Chúng Ta Kết Hôn Đi (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Dã thực sự nhìn không nổi bộ dạng tiều tụy này của Trương Triết Hạn, cô đoạt lấy ly rượu trong tay đối phương, cúi đầu mắng: "Anh không chủ động theo đuổi lại được à? Làm gì có chuyện nằm yên tình yêu sẽ đến? Đợi đợi đợi, anh chỉ biết đợi! Bánh kếp nướng mất năm phút để phết trứng, rưới nước sốt, thêm vừng rang, quẩy chiên cùng lạp xưởng; bánh mì kẹp từ nướng bánh đến xào nhân phải đợi mười phút. Ăn một bữa cơm đã vất vả như thế, đợi một người yêu mình trở lại, vậy phải đợi đến bao giờ?"

Trương Triết Hạn giả vờ nghe không hiểu, mỉm cười với Châu Dã: "Nhìn em nói, anh cũng đói rồi."

"Các anh thích làm gì thì làm!" Châu Dã hung hăng giậm chân, xách váy bỏ đi.

Trương Triết Hạn tiếp tục rót rượu vào miệng hết ly này đến ly khác, nghĩ đến lời nói ban nãy của Châu Dã, dòng suy tư dần trôi về khoảng thời gian bọn họ bên nhau hai năm trước.

Anh và Cung Tuấn không bao giờ thích đến những nhà hàng cao cấp. Mì thịt bò Lan Châu, đồ ăn vặt Sa Huyện, còn có vài quán mì đều là những quán giá rẻ nhưng hương vị không thể chê, vì vậy luôn luôn tới tới lui lui. Khi thời tiết mát mẻ, họ thích đến một quán niêu đất. Từ trong nhà quẹo phải đi đến đường lớn, đi thêm một đoạn đường nhỏ nữa là tới. Hai bên đường là đầu hồi và tường rào của khu dân cư, những tán long não cao to rợp bóng khắp con đường. Quán niêu đất nằm dưới một tòa dân cư, cửa cuốn kéo lên cao nhất, trước cửa đặt một cái bếp ga siêu to, mười mấy cái niêu đất đặt trên bếp ngập đầy đồ ăn.

Niêu đất có rất nhiều hương vị, Trương Triết Hạn gắp món không thích ăn vào bát Cung Tuấn, Cung Tuấn gắp món không thích ăn bát Trương Triết Hạn. Ông chủ múc một muỗng nước dùng đổ vào trong niêu đất, để lửa vừa đun sôi, một lúc sau bún mềm thì dùng đũa dài đảo đều, cuối cùng cho rau cải xanh cùng nấm sò xắt miếng vào. Sau khi hầm xong thì dùng một cái kẹp cứng đưa niêu đến trước mặt hai người.

Nơi này làm ăn rất tốt, phải đợi rất lâu, bởi vì nóng nên ăn cũng từ từ, mỗi lần ăn xong sẽ chậm rãi cước bộ về nhà. Trương Triết Hạn trước nay không quen sống chậm, nhưng bởi vì người đồng hành là Cung Tuấn, cho nên anh bằng lòng với một cuộc sống khoan thai, không vội vã.

Trương Triết Hạn rốt cuộc uống say bí tỉ, Cung Tuấn bị Mã Văn Viễn gọi lại khi anh đang ngồi gục trên ghế, Cung Tuấn nói với Châu Dã và Mã Văn Viễn: "Thật ngại quá, chê cười rồi."

Châu Dã bực bội khoát tay bảo hai người mau đi đi, còn nói không muốn thấy hai vị trưởng lão ở đây tình tình tứ tứ.

Vì vậy, Cung Tuấn đỡ Trương Triết Hạn lên, nhỏ nhẹ hỏi, chúng ta trở về được không? Trương Triết Hạn say đến mụ mị, mềm nhũn dính vào Cung Tuấn, hỏi gì cũng gật đầu.

Cung Tuấn một tay ôm eo anh dìu anh vào thang máy, Trương Triết Hạn choáng váng ngẩng đầu, gương mặt Cung Tuấn liền đập ngay vào mắt.

Anh nhìn chằm chằm Cung Tuấn, không nói một lời.

Cung Tuấn cảm thấy Trương Triết Hạn say rượu thật đáng yêu, cậu cúi đầu ôn nhu hỏi: "Sao vậy, Tiểu Triết?"

Trương Triết Hạn nói, anh xin lỗi.

