Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm dày đặc, mặt biển sau cơn bão có vẻ đặc biệt bình tĩnh, chỉ là mặt trăng vẫn còn lẩn trốn trong tầng mây, giống như Trương Triết Hạn lúc này, ủy thân ở nơi u ám để không bị người khác phát hiện.

Đẩy cửa khoang nhốt doanh nhân ra, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng hai tay hai chân của hắn bị giam cầm không thể nhúc nhích, nào ngờ trong phòng lại trống rỗng không có một bóng người. Trương Triết Hạn có chút buồn bực, người này đã bị trói chặt tay chân, làm sao có thể vô duyên vô cớ biến mất đây? Chuyện đau đầu hơn chính là, nếu như tên doanh nhân không ở trong phòng, vậy tất nhiên hắn đã ẩn núp ở một chỗ nào đó trên thuyền, âm thầm nhìn trộm, lỡ hắn phát hiện ra sự tồn tại của mình thì phải làm sao?

Anh đang suy tư, đột nhiên phía sau truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.

Đây là chuyện ngoài dự liệu của anh, sắp bị bại lộ, trong đầu anh chỉ còn lại bốn chữ này.

"Tách!" Ánh đèn đột nhiên tắt ngúm, cả khoang thuyền bị bóng tối bao phủ.

Trong đêm tối, một đôi tay to từ phía sau vòng lấy eo anh, hơi thở quen thuộc bao vây cả người anh, là Cung Tuấn, Cung Tuấn đến cứu anh.

"Đừng sợ, em vẫn luôn ở đây."

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Đột nhiên bị sập cầu dao, tất cả du khách đều không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra trước mắt. Hành lang được thắp sáng bởi ánh sáng mờ nhạt, là bật lửa.

"Mày làm gì ở đây?" Fred thấy Cung Tuấn đứng ngoài cửa khoang doanh nhân, trong lòng nổi lên nghi ngờ.

"Vừa khéo, tôi cũng muốn hỏi cậu những lời này." Cung Tuấn trái lại cũng không hoảng hốt, Trương Triết Hạn đã nhân lúc cầu dao bị sập lẻn vào trong bóng tối.

"Làm sao, mày không định trả lời vấn đề của tao hả?" Fred tiếp tục truy hỏi.

"Thật ra cũng không phải." Cung Tuấn nghiêng người nhường lại một vị trí, như vậy Fred có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ trong phòng hơn. "Tôi chỉ cho rằng, việc quan trọng trước mắt chính là phải làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Chuyện gì là chuyện gì..." Fred còn chưa dứt lời, trông thấy trong phòng trống rỗng không một bóng người, liền há miệng mắng chửi: "Khốn kiếp! Sao lại thế này? Người đâu?"

"Tôi vốn định kiểm tra một lần trước khi ngủ, không ngờ lúc mở cửa lại là cảnh tượng này." Cung Tuấn buông hai tay, tỏ vẻ mình cũng không hiểu gì.

"Tách————", Ánh sáng trong khoang thuyền khôi phục bình thường, có lẽ đã có người kéo công tắc nguồn điện lên.

So với nguyên nhân xuất hiện trước cửa khoang doanh nhân lúc đêm khuya, thì việc thông báo tin tức doanh nhân mất tích cho các vị trên thuyền quan trọng hơn nhiều. Fred vẫn phân rõ nặng nhẹ, hắn và Cung Tuấn chia làm hai đường, lần lượt đem tin tức này nói cho mọi người biết.

"Tôi nên sớm đoán được, sao hắn có thể để chúng ta khống chế dễ dàng như vậy. Chết tiệt! Trên thuyền này nhất định có mật thất mà chúng ta không biết, nhất định hắn đang trốn ở bên trong đó nhìn chúng ta nháo nhào đi tìm hắn, sau đó ẩn nấp trong bóng tối lần lượt đánh chết chúng ta." Fred vừa đi vừa đấm tường chửi rủa.

Nhìn bóng dáng Fred dần dần đi xa, Cung Tuấn đứng tại chỗ nhếch môi cười.

Sau khi biết được tin doanh nhân bỏ trốn, mọi người khẩn trương tụ tập lại.

Sự biến mất đột ngột này không khác gì lời chứng thực hắn chính là thủ phạm lần này, bà Margaret đề nghị chuẩn bị vật phòng thân trước rồi mới bắt đầu triển khai lục soát. Muốn hỏi nơi nào có nhiều vật phòng thân nhất trên du thuyền này, vậy hẳn là chỉ có phòng bếp. Mấy người cùng nhau đi tới sau bếp phòng ăn, dọc theo đường đi không một ai lên tiếng, đợi đến phòng ăn, vết máu lớn nhỏ phân tán trên mặt đất khiến cho mọi người chú ý. Theo phương hướng vết máu đi tìm, một màn trước mắt làm tất cả sợ đến ngây người.

Vốn tưởng rằng doanh nhân chính là người đứng sau bức màn, vậy mà lúc này, trước ngực hắn đang cắm một con dao, yên lặng ngủ say ở trong góc, trên bộ âu phục màu xám đen khéo léo dính đầy máu.

Hết thảy chuyển biến quá nhanh, từ kẻ mưu hại đến người bị hại, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều đã quên cách nói chuyện, đầu óc trống rỗng.

Bà Margaret tiến lên dùng ngón trỏ và ngón giữa thăm dò mạch đập cổ của doanh nhân, cuối cùng bày ra vẻ mặt nặng nề lắc đầu với mọi người. Sau khi đi vào, bà phát hiện máu ở vết thương trên người doanh nhân đã sớm đông lại, bởi vì thời trẻ đã từng có kinh nghiệm khám chữa bệnh, bà phán định thời gian tử vong của doanh nhân ít nhất là hơn một giờ, tất cả những người còn lại đều không có chứng cứ ngoại phạm.

Cái chết của doanh nhân được chứng thực, manh mối thật vất vả mới xác nhận được lại bị chặt đứt, hung thủ vẫn ẩn nấp trong đám người, đoàn người vốn luôn mang ý xấu, phân tán ra, đều duy trì khoảng cách lẫn nhau.

Lúc trước doanh nhân mất tích, giữa bóng tối ngắn ngủi, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đã thương lượng quyết định tạm thời án binh bất động. Hiện giờ doanh nhân đã tử vong, xem ra trên thuyền này không chỉ có hai người bọn họ ôm hận với người mới chết. Mặc dù không thể tự tay giết người, nhưng trải nghiệm mượn đao giết người hình như cũng không tệ.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC