Phần 36 ( Hoan lạc ) 🌚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Côn thịt vẫn đang trong huyệt căn nay lại sưng to thêm mấy vòng, trái ngược với vẻ mặt sửng sốt của Trương Triết Hạn thì Cung Tuấn lại vô cùng thoả mãn mà tận hưởng cái cảm giác sung sướng khi được nhục thịt bao lấy, mút chặt không ngừng.

Trương Triết Hạn vừa mới trải qua một trận triều xuy, cả thần hồn lẫn sinh lực đều bị rút cạn, toàn thân nhức mỏi chẳng còn lấy một chút sức lực nào để mà phản kháng nữa, anh cứ nằm đó, chờ đợi cái điều trước sau gì cũng xảy đến với mình.

Khoái cảm bao phủ toàn thân, Cung Tuấn bắt đầu nhấn hông đem gậy thịt của mình trừu sáp, luận động ra vào rất nhịp nhàng chứ không cuồng bạo như ban nãy nữa. Cảm nhận được nhục huyệt đang cọ sát với cự vật to lớn, Trương Triết Hạn liền co rút thân thể, miệng nhỏ liên tục rên rỉ, bật ra vô số những âm thanh như mèo nhỏ đang kêu rên để câu dẫn.
- Tuấn Tuấn...umm...đừng mà...aa...sâu quá rồi...aa..
- Sâu mới sướng! Bảo bối, ngoan...

Lời nói vừa dứt, Cung Tuấn liền liên tục nhấp tới, đem quy đầu đỉnh mạnh vào hoa tâm khiến cho Trương Triết Hạn không ngừng run rẩy, tiểu huyệt nhận kích thích mà tiết ra dâm thủy không ngừng, từng dòng, từng dòng óng ánh liên tục trào ra khỏi hạ thân thấm ướt một mảng lớn nơi hai người đang giao hợp.

Tiểu huyệt của anh đúng là mê người, bao trọn lấy cự căn của cậu mà âu yếm không thôi, bên trong huyệt thịt ấy thật sự rất mềm mại và ấm áp làm cho Cung Tuấn chỉ muốn mãi mãi được ở trong cái động mê hồn ấy. Một dòng điện lưu chạy khắp cơ thể, Cung Tuấn bắt đầu tiến quân thần tốc, mỗi một lần cắm vào rồi rút ra thật nhanh, khiến cho bụng dưới của Trương Triết Hạn căng lên, vừa trướng lại vừa đau không sao tả xiết.

Thế nhưng khác với lúc bắt đầu, cơ thể của Trương Triết Hạn cũng đã làm quen với cái thứ to lớn ấy, anh dần dần mất đi cảm giác đau, thay vào đó là khoái cảm, cảm giác ngứa ngáy và thoải mái dễ chịu đến nhanh chóng, lan toả khắp châu thân. Cảm nhận được biến đổi trong cơ thể mình, Trương Triết Hạn bắt đầu đắm chìm vào trong khoái cảm chưa từng có, thần trí lênh đênh trong bể dục, đầu óc mơ hồ hòa mình vào trong biển tình hoan ái.

Bên trong của anh mềm mại vô cùng, đã thế còn ấm áp đến dễ chịu làm cho Cung Tuấn không thể khống chế được, cậu luận động ngày một nhanh, đem vật to lớn mạnh mẽ tiến vào, tách từng thớ mị thịt mà đỉnh liên tục lên điểm mẫn cảm nhất sâu trong nội bích non mềm ấy. Trương Triết Hạn yếu ớt rên rỉ hoà cùng với tiếng thở dốc dồn dập của Cung Tuấn và những thanh âm xác thịt va chạm tạo nên một bản giao hưởng ma mị vô cùng.
- Umm...Tuấn...aa...nhẹ thôi...umm...
- Được, Bảo bối...shh...

Thấy người dưới thân cũng đã không còn bài xích, giọng nói yêu kiều cứ thế mà rên rỉ, Cung Tuấn liền đổi tư thế, cậu nhanh chóng rút cự căn ra, xoay cơ thể mềm mại của Trương Triết Hạn nằm úp xuống, nâng cặp đào căng mọng của anh lên rồi sau đó lại lần nữa đem cự vật đâm vào.

