CHƯƠNG 79 - 80 - 81: ÍT ĐỂ Ý ĐẾN NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ÔNG ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong lòng Tang Vãn Cách, một người có thể không cần sinh mạng, có thể không cần quyền thế, nhưng chỉ có một thứ không thể vứt bỏ đó chính là lòng tự tôn. Nói cách khác, Tang Vãn Cách là một người có cảm giác giá trị đạo đức vô cùng mãnh liệt, hơn nữa cô lại là một loại người thuộc chính phái, ở trong mắt cô bất kỳ hành động không nghiêm túc nào cô đều cảm thấy nên lập tức ngăn lại và cũng nên giáo dục lại.
Hơn thế nữa cô là một người có da mặt vô cùng mỏng, nói đến đây liền không thể không bội phục anh bạn Gấu nhà ta rồi, mặc dù hắn thô lỗ không văn vẻ gì, nhưng cũng không phải là một kẻ đầu óc rỗng tuếch, nếu như nói vừa mới bắt đầu hắn thích Tang Vãn Cách đầu óc đã bị tình yêu làm cho mụ mị, như vậy bảy năm sau hắn trở về lần nữa tuyệt đối sẽ theo đuổi vợ một cách thông minh hơn. Hắn rõ ràng biết, nếu muốn đối phó với Tang Vãn Cách thì chỉ trong vào sự chờ đợi và lâu ngày nảy sinh tình cảm là vô ích, hãy xem Trình Cảnh Khu hắn ta đối với cô thiếu điều muốn moi tim mổ phổ dâng lên cho cô nhưng cô vẫn làm như không thấy? Mặc dù Trình Cảnh Khu có cha cô ủng hộ, nhưng một người đàn ông như hắn trong bảy năm luôn đối với cô muốn gì được đó cưng chiều có thừa như vậy cũng không thể lay động được lòng cô, thì thử ngẫm lại xem Tang Vãn Cách đến tột cùng là người phụ nữ lòng dạ sắt đá quật cường đến mức nào a?
Đối với một người đàn ông mình đã từng yêu thích sâu sắc như vậy cũng có thể cự tuyệt, thì làm sao một tên đầu gấu bắt cóc cưỡng bách cô như hắn có thể lấy được lòng cô?
Hùng Thần Giai cũng là suy nghĩ một chút, bảy năm trước hắn tại nơi đất khách quê người xa xôi, dấu chân hắn gần như ghi dấu khắp toàn cầu, nhưng vẫn không có được tin tức của cô, bởi vì những chuyện liên quan tới cô đều bị bưng bít phong tỏa lại, Tang gia cùng Trình Cảnh Khu cũng sử dụng các biện pháp bảo vệ cực kỳ nghiêm mặt, đối với tất cả những kẻ có khả năng theo dõi bắt cóc Tang Vãn Cách thậm chí là một người đi theo sau cô có sắc mặt đáng nghi cũng không thể tiếp cận được cô, hoàn toàn đem cô bảo vệ đến một giọt nước cũng không lọt, mà sự nghiệp của Hùng Thần Giai cũng không có ở trong nước, thế lực của hắn không cách nào xâm nhập tiếp cận cô được, cho nên hắn chỉ có thể mỏi mắt mong đợi hàng ngày hàng tháng một chút xíu tin tức có liên quan tới cô thôi, cho đến khi hắn thật vất vả xử lý xong tất cả công việc trở về nước, không nén được lòng mà tìm đến nơi cô đang làm việc liền hung hăng cậy mạnh bức ép cô. Cũng chính lần hoan ái trong phòng uống nước đó khiến cho Hùng Thần Giai lúc ấy vẫn đang còn không biết làm thế nào để bắt được trái tim của giai nhân nảy lên một ý tưởng, lúc ấy hắn mới ý thức được, bất kể là bảy năm trước hay là bảy năm sau, chỉ cần hắn cưỡng bách Tang Vãn Cách ở nơi cô làm việc thì cho dù cô không muốn, nhưng cũng không bày tỏ phản kháng hoặc là chán ghét, dĩ nhiên cái này cũng không thể nói là do Tang Vãn Cách thích, nhưng biểu hiện của cô đã tiết lộ một sơ hở rất lớn, đó chính là da mặt cô cực kì mỏng!