Trương Triết Hạn nói, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, Sau đó bắt đầu khóc, khóc như một đứa trẻ, có lẽ uống nhiều rồi nên dòng kí ức cứ như thước phim lần lượt ùa về.

Trương Triết Hạn say đến hồ đồ rồi, căn bản không nhận ra Cung Tuấn, nắm lấy cánh tay cậu, anh nghẹn ngào hỏi: "Người anh em, tôi hỏi cậu một chuyện. Cậu đã từng hết lòng yêu một người, cuối cùng lại không thể bên nhau, nhưng vẫn là không cam tâm chưa?"

Anh bị sặc nước miếng, không ngừng ho khan.

Cung Tuấn đưa khăn giấy cho anh, thang máy lên đến nơi, hai người loạng choạng bước vào phòng.

Trương Triết Hạn ngồi trên giường không ngừng ho khan, vừa ho vừa khóc, Cung Tuấn vội vàng đưa nước cho anh, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng anh xoa dịu.

"Em ấy sắp kết hôn rồi, tôi mừng cho em ấy, chắc em ấy hạnh phúc lắm, cậu nói xem đúng không?"

Cung Tuấn không nói gì.

Sau đó Trương Triết Hạn lại nói: "Cậu tìm điện thoại cho tôi, tôi muốn nói lời xin lỗi với em ấy."

Cung Tuấn lấy điện thoại từ chiếc áo khoác đen đưa cho anh, Trương Triết Hạn mơ mơ hồ hồ tìm số, lúc này điện thoại của Cung Tuấn vang lên, tên người gọi là "Tiểu Triết Laopo" (tui thấy để vậy hay hơn :'>)

Cậu bắt máy, bên kia chỉ lặp lại ba chữ, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi...Trương Triết Hạn vẫn vừa nói vừa khóc, không ngừng nói anh xin lỗi, sau đó điện thoại rơi tuột khỏi tay nằm trên tấm thảm, Cung Tuấn cúi đầu nhìn thấy trên màn hình hiển thị: "Doraemon."

Cung Tuấn nhớ lại nhiều năm về trước khi cậu lưu số điện thoại của mình vào máy anh, Trương Triết Hạn cười và nói rằng em làm Doraemon của anh được không? Anh có bất cứ mong muốn nào, em đều giúp anh thực hiện được không?

Cung Tuấn nói, được.

Sau đó trong một lần phỏng vấn, cậu cũng nói rằng muốn trở thành Doraemon, muốn có được cả thế giới.

Trương Triết Hạn chính là cả thế giới của cậu.

Cung Tuấn nhặt di động trên thảm, nghiêng người ôm Trương Triết Hạn vào lòng. Anh khóc rất nhiều, khóc đến mức toàn thân co rút. Cung Tuấn cúi đầu, đau lòng quan sát người nọ, khóe mắt đỏ bừng vì khóc, hai má cũng ửng hồng vì cồn, đôi môi ẩm ướt ánh lên những vệt sáng lấp lánh.

Trương Triết Hạn say khướt tròn mắt nhìn cậu, đôi mắt ấy vẫn còn vương chút nước.

Anh nhận ra Cung Tuấn, rồi gọi một tiếng: "Tuấn Tuấn..."

Thế rồi trời trút trận mưa to, tiếng mưa dày đặc mà đều đặn, tựa màn đêm dài đằng đẵng. Máy lọc không khí phát ra tiếng ồn của gió, tỏa ra căn phòng một thứ ánh sáng xanh mờ. Cung Tuấn và Trương Triết Hạn cả người đều nhớp dính, nhưng không ai muốn tắm rửa. Tấm lưng Trương Triết Hạn áp chặt nơi lồng ngực Cung Tuấn, hai trái tim như cùng chung một nhịp đập. Nửa mê nửa tỉnh, Trương Triết Hạn cảm thấy đầu gối đau nhói vì vết thương cũ, anh khó chịu không thể nằm yên, chợt một bàn tay ấm áp đặt lên đầu gối anh trước một bước, nhẹ nhàng xoa nắn. Cơn đau dần thuyên giảm, ý thức Trương Triết Hạn từ từ mơ hồ, cuối cùng an ổn chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn đệm giường trống không bên cạnh, Trương Triết Hạn nằm ngay ngắn trên giường mà tưởng rằng bản thân vừa trải qua một giấc mộng dài.

Sau đó cánh cửa mở ra, Cung Tuấn đi vào cùng bữa ăn sáng.