Côn thịt to lớn chậm rãi tiến tới, rồi lại rút ra vô cùng nhẹ nhàng như đang hết sức cưng sủng báu vật làm cho vách tràng đỏ hồng nhận được kích thích mà bung nở như một đoá hoa, bắt đầu co rút điên cuồng, lúc đóng lúc mở khiến cho nơi mật huyệt ở giữa hai chân Trương Triết Hạn giờ đây lại giàn giụa dâm thủy.

Nhìn huyệt nhỏ đỏ hồng đang kịch liệt nuốt lấy đứa nhỏ của mình, hai bên cánh đào va chạm với vùng bụng săn chắc, cơ thịt còn tưng nảy mỗi lần Cung Tuấn đâm mạnh vào. Cảnh xuân trước mắt khiến máu nóng trong người cậu lập tức xông thẳng lên đại não bộ, Cung Tuấn đưa tay vỗ mạnh vài cái lên cánh mông tròn rồi lại xoa xoa bóp bóp, đem vật lớn tiến thẳng vào huyệt thịt đang mời gọi, nhắm ngay vào điểm mẫn cảm đang nhô lên bên trên vách ruột của anh, càng thao anh bản thân cậu càng cảm thấy không đủ, bàn tay to lớn giữ chặt hông eo mà tham luyến nhiều hơn.

Cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ liên tục xâm nhập cơ thể, tuy nhiên nhịp điệu lại chậm chạp khiến cho nhũ thịt bên trong ngứa đến đảo điên, Cung Tuấn sau cao trào lại tinh tế ôn nhu làm cho Trương Triết Hạn cảm thấy khó chịu vô cùng, huyệt căn gắt gao cắn mút côn thịt, mỗi lần Cung Tuấn rút ra nó lại luyến tiếc mà nuốt lấy, Trương Triết Hạn thật sự khó chịu, hai tay bấu chặt lấy ga giường, áp ngực vểnh mông cất lời cầu thao đòi hỏi Cung Tuấn.
- Umm...đâm tới...aa...nhanh...nhanh hơn...umm...
- Bảo bối, muốn nhanh sao?
- Nhanh...aa...mau ra...umm....muốn sướng...

Tiếng rên rỉ cầu hoan ngọt ngào như chất kích thích dẫn dụ Cung Tuấn, cậu đưa tay lên bắt lấy bộ ngực đẫy đà của anh, dùng sức xoa nắn làm cho chúng biến dạng. Hạ thân Cung Tuấn lập tức chiều theo ý nguyện của Trương Triết Hạn mà thêm lực, cậu mạnh bạo đâm tới, từng cú từng cú hùng hục như cái máy đóng cọc không biết mỏi mệt đâm vào cái động dâm non mịn nhiều nước của anh.

Mật huyệt vừa mới trải qua một trận hoan ái còn chưa kịp khôi phục đã lần nữa bị lộng hành thô bạo, vách tràng vẫn còn đang sưng đỏ giờ đây lại được ma sát liên tục, từng thớ thịt mềm bên trong dâm huyệt bám lấy côn thịt thô to mà đưa đẩy, hết bị lôi ra bên ngoài rồi lại được nhồi đầy vào trong. Hai đầu nhũ hoa trên bầu ngực phiếm đỏ cũng bị ngắt nhéo đến đáng thương, sưng to dựng đứng trông vô cùng hứng tình.

- Umm...Tuấn Tuấn...mạnh quá rồi...aa...không được...đợi...đợi một chút...umm...
- Tiểu yêu tinh dâm đãng! Hút em chặt như vậy còn bảo em đợi sao?
- Umm...đủ rồi...aa...Tuấn...nhẹ một chút...umm...
- Chưa đủ!