Tang Vãn Cách là một cô gái vô cùng biết tiết chế, làm chuyện gì cũng mạch lạc rõ ràng, cho nên hắn phải thừa dịp cô không chút suy tính gì mà thay cô quyết định làm chuyện gì đó thật nhanh chóng, cô chắc chắn là sẽ không phản đối gì cả, nếu như ở trước công chúng nói chuyện với cô cũng sẽ dễ dàng hơn, bởi vì trời sanh tính đạm bạc nên Tang Vãn Cách tuyệt đối không thích bị người khác chú ý.
Thế là suy một ra ba cũng rất đơn giản, muốn có được Tang Vãn Cách dùng sư im lặng chờ đợi là tuyệt đối không có lợi ích gì, sẽ chỉ mãi mãi anh là anh cô là cô thôi, muốn làm cho cô gật đầu chắc phải đợi mấy đời nữa á! Cho nên Hùng Thần Giai thay đổi quyết định ban đầu là sử dụng sách lược dịu dàng với cô sử dụng sách lược dùng tục tằng dũng mãnh nhanh nhẹn bắt lấy cô.
Quả nhiên, thế nhưng cho hắn đánh bậy đánh bạ vậy mà tìm được phương pháp đúng a!
Giờ phút này Hùng Thần Giai tràn đầy lòng tin, đợi một thời gian nữa, công chúa của hắn sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, ai cũng không có cách nào cướp cô ra khỏi hắn nữa.
Ngay cả cái tên Trình Cảnh Khu luôn luôn thông minh đáng sợ cũng không ý thức được một chút về cách này...... Có lẽ là bởi vì nhiều năm trước hắn từng nói qua lời nói làm thương tổn thật sâu tới cảm tình ngây thơ của Tang Vãn Cách, hơn nữa Hùng Thần Giai dù làm mấy chuyện này nhưng trong lòng hắn đối với Tang Vãn Cách cũng vừa mắc cỡ lại vừa hối hận, mà thái độ của Tang Vãn Cách vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm như vậy nên Trình Cảnh Khu cũng không dám quá mức ép sát, mà trong tâm Tang Vãn Cách lại càng ngày càng cách xa hắn.
Mặc dù có thể tưởng tượng đến nguyên nhân này, nhưng Hùng Thần Giai vẫn cực kỳ xem thường, người kia thích cứ việc than trời trách đất nhưng chỉ cần hắn ta không trở ngại kế hoạch truy vợ của hắn thì hắn không quan tâm. Huống chi hắn còn phải cảm ơn Trình Cảnh Khu đã cự tuyệt cô năm đó nữa, nếu không phải hắn ta không biết quý trọng thì lấy đâu ra cho hắn hôm nay được độc hưởng thành quả!
Hắn thật hưng phấn nha, ngay cả bọn nhỏ có tiết thể dục hôm nay cũng được may mắn hơn, không cần đứng tấn chạy vòng vòng trên sân mà được ngồi tại chỗ nghỉ ngơi như vậy nha.
Bởi vì ở chỗ này hơn mười phút ngắn ngủi qua đi, anh bạn Gấu nào đó vẫn còn đang đắm chìm trong suy đoán về Tang Vãn Cách đến thần hồn điên đảo, thì làm sao còn ý định muốn dạy cái gì nữa đây?! Trong đầu hắn chỉ có ý niệm muốn đi nhìn cô một cái mà thôi!
Nói một tiếng giải tán, thầy Hùng vô cùng không có trách nhiệm vội vàng hăng hái hướng phòng học mà đi, đối với tiếng hoan hô hò hét chói tai sau lưng cũng làm như mắt điếc tai ngơ cứ sải bước về phía trước.
