Chương 25: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn bước đến bàn làm việc ở tầng một, khẽ lướt nhìn năm con mồi đang yên ngủ trong phòng chợt bật cười. Họ thích ứng nhanh hơn anh tưởng, cứ nghĩ họ sẽ khóc lóc xin tha nhưng họ vẫn kiên cường không chịu khuất phục, cũng thú vị nhỉ. Nếu họ không vướng vào những chuyện kia...chật...cũng có thể làm bạn tốt của hắn nhỉ. Thầm nghĩ thế cho đến khi sau lưng hắn lại xuất hiện một hình dáng quen thuộc, hiện tại hình ảnh đó chỉ có một cặp mắt mệt mỏi nhìn anh

"Anh à..."

"Nếu muốn đến xin tha cho họ thì em có thể rời đi được rồi"

"Em mệt mỏi lắm rồi, anh có thể buông tha em được không"

"Anh nghĩ là em kiên cường đến phút cuối chứ"

"Em mệt lắm rồi. Theo đuổi trả thù, đến khi trả được thù thì sao chứ? Người thân của em cũng không thể sống lại, với lại..."

"Với lại em sợ hắn sẽ phát hiện ra em đúng không?"

"Em..."

"Anh đã dặn em rồi. Nếu muốn trả thù phải tàn nhẫn một chút, nếu em nhân từ vậy thì ngay từ đầu từng tính chuyện trả thù".

"Em..."

"Nếu em không đành lòng thì để anh giúp, em chỉ cần ở yên đó im lặng là được".

"Anh....nhưng anh hay em ra tay thì cũng giống nhau thôi mà"

"Em muốn từ bỏ?"

"Được không anh?"

"Em quên đã hứa những gì với anh?"

"Em..."

"Cần anh nhắc cho em nhớ?"

"Em nhớ. Em không quên mà cũng chưa bao giờ dám quên. Em chỉ xin anh dừng lại trước khi quá muộn".

"Tên đã bắn ra làm sao thu lại? Cũng như nước đã đổ đi làm lấy lại. Anh biết em tốt bụng, anh biết em nhân từ nhưng hơn 30 năm sống trên thế giới này em nhân từ được gì? Em đã quên những lúc gắng dậy khi trên mình chằng chịt vết thương do bọn giang hồ về đêm gây ra? Em đã quên những lời sỉ nhục cũng như coi thường của bọn người nghĩ mình sống trên đầu thiên hạ? Em quên em đã bị đánh, bị đốt xe, bị hăm dọa khi khi ngày đó em có nhiều khách hơn? Em quên em đã bị ném đá vô người, bị xua đuổi như thế nào khi người ta biết em là yêu một người đàn ông, đến hôm nay một căn nhà hoàn chỉnh em cũng không có? Em quên em đã..."

"Anh đừng nói nữa..."

"Anh không muốn gợi lại quá khứ, chỉ là hình như em mãi đắm chìm trong tình yêu để quên đi chúng ta từng là những con người như thế nào"

"Em không có...Anh à, không phải anh đã có tất cả mọi thứ rồi ư, tiền tài, quyền lực"

"Nhưng những thứ ấy có trả Hạ Diệu lại cho anh được không? Có trả lại những thứ mà vốn dĩ chúng ta được nhận không? Không phải anh leo lên vị trí này chỉ vì hai anh em mình à. Quyền lực, tiền tài, kể cả danh vọng để làm gì khi không cứu được người thân. Hiện tại có hai cách để em chọn: một là chia tay hắn, hai là anh sẽ xử lý hắn"

"Đừng anh. Em xin anh, đừng hại anh ấy"

"Vậy em chọn cách một?"

"Em..."

"Thời gian không còn nhiều, cho em ba ngày suy nghĩ rồi anh em mình sẽ bàn lại. OK?"

Khi thân hình sợ sệt với cặp mắt đỏ hoe rời đi không lâu, sau lưng hắn lại xuất hiện một người quen khác, không cần nhìn lại cũng biết người đó vẫn vest lịch sự. Hắn hắng giọng hỏi:

"Lại đến tìm tôi làm gì? Tôi đảm bảo không trễ thời gian đâu"

"Chỉ sợ tên kia làm anh mềm lòng thôi"

"Anh nghĩ tôi là ai chứ? Anh cũng thông cảm, cậu ấy đó giờ vẫn nhút nhát như vậy. Tôi sẽ tìm lời khuyên"

"Tốt nhất đừng làm lỡ kế hoạch của tôi"

"Tôi biết, còn giờ anh đi đi. Tôi muốn nghỉ ngơi"

............................

Lăng Duệ viết rồi lại xóa, tấm bảng trắng đã được anh xóa không dưới mười lần. Anh muốn làm một tổng kết về cuộc đời Vương Việt nhưng anh nhận ra mình làm vậy tức là không tin tưởng cậu. Cậu và anh tuy gắn bó chưa gọi là lâu nhưng anh tin tưởng con người cậu, một người dù khó khăn vất vả vẫn mỉm cười, bụng đói vẫn nhượng hộp cơm duy nhất cho anh mình, không từ bỏ anh khi anh rơi vào thất thế, không nỡ đụng cả một con mèo hoang, lại là người gây ra hàng loạt vụ mất tích gây chấn động như vậy? Lăng Duệ lắc đầu cố gắng xua đuổi những suy nghĩ không hay về cậu trong đầu. Anh chỉ là bác sĩ, hoàn toàn không phải cảnh sát, anh không được quyền nghi ngờ người khác, nhất là đối với người anh yêu. Minh Hạ nói đúng, Vương Việt đã khổ lắm rồi, nếu anh không thể cho cậu sự an toàn cũng đừng để cậu rơi vào hố sâu của sự nghi kỵ. Ai cũng có thể nghi ngờ cậu vì xuất thân cậu không được đầy đủ như mọi người, nhưng riêng anh không được nghi ngờ cậu. Lăng Duệ bước vào phòng tắm, xối nước lạnh lên người để tỉnh táo, xong cậu lên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ, mà nơi đó có anh, có cậu, có tiếng cười, có một mái nhà ấm cúng.

Trong giấc mơ của Lăng Duệ, Vương Việt đang ở trong bếp, mùi thơm từ nồi bún cá như làm thức tỉnh cơn đói của Lăng Duệ. Anh nhẹ nhàng bước đến, choàng tay qua vòng eo nhỏ của người kia, anh cưng chiều nói: "Tiểu Việt, anh đói"

"Anh ngồi đi, sắp xong rồi"

Lăng Duệ ngoan ngoãn bước tới bàn ăn rồi ngồi xuống. Rất nhanh một tô bún cá thơm ngon được bưng ra, Lăng Duệ nhanh chóng gắp một đũa to để ăn. Nhưng khi ăn vào anh cảm thấy hình như có gì đó không đúng, có một cái gì trong miệng anh, anh vẫn nhìn về phía Vương Việt, cậu đang loay hoay dọn dẹp. Anh dùng muỗng để nhả ra vật đang ở trong miệng mình, một trái dâu còn nguyên từ từ rơi ra. Lăng Duệ hoảng sợ quăng chiếc muỗng xuống, khi chiếc muỗng chạm mặt đất kêu "keng" cũng là lúc anh choàng tỉnh dậy.

Lăng Duệ bật dậy giữa đêm, mồ hôi thấm ướt tấm áo ngủ anh đang mặc. Hai tay ôm đầu, Lăng Duệ thở hắt ra. Giấc mơ như phản ánh một điều gì đó mà sâu thẳm trong tâm thức anh không muốn thừa nhận. Anh muốn quên đi nhưng nó bắt anh phải nhớ. Anh chợt bật cười, rốt cuộc sự nghi ngờ anh dành cho Vương Việt lại bắt đầu từ một trái dâu, nhưng dù muốn hay không anh cũng không thể chối bỏ đó là vật chứng quan trọng nhất.

Anh mở điện thoại, nhắn cho Lâm Thâm một tin nhắn ngắn gọn nhưng anh biết cậu sẽ hiểu: "9g sáng mai, chỗ cũ".

..........................

Khi Lăng Duệ đến đã thấy Lâm Thâm ngồi đó, vừa ngồi xuống anh đã nói: "Tôi vẫn không tin Vương Việt là người đứng sau mọi chuyện".

Lâm Thâm nhìn Lăng Duệ, cậu cười nhưng không phải là cái cười vui vẻ mà là một nụ cười cảm thông, cậu nói: "Đổi lại là tôi, tôi cũng không tin. Nhưng nghề nghiệp của tôi luôn phải nghi ngờ mọi người nên đôi khi tôi cũng không tự ngăn được mình nghi ngờ lung tung".