Huyệt thịt non mềm càng thao càng chặt ép cho côn thịt phải ráng hết sức mà yêu chiều, Cung Tuấn điên cuồng sáp nhập vào anh, cậu tiến công đưa đẩy dồn dập, đã bị bỏ đói lâu như vậy chỉ mới một hiệp sao có thể thoả mãn được cơ chứ.
- Bảo bối, nói em nghe...là ai đang thao anh?
- Umm...Tuấn Tuấn...aa...
- Tuấn Tuấn là thằng nào? Hửm?

"Chát...chát"

Cùng với câu hỏi đó, Cung Tuấn liền đánh thật mạnh vào mông Trương Triết Hạn khiến cho cặp mông trắng mịn lập tức in hằn lên vô số vệt đỏ hình bàn tay, dương vật to dài thẳng đứng sáp nhập vào mật huyệt đến tận gốc. Trương Triết Hạn uỷ khuất, cắn chặt lấy môi muốn kiềm chế lại cái thứ âm thanh mê mị đến tiêu hồn của mình, thế nhưng cái người phía sau như biết rất rõ đâu là nơi mẫn cảm nhất của anh, quy đầu to lớn cứ liên tục đỉnh vào điểm gồ mỏng manh ấy, ép buộc anh phải bật ra tiếng rên rỉ, làm cho anh phải thành thực với chính mình.

- Aaa...umm...Lão Công...umm...

Trương Triết Hạn cong người rên rỉ, bật ra tiếng gọi yêu kiều còn ngọt hơn cả mật ấy, Cung Tuấn đang say mê tận hưởng khoái cảm, vừa nghe thấy tiếng gọi phát ra từ miệng anh thì ngay lập tức cơ thể cậu liền có phải ứng, cảm tưởng như có một dòng điện chạy quanh khắp ngọc thể, đại não hoàn toàn bị hai tiếng "Lão công" kia dụ hoặc, thân dưới lập tức mất kiểm soát, dồn hết công lực mà thao lộng như muốn hoà vào làm một thể với người con trai này.

Cung Tuấn khẽ đưa mắt nhìn xuống, trông thấy cảnh tượng Trương Triết Hạn đang nằm dưới thân mình, ngực áp xuống đệm mông vểnh lên cao, hai cặp đùi thon dài banh rộng, dâm thuỷ chảy dầm dề, văng bắn tung toé ra khắp nơi, khuôn miệng nhỏ xinh đỏ mọng hé mở không ngừng rên rỉ một cách đầy sung sướng như đang thừa nhận từng cú thúc mạnh bạo của cậu, côn thịt thô cứng được dịch dâm bao bọc, liên tục ra vào, ma sát với mị thịt cơ khát. Cảnh tượng ấy có biết bao nhiêu phần nóng bỏng, bao nhiêu phần kích tình, làm cho Cung Tuấn nhìn vào thật sự chỉ muốn tăng thêm độ hung ác để nghiền nát cơ thể của anh.

Cả người Trương Triết Hạn mơ mơ hồ hồ, dưới từng cú đâm chọc mạnh mẽ anh có thể cảm nhận rõ ràng quy đầu đang quét qua mọi ngóc ngách bên trong vách thịt, từng đường gân nổi lên cường hãn đang ma sát với huyệt thịt của anh. Máu trong người theo đó mà sôi trào, chỉ muốn nhanh chóng được tinh dịch ấm áp kia lấp đầy, nhớ đến cảm giác ban nãy khi dịch thể nóng bỏng phun vào bên trong, Trương Triết Hạn anh đã có bao nhiêu phần sung sướng, vừa tê dại, vừa cuồng nhiệt, hoan ái đến phát điên.

- Bảo bối...anh chặt quá...shh...hút em thật sướng...

Rong ruổi trên cơ thể kiều mị, Cung Tuấn hoàn toàn nhận được sự thoả mãn tuyệt vời nhất, huyệt động nhỏ bé bao bọc lấy côn thịt của cậu, bên trong vừa ấm áp lại mềm mại, như ngàn vạn chiếc lưỡi không xương đang âu yếm cây thịt đầy gân ấy.