Nhưng vừa lên không được mấy tầng cầu thang hắn liền nổi giận, bởi vì cách đó không xa Tang Vãn Cách đang bị một tên quần áo xốc xếch dồn vào góc tường‼!
Tang Vãn Cách vốn là muốn đi nhanh lên lớp, cho dù chỉ nhìn chúng tự học cũng tốt, nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính, cô mới vừa đi tới lầu ba liền phát hiện ở khúc quanh cầu thang truyền đến thành âm kì quái "Ừ a a"
Sao có thể như vậy được, đây là trường học mà!
Lông mày cô nhăn lại, cô cũng không có làm gì to chuyện — dù sao chúng cũng đều còn nhỏ, như vậy sẽ làm bọn chúng rất lúng túng, thế là cô chỉ nhẹ nhàng ho hai tiếng. Ở trong hàng lang yên tĩnh, thanh âm này coi như là rất kinh người rồi. Nhưng chuyện khoa trương hơn lại xảy ra, thanh âm "Ừ a a" kia ngược lại càng lúc càng lớn hơn! Tựa hồ như muốn cùng Tang Vãn Cách đối đầu vậy, giọng của cô gái còn mang theo chút nức nở, rõ ràng cho thấy tốc độ của phái nam đang tăng nhanh hơn: "A — chậm, chậm một chút — ừ, ừ..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên một mảnh đỏ ửng, lòng Tang Vãn Cách muốn rời đi ngay nhưng tâm cô lại bị vấn đề đạo đức nghiêm trọng buộc chặt, để tỏ ra mình cũng rất tức giận, lần này cô càng thêm dùng sức ho hai tiếng.
...... Lần này không chỉ không ngừng, ngược lại còn truyền đến giọng nói. "Nếu tôi chậm một chút cô có phải càng thêm dâm dàng hơn không? Nói, sướng hay không hả?"
Thanh âm trong sáng, rõ ràng cho thấy là một cậu nhóc, nhưng ngôn ngữ của cậu ta rất thô tục làm Tang Vãn Cách nhăn mày lại: "Bạn học sinh bên kia, tôi không biết các người đang làm gì, nhưng mời các người lập tức ra ngoài, bây giờ là thời gian lên lớp!"
Lại vang lên một hồi tiếng va chạm thân thể dồn dập, sau đó cô gái không cách nào ức chế mà hét lên một tiếng, khúc quanh truyền đến một tiếng vang sau cùng, nghe giống như là thân thể của người nào ngã trên mặt đất, cô gái kêu đau một tiếng, sau đó một bóng dáng thon dài xuất hiện.
Quần áo đồng phục rộng thùng thích xốc xếch, cái áo ngoài còn đang giắt trên người, cà vạt trên cổ cũng bị lệch không ra dáng vẻ gì, thiếu niên nhét hai tay vào túi, gương mặt thì rất phải nghịch, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo bất tuân nhìn chằm chằm Tang Vãn Cách: "Cô là ai, mới tới hả? Cô giáo hay còn là học sinh?" Nói là học sinh thì khí chất cô nhìn qua rất quyến rũ, nói là cô giáo thì dung mạo lại quá tinh khiết trẻ con, cô ta là người nào đây? Suy nghĩ một chút lời cô ta mới nói, vậy chắc chắn là cô giáo rồi, cô giáo bây giờ đều trẻ tuổi xinh đẹp như vậy sao?
Tròng mắt đen nhìn về người phụ nữ phía sau đang nằm trên mặt đất vẫn đang bị dư vị cao triều cuốn lấy, quay lại quan sát từ trên xuống dưới Tang Vãn Cách một lần nữa, rõ ràng đều là cô giáo, làm sao lại kém nhiều đến vậy a? Một người giống như tiên nữ, một người thì giống như một con đàn bà bị dục vọng làm hư thúi ra! Chỉ là — người phụ nữ trước mắt này có đúng thật là tiên nữ hay không còn phải nói sau, đầu năm nay phụ nữ đeo mặt nạ rất nhiều đi, giống như cái người dưới người hắn lúc này đây, vừa tới trường học cũng rất dịu dàng đáng yêu, nhưng bây giờ không phải là ngoan ngoãn ở dưới thân hắn tùy ý cho hắn rong ruỗi sao.