Hai người bạn lâu năm nhìn nhau, bỗng họ cười lớn, nụ cười như xóa tan không khí nặng nề giữa họ. Họ là những người bạn cùng thời đại học, quen biết nhau cũng gần 15 năm, tuy ra trường mỗi người theo đuổi một hướng nhưng họ vẫn có thể đoán được bạn mình nghĩ gì. Sau tràng cười vỗ vai nhau, hai người lại chìm vào im lặng, người đầu tiên phá vỡ không khí im lặng là Lâm Thâm: "A Duệ, cậu nói trước hay tôi".

Lăng Duệ hít sâu một hơi rồi nói: "Anh nói đi".

- Gần đây tôi có đi gặp Từ Tư. Mục đích chỉ là nhờ cậu ấy dập những tin không hay về Vệ Bình xuống. Khi tôi gặp cậu ấy, cậu biết cậu ấy hỏi tôi gì không: "Lâm Thâm, đó giờ cậu có tin vào thế thân không?". Tôi vốn không hiểu cậu ấy nói gì cho đến khi cậu ấy cho tôi xem đoạn video clip chỉ cùng một người, nhưng chỉnh lại có thể nhận thấy dù gương mặt có một vài nét giống nhau như hoàn toàn không phải là cùng một người. Sau đó cậu ấy cho tôi xem một phần mềm mà công ty cậu ấy mới sáng tạo. Phần mềm đó trước tiên sẽ sao chép gương mặt mong muốn, sau đó để một người mà mình muốn giả thành người kia đưa khuôn mặt vào để hệ thống quét, phần mềm sẽ tự phân tích những điểm không giống nhau, dựa vào đó có thể dùng thuật hóa trang hoặc cách nào đó để biến thành người mà mình muốn giả dạng.

- Có chuyện này ư? Nhưng cậu quên là nếu giả người khác làm điều phạm pháp là tội tử hình đó.

- Nếu những tội cậu làm không tới mức tử hình thì sao? Ví dụ như chỉ chứng ra nhà nào đó bán rượu giả, cái này là công lớn chứ không phạm pháp.

- Chỉ chứng...bán rượu giả...cậu nói...Lục Vi Tầm?

- Đúng. Bạn cậu ấy là Từ Tấn, cũng bị mất tích, nhưng đã quay trở về sau đó mấy tháng, vụ này chắc cậu cũng đã biết. Khi chúng tôi lấy lời khai thì Từ Tấn chỉ nói trốn bọn cho vay nặng lãi chứ không phải bị mất tích. Đoạn lấy lời khai của Từ Tấn chúng tôi có thu lại để làm tư liệu, hôm đó sau khi tôi đi gặp từ Từ Tư về, có mượn đoạn tư liệu đó phân tích thì kết quả khi so sánh với Từ Tấn thật là khoảng 91%. Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt.

"Cậu đã thử với đôi mắt của em ấy?" - Lăng Duệ buộc miệng hỏi

Lâm Thâm không nói chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Kết quả?" - Lăng Duệ hỏi

- 96%

- Vậy là cũng không hẳn là em ấy?

- Nếu loại trừ sai số có thể nói như thế. Tôi nói rồi, tới cậu đó A Duệ.

- Lâm Thâm, tôi muốn điều tra về vụ cháy viện bảo trợ trẻ mồ côi 30 năm trước.

- Ok cho tôi tên, địa điểm và thời gian tôi sẽ gửi cho cậu báo cáo sớm nhất.

...........................

Sau khi từ biệt Lăng Duệ, Lâm Thâm không lái xe về trụ sở, mà cậu lái thẳng đến trại giam. Đây là một trại giam đặc biệt, dùng để giam giữ những tội nhân có tiền án tử hình đang chờ thi hành án, hoặc bị tuyên bố hình phạt chung thân trên 100 năm.

Anh tiến đến khu giam giữ phạm nhân đặc biệt, khu này không giống như bên ngoài, mà được rào bởi kẽm gai ba lớp, đi qua ba lớp hàng rào kẽm gai là ba lớp cửa thép. Qua mỗi lớp đều có hai cảnh sát đặc chủng kiểm tra, đây là nhà giam duy nhất mà khi vô đây người thăm được quyền mang theo súng. Lâm Thâm như quen thuộc với chỗ này, anh đi thẳng đến căn phòng giam ở cuối hành lang.

- Bác sĩ Lương.

- Cậu đến gặp tôi có gì không? Thủ đoạn của tên đó không phải tôi đã đoán được hết rồi sao?

- Cảm ơn ông về phần mềm mà ông đã chỉ. Nhờ đó chúng tôi mới khoanh vùng được nghi phạm.