Hương vị của Trương Triết Hạn thật sự rất tuyệt, tuyệt đến cái mức Cung Tuấn chỉ mới nếm thử qua vài lần thì đã nghiện đến tận sáu năm, tâm nghiện còn đáng sợ hơn người nghiện, càng để lâu thì càng khó cai, nghiện đến độ cho dù có thuốc tiên cũng chẳng thể khiến cho Cung Tuấn cậu dứt ra khỏi cái động tình quyến rũ mê người ấy.

- Aaa...Tuấn...mau ra...dừng lại đi...umm...không chịu được nữa rồi...aaa...

Lời vừa dứt, dương vật của Trương Triết Hạn lập tức không tự chủ được mà phun bắn, khoái cảm đạt đến cao trào, xúc cảm thăng hoa lên đến cực khoái. Trương Triết Hạn vừa bắn xong thì liền bất tỉnh, thế nhưng cho đến lúc anh tỉnh lại thì liền giật thót đầy hoảng hốt khi trông thấy người nào đó vẫn đang dư thừa tinh lực mà cày cấy trên cơ thể của anh.

Vòng eo nhức mỏi, hạ thân ê ẩm vừa trướng vừa đau, lỗ huyệt nhỏ bé cũng trở nên sưng đỏ vì bị hành hạ quá độ, cho đến giờ phút này thì Trương Triết Hạn có thể chắc chắn, huyệt căn của mình đã bị cái tên điên kia cắm đến hỏng rồi...

Trong không gian phòng tối tĩnh mịch, tiếng thở dốc rên rỉ kích tình khiến cho ai nghe cũng phải đỏ mặt, trên chiếc giường xa hoa rộng lớn, hai thân ảnh trần trụi liên tục luân động, không biết là đã qua bao lâu, cũng chẳng biết người kia đã bắn ra mấy lần, Trương Triết Hạn chỉ có thể biết toàn thân mình mềm nhũn như nước, chẳng còn sức mà phản kháng hay chống đối nữa, anh mặc kệ cho tên kia muốn làm gì mình thì làm.

Thế nhưng thật may, cái tên không có tính người ấy chỉ hoạt động thêm tầm mười phút nữa thì liền dừng lại, Cung Tuấn miễn cưỡng bắn ra tinh hoa của chính mình vào nơi sâu nhất bên trong tiểu huyệt kiều mị. Cung Tuấn xuất tinh, Trương Triết Hạn như nhận được ân xá, anh nhắm mắt lại thở phào một hơi, khí lực toàn thân bị rút, cạn lồng ngực gắt gao nhấp nhô khó nhọc mà hít thở không ngừng.

Cung Tuấn gục đầu lên tấm thân đẫm ướt của Trương Triết Hạn, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống cơ bụng của anh, gương mặt đỏ bừng đầy mệt mỏi thế nhưng khoé miệng lại cong lên nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện. Hiện tại cậu đang nằm trên cơ thể anh, ôm trọn anh trong vòng tay của mình, cái khoảnh khắc được ôm trọn người mình yêu trong lòng, đó chính là cái khoảnh khắc vô cùng hạnh phúc và hết sức bình yên.

Dục hoả trong người dường như tan biến, hiện tại Cung Tuấn chỉ thấy toàn thân sinh lực cạn kiệt, cậu muốn nói gì đó với anh nhưng thật sự chẳng còn sức nữa, nhẹ nhàng rút cự căn ra khỏi huyệt thịt, Cung Tuấn nghiêng người nằm vật xuống bên cạnh Trương Triết Hạn rồi khẽ nói.
- Bảo bối...
- Im miệng!

Trương Triết Hạn gắt lên, thế nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng thở đều đều của người bên cạnh, mọi thanh âm sống động ban nãy bỗng nhiên vụt tắt mà thay vào đó là cái không gian tĩnh lặng như tờ. Cái sự tĩnh mịch này làm cho Trương Triết Hạn cảm thấy khó hiểu, anh đưa mắt nhìn sang liền thấy Cung Tuấn đang nằm yên mà say giấc, trông thấy cảnh tượng đó, phẫn nộ trong lòng Trương Triết Hạn ngay lập tức lên đến đỉnh điểm, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cái gối bên cạnh đập mạnh vào cơ thể của Cung Tuấn rồi gắt lên.