Hừ, đàn bà, hắn muốn là phải được, ai dám ngăn cản hắn.
Ý nghĩ như vậy từ từ định xuống, thái độ càng cợt nhã phóng đãng hơn.
Tang Vãn Cách mím chặt cánh môi nhìn khuôn mặt thiếu niên bất cần đời trước mắt, lạnh lùng nói: "Bây giờ là thời gian lên lớp tại sao em vẫn còn ở bên ngoài làm loạn?"
"Cái này mà còn phải hỏi sao?" Thiếu niên mở miệng ha ha vài tiếng cười hết sức phách lối khoát tay áo, lại chỉ tay về phía người phụ nữ đang bị hắn hắn che khuất sau lưng: "Dĩ nhiên là đi tiêu dao khoái hạt rồi... Chẳng lẽ cô còn không biết cái gì gọi là tình yêu nam nữ à? Xem bộ dáng cô ăn mặc... Sẽ không phải là xử nữ chứ!"
Tiếng cười phách lối trong nháy mắt vang dội cả hành lang, ngay cả Tang Vãn Cách cũng có thể nhìn thấy một vài học sinh đang ló đầu nhìn ra từ cửa sổ phòng học, nhưng ánh mắt chúng vừa chạm tới thiếu niên này liền sợ tới mức rụt trở về, từng người đều cúi đầu không dám nhìn sang đây nữa.
"Em hãy nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi, thời gian lên lớp tại sao em vẫn còn ở bên ngoài?" Cô không chút cử động hỏi, ánh mắt lành lạnh nhàn nhạt quét mắt qua người thiếu niên, đối với hắn rất không hài lòng.
Thiếu niên nói một tiếng: "Cô cho rằng cô là ai nha, quản được chuyện của lão tử sao? Chọc giận lão tử cô gánh nổi sao!" Khinh thường hừ một tiếng, sau đó hướng xuống đất "Pằng" nhổ một ngụm đàm.
Mắt cô trừng lớn, không nói đến việc mất vệ sinh mà còn bại hoại văn hóa, ô ngôn uế ngữ...... Tang Vãn Cách chân mày càng nhíu thật chặt, "Tôi không phải là gì hết, tôi chỉ là cô giáo. Tôi hỏi lại em thêm một lần nữa, em đến tốt cùng ở bên ngoài làm cái gì?"
Bị đôi mắt to sáng như đuốc của cô trừng đến sửng sốt, thiếu niên đầu tiên là hơi bất ngờ một chút, sau đó rất nhanh phản ứng kịp: "Má nó! Lão tử làm gì cần cô tới trông nom sao?!" Dứt lời hướng về phía sau ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Này, cô quả đây giải quyết chuyện này cho tôi mau!" Gương mặt trẻ tuổi tràn đầy ương ngạnh của cậu ta thoạt nhìn vô cùng đáng đánh đòn.
Thế nhưng người phụ nữu kia lại nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó chậm rãi đi tới.
Tang Vãn Cách cảm giác mắt mình chắc có vấn đề rồi, nếu không sao cô lại nhìn thấy một cô giáo đây?! Mặc dù đối phương đang hơi cúi đầu sửa sang lại quần áo, bộ dáng tuy cô không quen thuộc lắm, nhưng Tang Vãn Cách cơ hồ có thể khẳng định đây là một giáo viên mà trước kia cô từng gặp qua ở phòng làm việc!
Nhưng.... Sao cô ấy lại cùng một học sinh ở cùng một chỗ vậy?
Tang Vãn Cách cũng không phải là tiểu bạch thỏ thuần khiết, dưới sự dạy dỗ càng ngày càng không biết xấu hổ của anh bạn Gấu nhà ta, cô dĩ nhiên biết mới vừa rồi hai người kia đang làm cái gì, chuyện này nói dễ nghe một chút là vi phạm đạo đức, nói khó nghe một chút...... Quả thật có thể nói là loạn luận rồi! Cô giáo cùng học sinh... Điều này sao có thể chứ.