- Không cần cảm ơn tôi, nếu chuyện này không liên quan đến tên tiểu tử Vệ Bình tôi cũng sẽ không giúp đâu.

- Tôi thay Vệ Bình cảm ơn ông.

- Không cần cảm ơn. Khi nào hắn được thả, nhớ đến thắp cho tôi cây nhang là được.

- Bác sĩ Lương...ông có nghĩ...

- Tên tiểu tử đó đến giờ vẫn không sao đâu, những người khác cũng vậy. Nếu hắn muốn giết người, đã làm lâu rồi, không phải đợi đến giờ các người sắp tóm được cái đuôi của hắn. Tôi nghĩ cuộc chơi sắp kết thúc rồi, hắn dùng đòn gì để kết thúc thì tôi không biết. Nhưng thời gian hắn thấy các người tuyệt vọng đã đủ thỏa mãn hắn. Hiện tại có hai lý do hắn không tấn công nữa: một là hắn đã định được ngày để giải quyết tất cả, hai là bản ngã còn lại của hắn đang ngăn cản hắn làm ác. Nếu là khả năng thứ hai thì khi bản ngã đó bị đánh bại cũng là lúc hắn chính thức hóa thành ác ma.

- Năm đó...làm sao ông thoát được bản ngã đó....

- Haha cậu vẫn còn nghĩ tôi là tên bác sĩ biến thái đa nhân cách ư? Sai lầm, cậu trẻ ạ. Tôi không đa nhân cách, tất cả những chuyện tôi làm tôi đều biết mình đã làm gì.

- Ông...không cảm thấy mình ghê tởm khi giết bọn họ ư?

- Không. Vì chúng đáng chết.

Lâm Thâm thở dài, cuối cùng trước khi quay lưng đi cậu hỏi: "Thời gian khi nào?". Tên phạm nhân lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện quay sang nhìn cậu, dù hắn biết có nhìn hay không Lâm Thâm cũng không biết vì hiện tại hắn chỉ để một bóng đèn duy nhất, còn bản thân thì nằm ở góc khuất mà Lâm Thâm không thể thấy: "Trưa ngày mai. Lâm giáo sư, bảo trọng". Nói xong câu đó hắn quay mặt vào trong, không còn muốn tiếp chuyện cùng anh nữa.

Khi Lâm Thâm đi ra ngoài, khi ba cánh cửa thép hạ xuống như lúc đầu, thì ở buồng giam đối diện của tên bác sĩ Lâm Thâm vừa hỏi chuyện đột nhiên mở ra, một người xuất hiện từ đó, hắn nhìn thân hình đang co rúm vì sợ hãi, nói: "Diễn tốt lắm, bác sĩ Lương. Vai diễn bác sĩ này rất tiếc là lần cuối được diễn rồi, phải không cựu Chánh thanh tra Cao Dương?".

Lúc này thân hình đang sợ sệt chợt chạy tới, quỳ xuống dưới chân người đứng ngoài cửa buồng giam: "Tôi xin anh, tôi làm tất cả theo lời anh rồi, tha cho gia đình tôi".

Người đứng đó chợt bật cười, tiếng cười lanh lảnh vang vọng cả khu trại giam:

- Ông chỉ đống giả có một ngày mà kêu tôi tha cho gia đình ông một nhà bốn mạng người, à không năm mạng chứ?

- Anh muốn tôi làm thêm ngày nữa cũng được, muốn tôi làm gì cũng được.

- Ây gù, đây là Chánh thanh tra cao cấp tại thượng đây sao? Rất tiếc hôm nay là ngày cuối Lâm Thâm đến đây thăm ông rồi nên ông cần đóng giả nữa. Cuộc chơi đến này chấm dứt được rồi.

- Không. Anh trả thù một mình tôi thôi, làm ơn tha cho gia đình tôi. Họ vô tội.

- Tha, muộn rồi. À, tôi nghe nói con trai ông vừa tự sát để trốn nợ, vợ ông cũng phát điên, con gái ông thì nghe chuyện của mẹ và anh vội chạy về bị tai nạn giao thông đang nằm trong viện, cháu ngoại còn trong bụng mẹ của ông thì chắc chắn mất rồi, con gái ông thì tùy vào trời vậy.

- Anh...tại sao anh không nhắm vô tôi lại nhắm vào gia đình tôi?

- Tôi cũng muốn hỏi mấy người câu đó. Vì sao năm đó không hướng vào tôi? Mà là em ấy?

(Còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net