Cậu ngồi bên giường, cúi người hôn Trương Triết Hạn, nói dậy ăn sáng nào.

Bọn họ ngồi bên nhau, vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện, bánh bao kim sa, màn thầu đường đỏ nở hoa*, trứng ốp la, cùng canh đậu xanh đều được đồng loạt mở ra.

"Tiểu Triết?"

"Hửm"

"Không có gì, chỉ là muốn gọi thôi."

Cung Tuấn cười cười, cúi đầu uống canh.

"Tuấn Tuấn?"

"Hửm?"

"Không có gì, chỉ là rất nhớ em."

Cung Tuấn ngẩng đầu, khuôn mặt Trương Triết Hạn bị bát canh che gần hết, nhưng chẳng thể che đi nổi vành tai đỏ bừng.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào trong mắt Trương Triết Hạn, Cung Tuấn vươn tay khẽ nâng cằm anh lên, dịu dàng hôn xuống.

Lông mi Trương Triết Hạn run rẩy, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Tình yêu của họ, trở về rồi.

"Tiểu Triết."

"Hửm?" Trương Triết Hạn mở mắt khi xúc cảm trên môi biến mất.

"Chúng ta kết hôn đi." Cung Tuấn mỉm cười nói.

Nếu là trước đây, Trương Triết Hạn khẳng định sẽ nói những câu cụt hứng đại loại như, "Hôn nhân đồng tính vẫn chưa hợp pháp", vân vân. Nhưng bây giờ trong mắt anh chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười của Cung Tuấn, chìm đắm trong hạnh phúc khó khăn lắm mới tìm lại được, anh trả lời không chút nghĩ ngợi: "Được."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Cung Tuấn cười càng thêm rạng rỡ.

"Vậy hôm nay chúng ta đi kết hôn được không?"

"Được." Trương Triết Hạn nhìn đôi mắt sáng long lanh của đối phương, thầm nghĩ cho dù bây giờ Cung Tuấn hỏi có thể chết cùng cậu không, anh cũng sẽ không ngần ngại mà đáp hai chữ có thể.

Cung Tuấn giục Trương Triết Hạn đi thay đồ, còn bản thân thì đứng trước gương chải chuốt như thể thực sự sắp bước vào lễ đường, Trương Triết Hạn cũng sẵn lòng tháp tùng cậu, ăn mặc chỉnh tề đứng trước gương cùng Cung Tuấn sửa soạn tóc tai.

Sau khi tất thảy xong xuôi, Cung Tuấn liền nắm tay Trương Triết Hạn chạy ra ngoài, cậu chạy rất nhanh giống như cách đó không xa có một đống vàng đang đợi cậu. Trương Triết Hạn chỉ chạy cùng cậu, không hỏi Cung Tuấn muốn đi đâu, không hỏi Cung Tuấn muốn làm gì. Anh cảm thấy chỉ cần Cung Tuấn ở bên thì chạy như vậy cũng rất tốt, chạy qua hoàng hôn và bình minh, chạy qua chân trời góc bể, chạy đến tận cùng thời gian, anh đều có thể chạy cùng cậu.

Trương Triết Hạn không muốn lạc mất Cung Tuấn nữa, cậu đi đâu anh liền theo đó, cậu muốn đi đi lại lại ngắm nhìn phong cảnh, bản thân liền đi đi lại lại ngắm nhìn cậu.

Cung Tuấn đưa Trương Triết Hạn đến hội trường hôn lễ hôm qua của Châu Dã và Mã Văn Viễn. Nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bày biện trang trí vẫn còn.

Trương Triết Hạn lướt qua thảm đỏ nơi mũi giày, lại nhìn Cung Tuấn bên cạnh, miệng mở nửa ngày vẫn không thốt nên được câu nào.

Bàn tay đang nắm tay anh hơi hơi siết chặt, Cung Tuấn bước lên thảm đỏ trước, kéo theo Trương Triết Hạn cũng bước theo. Hai người sóng vai nhau tiến về phía trước, không có cánh hoa, không có tiếng nhạc, khách khứa cũng không, hôn lễ này giản dị đến mức chỉ có hai người mà thôi. Nhưng chính cảnh tượng vội vàng mà đơn sơ như vậy, Trương Triết Hạn chợt cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cảm xúc rối ren trong lòng chẳng cách nào nguôi ngoai, chỉ có thể mãnh liệt dâng trào nơi lồng ngực.