- Tên khốn!

Trương Triết Hạn thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, anh tức giận trừng mắt lên nhìn sang cái người vô chi vô giác đang ngủ bên cạnh, dày vò anh cả mấy tiếng đồng hồ, làm anh mệt chết thì mới thôi vậy mà tại sao cái tên hỗn đản này xong việc lại có thể phủi mông thản nhiên ngủ ngon lành như chẳng có chuyện gì xảy ra như thế.

Trong lòng phẫn nộ vừa thẹn vừa bực, thế nhưng vào cái giây phút này, khi cả thời gian và không gian quá tĩnh lặng, Trương Triết Hạn lại nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể của Cung Tuấn, những vết tích đó đập vào mắt anh, thôi thúc anh phải suy nghĩ về những ngổn ngang, những ưu tư phiền muộn của quá khứ.

Cung Tuấn phải dùng đến thuốc ngủ thì mới có thể ngủ được, hoặc là đôi khi có dùng đến thuốc cậu cũng chẳng thể nào ngủ yên, chỉ vừa mới nghĩ đến điều đó thôi, Trương Triết Hạn liền thấy thật ra dùng bản thân mình để cho cậu phát tiết cũng thật đáng. Nếu làm như vậy khiến cho Cung Tuấn cậu có thể ngủ ngon, thì Trương Triết Hạn anh tuyệt đối sẽ cam tâm tình nguyện làm theo mà không có một lời oán trách.

- Tuấn Tuấn ngủ ngon!

Trương Triết Hạn cố gắng nén xuống cơn đau mà nghiêng người, vòng tay qua kéo chăn lên đắp lên cơ thể của Cung Tuấn. Nhìn cậu ngủ say như vậy, thật tâm anh cũng cảm thấy yên lòng, hạnh phúc ngọt ngào đến mấy thì cũng sẽ có lúc trào dâng đau đớn, tình yêu có lớn, cũng không tránh khỏi những vật cản vô hình, anh đã bỏ lỡ cậu 6 năm, 6 năm sống trong những cảm xúc, nỗi nhớ, kỉ niệm mà anh luôn muốn che giấu và đưa nó vào quên lãng. Nhớ lại những hồi ức đó, tất cả như mới hôm qua vậy, rất đẹp, rất đáng trân trọng...có phải không?

Trong lòng mang bao nỗi ưu tư, rối như tơ vò, không biết lát nữa khi tỉnh dậy Cung Tuấn sẽ nói gì, sẽ làm gì với anh, liệu rằng cậu có còn nhớ những lời nói hay hành động ban nãy của mình? Trương Triết Hạn càng nghĩ càng loạn, cơ thể nhớp nháp càng khiến cho anh thêm phần khó chịu, nằm thêm một lúc nữa, đếm từng giây từng phút trôi qua, sau cùng, Trương Triết Hạn cũng không đợi được nữa, bản thân anh cố gắng nhấc người đứng dậy, ôm tấm thân đau nhức bước từng bước khó khăn tiến vào trong phòng tắm.

Hậu huyệt rát như phải bỏng, theo mỗi bước chân chuyển động hai cánh mông đào lại cọ xát vào nhau, buốt đến tận óc. Ráng lắm mới yên vị được bên trong phòng tắm, Trương Triết Hạn đưa mắt lên nhìn chính mình trong gương, vừa nhìn thấy sắc diện của bản thân, anh liền cảm thấy xấu hổ và thẹn muốn chết.

Trong tấm gương lớn đang phản chiếu thân ảnh của một nam nhân da trắng như bạch ngọc, từ cần cổ mảnh khảnh chạy xuống toàn là những dấu hôn đỏ hồng, nhìn vào liền thấy được sắc tình vô cùng ái muội. Mái tóc đen nhánh trên đầu rối tung như tổ quạ, đôi mắt ngấn nước ửng đỏ, đôi môi anh đào còn cắn đến sưng tấy, khoé miệng trầy xước còn đọng lại một vệt máu đã khô, Trương Triết Hạn nhìn bộ dạng này của mình hiện giờ chỉ có thể thở dài thốt lên ba chữ.
- Thật đáng thương!