Tinh thần đạo đức xông lên tim của cô thật mãnh liệt, theo bản năng cô cũng không muốn làm cho cô ấy mất mặt, liền mở miệng hỏi: "Cô là — Cô Hạ có đúng không? Sao cô lại ở nơi đây vậy?"
Cô đã cấp cho đối phương một bậc thang để bước xuống, chỉ cần đối phương nói là bởi vì thấy học sinh này không vào lớp cho nên đến đây để xem là ổn cả rồi, như vậy thì mọi người đều sẽ hiểu cô nãy giờ chỉ là mở mắt nói mò, cô cũng sẽ nương theo câu chuyện này mà giải vây cho cô ấy, nhưng một màn này làm người ta kinh ngạc hơn lại xuất hiện, cô Hạ mới vừa chuẩn bị mở miệng thì cô lại nghe thấy thiếu niên kia nghiêng qua nói cái gì đó với cô ấy, thế là Tang Vãn Cách liền nghe được cô Hạ nói: "Không có, không có việc gì...... Ha ha, tôi chỉ là, tôi chỉ là —" Làm vậy, mặt cô Hạ đều sung huyết đến đỏ bừng cả lên.
"Cô sợ cái gì, mới vừa rồi tôi làm cô sung sướng sao không thẹn hả?" Hừ lạnh một tiếng, "Lại nhớ mùi vị bị tôi dày vò phải không?"

Nghe vậy, Tang Vãn Cách không dám tin nhìn cậu ta, lại thấy được ánh mắt của thiếu niên vô cùng khiêu khích nhìn mình.
Cô biến sắc, nhanh chóng giành lời trước khi cô Hạ mở miệng: "Tôi biết rồi, cô nhất định là đang đi thị sát, hôm nay hình như là đến phiên cô trực mà." Thật ra thì cô căn bản không biết giáo viên có phiên trực gì, càng không biết cô Hạ trước mặt đây đến cùng là hôm nay có đúng thật là có phiên trực hay không, cô chỉ là nhìn vẻ mặt cô ấy tuyệt vọng nên không khỏi cảm thấy có chút không đành lòng.
Bộ dáng như vậy...... Hình như giống như năm đó cô bị đầu gấu giam lại ép buộc vậy.
Nhưng đầu gấu đối với cô rất tốt, trừ chuyện trên giường ra thì hầu như là muốn gì được đó, huống chi trong sinh hoạt hằng ngày đầu gấu cũng chăm sóc cô rất cẩn thận. Nhưng bây giờ hai người kia rất rõ ràng không phải giống như kiểu quan hệ của cô và đầu gấu.
"......Ừ!"
Cô Hạ giương mắt tràn đầy cảm kích nhìn Tang Vãn Cách, Tang Vãn Cách có thể thấy rõ ràng đáy mắt hàm chứa nước mắt của cô ấy. "Tôi, tôi còn có tiết..." Trong giọng nói mang theo thanh âm có chút nức nở nghẹn ngào.
Tang Vãn Cách tỏ vẻ đã hiểu: "Không sao, vậy cô cứ lên lớp trước đi."
Hướng về phía Tang Vãn Cách cảm kích gật đầu một cái rồi cô Hạ mới rời đi với tốc độ thật giống như là có quỷ ở phía sau đuổi theo vậy.
Thiếu niên mắt lạnh nhìn cô Hạ chạy như điên, tầm mắt lười biếng lại quay về trên người Tang Vãn Cách, cười lạnh nói: "Thật không nghĩ tới trên thế giới này còn có người giống như Thánh mẫu vậy nha, những thứ phim thần tượng hãi não kia quả nhiên không phải là không giúp ích a."