Anh nghĩ sẽ có bất ngờ, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Cung Tuấn sẽ thực sự quỳ gối trước mặt mình. Cung Tuấn cười, nụ cười xiết bao quen thuộc, giống như bạn biết trái đất đã khô hạn nhiều tháng, bạn nghe thấy dự báo thời tiết ngày mai có mưa, dù chỉ là cơn mưa rả rích cũng đủ làm bạn hài lòng, nhưng một trận mưa lớn ập đến, bạn liền vui mừng khôn xiết.

Cung Tuấn từ trong ngực lấy nhẫn ra và ngẩng đầu.

"Chúng ta ở bên nhau cả đời, được không?"

Trương Triết Hạn thất thần tại chỗ, không biết phải làm sao. Cung Tuấn thấy anh vẻ mặt ngốc lăng của anh thì nhịn không được phì cười một tiếng, dứt khoát kéo tay anh qua, chiếc nhẫn vừa vặn luồn vào ngón áp út của Trương Triết Hạn không chút trở ngại.

Cung Tuấn đứng dậy, nắm tay Trương Triết Hạn và đeo cho mình một chiếc nhẫn khác. Mọi việc xong xuôi nhưng Trương Triết Hạn vẫn chưa thể hoàn hồn.

"Không phải đùa sao?" Trương Triết Hạn lúng túng hỏi.

"Anh là muốn hủy hôn hả?" Cung Tuấn nâng tay Trương Triết Hạn, dạt dào đắc ý thưởng thức cặp nhẫn trên tay hai người.

"Quá, quá đột ngột...anh vẫn chưa chuẩn bị..." Trương Triết Hạn cảm thấy hôn lễ của mình thực sự quá qua loa, một mạch giống như đang mơ vậy, chỉ có chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay mới khiến anh có một chút cảm giác thực tại.

"Anh đã ở đây rồi, còn cần chuẩn bị gì nữa?"

Một bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Trương Triết Hạn, Cung Tuấn vốn sở hữu một đôi mắt đượm tình, bình thường bất cứ ai nhìn thấy đều không khỏi động lòng, chưa kể đôi mắt ấy sẽ hấp dẫn biết bao nhiêu khi cậu nhìn người khác bằng ánh mắt chứa chan tình ý.

"Em có anh là đủ rồi."

Trương Triết Hạn cảm thấy thật thần kỳ, bản thân ngày hôm qua còn khóc đến chết đi sống lại vì "thất tình", vậy mà hôm nay đã kết hôn rồi. Anh và Cung Tuấn nhìn nhau rất lâu, cuối cùng anh chỉ nói: "Anh đói bụng."

"Không phải vừa mới ăn sáng sao?" Cung Tuấn cười cười hỏi.

"Mặc kệ, anh đói rồi."

"Vậy chúng ta nói với Châu Dã một tiếng, rồi cùng về nhà đi ăn niêu đất, được không?"

"Phí đổi xưng hô* của em cũng thấp quá nhỉ."

"Phí đổi xưng hô? Anh đổi xưng hô gọi em là gì?"

"Ông xã."

"Gọi là gì?"

"Ông xã."

Trương Triết Hạn bất giác nhận ra mình bị trêu chọc thì giận dữ đá Cung Tuấn, đối phương dễ dàng né tránh, sau đó một tay kéo anh ôm vào trong lòng.

'Được rồi được rồi, cùng nhau đi ăn lẩu, em sẽ mua cho anh thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, muốn ăn gì mua nấy được không?"

Trương Triết Hạn lúc này mới hài lòng hừ một tiếng.

Hai người ôm nhau rất lâu rất lâu, như muốn đem đối phương dung hòa vào trong máu thịt.

---Hoàn---

-------------------------------------------------

(*) Phí đổi xưng hô (改口费): khi tổ chức đám cưới, cô dâu chú rể sẽ dâng trà cho cha mẹ đối phương và nói: "Cha/mẹ, mời uống trà." Lúc này, cha mẹ hai bên sẽ tặng cô dâu chú rể một phong bao lì xì xem như là phí cải khẩu. Tức là sau khi kết hôn, cô dâu chú rể phải đổi cách xưng hô với gia đình đối phương, cũng như cách xưng hô với nhau.

(*) Màn thầu đường đỏ nở hoa (红糖开花馒头), tôi chẳng biết bánh này gọi là gì luôn :'<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net