***

Trong khi Trương Triết Hạn đang ngâm mình trong bồn tắm để xua đi cái đau đớn khắp cơ thể thì ở bên dưới phòng bếp, Mộ Dung Nhã cũng đã hoàn tất cái món ăn Hoàng gia của mình.

Gia tộc Mộ Dung tuy giàu có thế nhưng sinh ra là phận nữ nhi thì tuyệt nhiên phải biết "nữ công gia chánh, tề gia nội trợ" vậy nên mấy cái công việc như thêu thùa, may vá, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, Mộ Dung Nhã có thể ngẩng cao đầu tự tin là mình có thể hoàn thành rất tốt. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao ngày hôm nay với sự "hỗ trợ" của bà quản gia bên cạnh, Mộ Dung Nhã cô lại liên tục bất cẩn mà làm hỏng món ăn, đĩa thức ăn không mặn thì nhạt, phần thì chưa chín thêm chút nhiệt nữa lại thành quá lửa.

Đánh vật mất khá nhiều thời gian cuối cùng Mộ Dung Nhã cũng hoàn thành xong ba phần ăn của mình, cô vội vàng xếp nó vào trong hộp đựng, trong lòng lo lắng không biết hiện giờ Cung Tuấn thế nào rồi cho nên khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Mộ Dung Nhã chỉ vội để lại cho dì Lý một câu rồi xoay người đi lên trên phòng ngủ của Cung Tuấn.
- Dì Lý, tôi nấu xong rồi, dì cho người đem qua cho phu nhân đi! Tôi lên xem Cung Tuấn thế nào một chút!
- Vâng thưa tiểu thư!

Ước tính thời gian cũng đủ lâu để hai người kia hâm nóng tình cảm, bốn tiếng đã trôi qua rồi, bây giờ Mộ Dung Nhã có xuất hiện thì cũng chẳng có tác dụng gì, nghĩ như vậy dì Lý liền cung kính cúi người đáp lại, sau khi thấy Mộ Dung Nhã vội vàng rời đi, bà nhanh chóng thay đổi sắc mặt rồi xoay người, nhìn người làm bên cạnh rồi nghiêm giọng nói.
- Đem phần ăn này cất vào tủ lạnh, lát nữa hâm nóng lại tẩm bổ cho thiếu gia và cậu Trương!

Mộ Dung Nhã khẩn trương thẳng tiến lên trên lầu, nếu đúng như lời người bán thuốc nói thì vào khoảng thời gian này Cung Tuấn hẳn là đã ngủ rồi. Đứng trước cánh cửa gỗ, Mộ Dung Nhã đưa tay ôm lấy ngực trấn an bản thân một lúc rồi mới nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa ấy, giọng nói dịu ngọt cũng chậm rãi cất lên.
- Tuấn...
- ...
- Tuấn...em vào nhé...
- ...

Bên trong tĩnh lặng như tờ chẳng có lấy một tiếng hồi đáp, thấy tình hình như thế, Mộ Dung Nhã càng thêm vui mừng, cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào, sải cặp chân dài đến bên giường của Cung Tuấn. Khi nhìn thấy Cung Tuấn đang ngủ say, Mộ Dung Nhã cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu hành động, cởi bỏ từng lớp phục trang trên cơ thể của mình. Quần áo vung vãi ném xuống từng cái, từng cái cho đến khi thân ngọc không một mảnh vải, Mộ Dung Nhã mới từ từ leo lên, nằm xuống ngay bên cạnh Cung Tuấn, nhẹ nhàng kéo mép chăn rồi chui vào.

- Tuấn...từ giờ anh sẽ là của em!!

***

Nay bận quá viết vội được có một đoạn, đọc tạm đi nhó🙆🏻‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net