các ngôi sao viết riêng cho Mực Tím. Đọc những dòng "tự truyện" này, bạn sẽ hiểu họ hơn, hiểu về cuộc sống cũng như con đường thành "sao", thành "người của công chúng" không chỉ trải đầy hoa hồng .Và để chúng ta cùng chia sẻ với nhau rằng: không có thành công nào từ trên trời rơi xuống mà phải bắt đầu từ những nỗ lực cho ước mơ, cho công việc... Người "cắt băng khánh thành" cho Tự truyện của sao chính là Ưng Hoàng Phúc - người ca sĩ đã trải qua rất nhiều thăng trầm từ khi còn trẻ...

Nếu hình dung về tôi lúc ấy, các bạn cứ tưởng tượng ra một chú bé có tên khai sinh Nguyễn Quốc Thanh, người đầy phèn, thích tắm sông, thích quấn quít bên bà ngoại, thích ăn mắm và ăn cơm với trái cây, đặc biệt là dưa hấu. Tôi biết có nhiều người lên Sài Gòn thường thay đổi nhiều thứ để "gột rửa" bớt chất phèn, riêng tôi thì vẫn thích người ta gọi tôi bằng những nick name "Út Phèn" hay "Năm Lúa". Tất cả đều đáng yêu và gợi nhớ về miền quê của tôi - Chợ Mới (An Giang).

18 tuổi, tôi khăn gói lên Sài Gòn thi đại học. Đoạn đường từ Chợ Mới lên Sài Gòn lúc đó thật xa xôi với những người lần đầu xa quê như tôi. Đoạn đường mà chính tôi cũng không ngờ vài năm sau đó tôi sẽ đi về như cơm bữa trong những chuyến lưu diễn.

Một mình. Cái cảm giác tự mò mẫm tìm kiếm đường đi, chỗ ở, lò luyện thi... thật thích thú, giống như đang có một chuyến phiêu lưu trong phim vậy. Vì tôi ở quê từ nhỏ chỉ quanh quẩn nhà nội, nhà ngoại, đến trường, chưa bao giờ phải nói với ai về một chuyện nghiêm túc nào cả, trừ chuyện học và... xin tiền ba nên sự va chạm xã hội đầu tiên luôn để lại ấn tượng. Đó là lần đầu tiên tôi đi thuê nhà. Việc mặc cả với bác chủ nhà để bác bớt cho tôi 50.000 đồng một tháng, với tôi lần đầu tiên trong đời "đàm phán hợp đồng" mà tôi đã thành công, cho dù "qui mô" không lớn.

Cuộc sống riêng tự lập của tôi bắt đầu. Thật kì lạ là tôi không hề thấy cực khổ như mình tưởng tượng trước lúc lên Sài Gòn, ngược lại tôi thích thú với những lo toan bươn chải đó. Tôi cũng phải đi kiếm những việc làm phổ thông để có thêm tiền chi phí, rồi đi kiếm lò luyện thi, sưu tầm những quán cơm bình dân giá rẻ... và những việc đó hầu như tôi đều thành công. Duy chỉ có một việc không thành công: rớt đại học!

Nhưng tôi lại tự cho rằng mình vẫn thành công, vì tôi đã thuộc bài học rất lớn và theo tôi cho đến hôm nay : TỰ LẬP. Điều đó cho tôi bản lãnh, tự chịu trách nhiệm với bản thân mình. Tôi không nản chí, không về lại quê như những bạn khác mà đi kiếm việc làm để có thể ở lại tiếp tục luyện thi cho năm sau.

Và chắc sẽ chẳng có gì để nói nếu như nó lại trở về cái vòng lẩn quẩn: đi làm, đi luyện thi, ăn cơm bụi... và lại thi. Lần đó, tôi tự thưởng cho mình một vé xem ca nhạc "CLB chiều thứ Năm" tại Nhà hát Bến Thành dành cho sinh viên với giá 5.000 đồng một vé. Tôi còn nhớ hôm đó anh Lam Trường là nhân vật chính, tôi xem và lơ mơ tưởng tượng mình được đứng trên sân khấu. Ra về, tôi cũng quên đi suy nghĩ thoáng qua đó, cho đến một ngày đứa bạn tôi rủ tôi thi tuyển vào công ti Tài Năng Mới để được đào tạo làm ca sĩ. Tôi nghe bạn nói mà thấy mắc cười vì nghĩ cái tướng "hai lúa" như mình lên sân khấu chắc bị... chọi dép quá. Nghĩ vậy nhưng cũng đi, không phải vì hi vọng làm ca sĩ mà biết đâu trong công ti có gì đó cho mình làm thêm.

Rồi không biết tôi hên hay công ti đó... xui, tôi lại được chọn để đào tạo thành... ca sĩ ! Thế là sinh hoạt của tôi bị thay đổi 180 độ, được công ti đối xử như cậu ấm. Chị Thủy Nguyễn lúc đó rất thương chúng tôi, những ca sĩ tương lai, có cả nam và nữ. Chúng tôi ở chung nhà, được học hát, học múa và chế độ ăn uống tiêu chuẩn rất tốt. Tôi vẫn không quên những lần cả đám xúm lại phụ giúp công ti đi dán poster cho album đầu tiên của anh Nguyễn Phi Hùng, vui lắm, giờ nghĩ lại cười khép miệng không được. Lúc đó cũng có lời ra tiếng vào về chuyện anh Hùng ra album trước, nhưng tụi tôi ai cũng công nhận lúc đó anh Hùng là xứng đáng nhất, anh học múa đã mười mấy năm, học hát trước tụi tôi, vào công ti sớm nhất và... đẹp trai nhất.

Rồi anh Hùng thành công. Dường như công việc quá nhiều với chị Thủy, show diễn của anh Hùng rất nhiều, chị Thủy phải điều hành show, phải sắp xếp trả lời phỏng vấn, rồi lo sản xuất - phát hành đủ thứ, tụi tôi thì chỉ có thể phụ những việc nho nhỏ. Cho đến một ngày thầy Đỗ Quang xuất hiện tại công ti, sau nhiều lần tiếp xúc với tụi tôi thầy nói chuyện với chị Thủy về việc muốn gia nhập tôi vào kế hoạch gì đó của thầy. Và chị Thủy đồng ý, chị nói với tôi rằng đây là cơ hội tốt cho tôi...

Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh lần đầu tiên đi vào con đường nhỏ dẫn vào khu chung cư Miếu Nổi, con đường mà tôi sẽ ra vào suốt 3 năm sau đó, ăn quà vặt, uống cà phê với những người anh em mới. Căn nhà cao tầng hiện ra trước mắt tôi với tấm biển "Công ti TNHH Cánh Chim Việt".

ƯNG HOÀNG PHÚC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lhjljh