Đôi mắt lung linh lẳng lặng nhìn hắn, Tang Vãn Cách phát giác mình thật sự là quá mức gà mẹ rồi. Tội gì phải chuốc lấy phiền phức như vậy chứ? Nam sinh trước mặt này nhìn một cái cũng biết tuyệt đối không phải là người dễ chọc, nếu như có thể giáo dục được thì làm sao tới phiên cô? Hơn nữa, cô cũng chỉ là một cô giáo dạy nhạc, cũng không có bản lãnh dạy đạo đức hay thuyết giáo gì cả. "Bây giờ vẫn còn là thời gian lên lớp, em nhanh trở về phòng học đi." Qua nhiều năm như vậy, cô đã không còn là cô giáo năm đó mới bắt đầu đi dạy mang theo cõi lòng hết sức chân thành một lòng muốn giáo dục người khác, cô biết rất rõ, trên thế giới này có rất nhiều thứ không thể nào, có một số việc cô căn bản là không có năng lực để thay đổi.
Nhưng cô mới vừa xoay người đi tới cửa cầu thang chuẩn bị đi lên thì một bóng người nhanh như gió cũng liền tiếp cận tới đây, nhanh chóng ngăn ở trước mặt cô, cách cửa cầu thang dùng cánh tay đem cô vây khốn lại.
Môi hồng mím lại, Tang Vãn Cách giương mắt nhìn về gương mặt cực kỳ phách lối của cậu thiếu niên phía trước mặt — hắn đang treo trên mặt một nụ cười không chút kiêng kị nhìn cô, chiều dài mái tóc hắn đã vượt qua nội quy trường học, cô thậm chí có thể nhìn thấy trên lỗ tai hắn có đeo khoen tai như đinh ốc sáng long lanh.
Tang Vãn Cách cũng là người ngậm chìa khóa vàng ra đời, vật gì tốt mà chưa từng thấy qua, hai cái khoen tai nho nhỏ này xem ra ít nhất cũng phải gần trăm vạn, nhìn dáng dấp háng như một tên phá gia chi tử. Không giống như loại người nhà vừa có điều kiện nhân phẩm cũng ưu việt hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi như Trình Cảnh Khu, cũng không giống dạng người mạnh mẽ toàn năng như đầu gấu. Thằng nhóc này, cũng chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện mà thôi.
"Cô giáo, cô muốn đi chỗ nào à?" Hắn cười đến cà lơ phất phơ, cùi chó chống tại trên tường, mũi chân phách lối điểm tại chỗ, dáng dấp cũng cực kỳ xinh đẹp, cho nên xa xa nhìn sang, thật có cảm giác như tiểu thuyết sân trường vậy a.
Nhưng quá đáng tiếc cái tư thế anh tuấn của cậu ta còn chưa kéo dài tới nửa phút thì đã nghe thấy một tiếng gấu gầm rống: "Con mẹ nó móng vuốt của mày đang để ở đâu vậy hả?!"
Sau đó giống như là đang đóng phim, thiếu niên lấy một đạo chuyển động vòng tròn cực kỳ đẹp đẽ bị kéo văng ra ngoài, Tang Vãn Cách cũng bị kéo vào trong một lồng ngực quen thuộc.
Làm thế nào mà lại thành ra như vậy, thấy rõ ràng tình huống trước mặt, Tang Vãn Cách phát hiện mình thật là muốn cười to ra tiếng a.
Hùng Thần Giai ôm chặt lất cô công chúa của mình, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào thiếu niên như muốn phun ra lửa giận hừng hực, nếu không phải Tang Vãn Cách kịp thời kéo cánh tay của hắn lại, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp bay lên đá một cước đem cái tên chướng mắt này văng xa rồi.
Mấp máy miệng, Tang Vãn Cách hết sức khống chế suy nghĩ muốn cười to của mình lại. Không tránh được cô không có sự thương hại nha, thật sự là thằng nhóc kia bị hất văng có đủ khó coi nha, tứ chi của cậu ta mở rộng ra bốn phía nằm ở đó, giống như là...... Một con rùa bị người ta đè ở trên đất, bởi vì phần lưng cậu ta có bàn tay gấu nào đó đè ép cho nên không thể động đậy được.
"Em ngăn anh làm gì hả? Loại tiểu tư chưa đủ lông đủ cánh mà học đòi này nên dạy dỗ cho tốt mới phải!" Hùng Thần Giai từ trong lỗ mũi phu ra khí tức giận, trên miệng tuy vẫn càu nhàu với Tang Vãn Cách nhưng thân thể cao lớn lại ngoan ngoãn mặc cho cô cản trở.
Tang Vãn Cách giương mắt nhìn hắn: "Được rồi, cậu ta chưa làm được gì cả." Mặc dù...... Xem ra đích xác là rất đáng đánh đòn. Nhưng đầu gấu dù gì cũng là một thầy giáo, thầy giáo đánh học sinh chuyện này một khi truyền đi, còn không biết sẽ loạn đến cỡ nào a, huống chi thằng bé kia vừa nhìn cũng biết không phải là con cháu nhà bình thường, ngộ nhỡ nó thẹn quá hóa giận, cuối cùng người chịu tội không phải là đầu gấu hay sao.
Ai...
Cô khẽ thở dài, nắm cánh tay Hùng Thần Giai lắc lắc, dịu dàng nói: "Sao anh lại nổi nóng như vậy, cậu ta cũng chỉ là một đứa bé thôi mà."
"Vẫn còn là con nít mà háo sắc như vậy, nếu nó cứ quen thói như vậy khi lớn lên không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây?" Hùng Thần Giai hừ một tiếng, ngoài mặt còn tỏ ra cứng rắng nhưng kì thực nội tâm sớm đã bị giọng nói của Tang Vãn Cách làm cho không có tiền đồ mà xụi lơ thành một vũng nước rồi. "Tại vì anh tới sớm nên nó mới không kịp làm cái gì quá đáng chứ nếu như anh không tới kịp không phải nó sẽ làm tới luôn sao?"
"Được rồi được rồi anh nói cũng đúng." Tang Vãn Cách sờ sờ lồng ngực không ngừng phập phồng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Sức của anh thì anh rõ nhất mà, lần này cậu ta bị đánh vậy cũng đủ trừng phạt rồi, anh còn không mau đỡ cậu ta dậy." Nói xong còn vỗ vỗ cơ ngực bền chắc của hắn mấy cái, lấy ánh mắt uy hiếp nhìn Hùng Thần Giai.
Hắn mới hừ một tiếng, sau đó bạn Gấu biết nghe lời nào đó phải đi tới dùng mũi chân đá đá cái tên thiếu niên đang nằm trên mặt đất nói, "Này, là một thằng đàn ông thì đứng lên nhanh cho ông, ít nhất cũng đừng nằm lì ra đó giả bộ bị thương mà ngứa mắt người khác, công chúa nhà tao có thể sẽ mềm lòng, nhưng ông thì không có đâu!" Nói xong hắn còn đưa chân ra làm bộ như lại muốn đá một cước nữa.
Tang Vãn Cách bất đắc dĩ vỗ trán thở dài, cái tên đầu gấu này...
Thiếu niên thì lại tưởng thật, một giây kế tiếp vô cùng lưu loát lăn nhanh sang một bên, tránh né cái chân dài của Hùng Thần Giai đang chuẩn bị đá tới. Nhưng lăn xong mới phát hiện người ta căn bản không có ý tứ muốn đá hắn thật, gương mặt tuấn tú trắng nõn không khỏi sưng thành gan heo.
Cậu ta chợt ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông tục tằng này, cậu ta ôm hận đứng dậy từ mặt đất, phủi bụi ở tay, lại nhìn qua Tang Vãn Cách một chút, không nhịn được nói một tiếng: "Cô đi làm lại còn mang theo vệ sĩ nữa hả?"
Nghe vậy, Tang Vãn Cách không nhịn được cười ra tiếng thật to, chỉ là cô cười đến hết sức ưu nhã, bàn tay trắng nõn che môi lại, bộ dáng giống như một đóa U Lan chậm rãi nở rỗ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net