Chương 15. Vlog ăn lẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao anh lại suốt ngày nghịch ngợm như vậy. Anh có biết, bản thân trong bộ dạng ấy... có bao nhiêu là đáng yêu không?"

Trương Triết Hạn bỗng chốc ngây người, tai cũng bắt đầu vô thức đỏ lên. Anh vội tránh né ánh mắt ngập tràn nhu tình của Cung Tuấn, nhanh chóng dùng lực đẩy người cậu ra:

"Em mau tránh ra, để người khác bắt gặp cảnh này không biết phải giải thích thế nào đấy"

Cung Tuấn bởi vì anh phản kháng càng cố gắng ép sát người anh vào tường, mặc cho ngực mình đang bị lực đạo nào đó tác động không nhẹ. Nhìn thấy vành tai anh đỏ lên như quả cà chua, cậu biết, anh cũng có tình cảm với cậu. Cảm xúc Cung Tuấn cũng vì điều này mà mạnh mẽ dâng trào, bao nhiêu tâm sự, nỗi niềm muốn nói với anh trong suốt nửa năm qua bỗng chốc thu lại chỉ trong vài chữ ngắn gọn:

"Em nhớ anh!"

Đôi tay đang nỗ lực tách người kia ra của Trương Triết Hạn thoáng run rẩy. Thế nhưng sau đó, anh vẫn dứt khoát đẩy mạnh một cái, thành công thoát khỏi sức ép của Cung Tuấn.

"A~" Cung Tuấn vì bị ấn mạnh vào ngực mà thấy đau, khẽ rên lên một tiếng.

Trương Triết Hạn biết vừa rồi bản thân dùng lực hơi mạnh, ngay khi thoát thân đã vội quay sang xem xét tình trạng cậu:

"Em không sao chứ?"

Cung Tuấn nhìn thấy sắc mặt lo lắng của anh thì bắt đầu trưng bộ mặt cún con ra, giả vờ ốm yếu:

"Ngực em... đau"

Trương Triết Hạn cũng không phải ngốc mà không nhìn ra cái vẻ mặt đang giả vờ giả vịt kia của cậu, dù sao anh cũng vào nghề 10 năm rồi có được không? Trương Triết Hạn liếc người đang ôm ngực mếu máo trước mặt, đanh đá nói:

"Đáng đời!"

"Anh không quan tâm em chút nào sao?" Cung Tuấn ủy khuất nói.

"Lần sau em còn làm ra mấy hành động điên rồ kia thì không đơn giản là bị đánh vô ngực thôi đâu"

Trương Triết Hạn nghiêm túc răn đe. Vừa rồi cậu khiến anh cực kì hoảng loạn, nếu để nhân viên vô tình nhìn thấy thì sự nghiệp của anh và cậu xem như tiêu rồi. Thế nhưng... những lời kia của cậu là có ý gì? Cậu thật sự vì nhớ anh quá nên mới trở nên thất thố như vậy sao?

Một trái tim tưởng chừng đã lặng yên không còn thổn thức vì cậu nữa, thì hôm nay... nó lại phá lệ đập nhanh vài nhịp. Cung Tuấn hết lần này đến lần khác phá vỡ tuyến phòng ngự của anh, xâm nhập vào tiềm thức anh... rồi để lại thứ mật ngọt khiến người ta lưu luyến không muốn từ bỏ...

Cung Tuấn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh thì biết vừa nãy mình đã làm sai rồi. Chỉ là lúc ở cạnh anh, có những điều cậu không thể tỉnh táo kiểm soát được.

"Em xin lỗi..." Cung Tuấn nhỏ giọng.

"Không có lần sau đâu đấy!" Trương Triết Hạn nhìn cậu hối lỗi thì không truy cứu nữa, một mạch rời khỏi chỗ ấy.

Tiểu Vũ bồn chồn ngồi trên xe chờ anh ra, hắn không biết sau khi gặp lại Cung Tuấn, anh có trở về cái bộ dạng như trước kia nữa hay không. Nhớ lại đêm concert hôm đó, Trương Triết Hạn như người mất hồn ngồi nhìn hai lẵng hoa của Cung Tuấn, cứ duy trì như vậy cho đến sáng ngày hôm sau...

Thấy anh vừa xuất hiện ở chỗ đậu xe, Tiểu Vũ đã nhanh chóng đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho anh. Vẻ mặt của Trương Triết Hạn vẫn vô tư bình thường như mọi ngày, Tiểu Vũ thấy thế thì thở phào, xem ra hắn nghĩ hơi nhiều rồi.

Sau khi ngồi vào xe, Trương Triết Hạn lại vô thức nhớ đến ánh mắt của Cung Tuấn lúc đẩy mình vào tường. Anh suy tư một lúc lâu, cuối cùng cũng không kiểm soát được mà cong môi cười. Tiểu Vũ bên cạnh thấy vậy thì vô cùng tò mò:

"Có chuyện gì vui à?"

Trương Triết Hạn nghe hắn hỏi mới bừng tỉnh lắc đầu, thu lại ý cười. Thế nhưng sau đó cũng không nhịn được mà quay sang hỏi người bên cạnh:

"Cậu có thấy tớ... rất đáng yêu không?"

Tiểu Vũ nghe đến đây thì chợt cười khinh một cái, chắc lại đến giờ tự luyến rồi. Nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Vũ, Trương Triết Hạn tỏ ra khinh bỉ không thua kém: Cậu mới không bằng Tuấn Tuấn, chẳng nhìn ra ưu điểm của người khác bao giờ.

Hôm nay là ngày phát sóng chính thức bộ phim Sơn Hà Lệnh. Bởi vì không được tuyên truyền rầm rộ nên những ngày đầu vẫn chưa nhận được nhiều sự quan tâm lắm. Tuy nhiên, vẫn có một số bạn theo dõi và không may gục ngã trước nhan sắc của Cung Tuấn.

/ Aaaa, Cung Tuấn đẹp trai quá /

/ Kia không phải Túc vương của tôi sao? Tạo hình ăn mày tuy hơi nát nhưng vẫn đặc biệt ngầu nha. Mà ảnh đóng vai công đúng không? /

/ Uida, nhan sắc bạn thụ quả là nghịch thiên /

/ Hình như bạn thụ cao hơn bạn công nhỉ. Nhưng không sao, quan trọng là khuôn mặt rất sắc sảo /

/ Tôi sẽ pk để cướp yêu nghiệt thụ này từ tay tên ăn mày có râu kia /

Cung Tuấn ban đầu vẫn hứng thú đọc bình luận của mọi người nhưng sau một lúc thì khuôn mặt đã đen sì, tức đến muốn chửi bậy. Rõ ràng là ôn nhu công đó!!! Các người nếu không có con mắt tinh tường có thể đi đọc tiểu thuyết mà. Đợi mèo nhỏ nhà tôi tháo lớp mặt nạ kia ra các người sẽ phải hối hận!

Cung Tuấn chợt nhớ đến Trương Triết Hạn trong cái bộ dáng lả lướt kia, âm trầm liếm môi một cái. Nhớ lại lần đầu tiên được nhìn thấy anh, cậu cũng giống bọn họ, nghĩ anh là một mãnh nam công khí ngút ngàn. Nhưng ngắm nhìn và tiếp xúc lâu ngày, sẽ thấy được sự dịu dàng và quyến rũ lan tỏa từ trong đáy mắt của anh...

Cậu bỗng nhiên mở wechat lên, gửi một tin nhắn cho Trương Triết Hạn:

[ Trương lão sư, chúc mừng phim của chúng ta đã phát sóng rồi ]

Trương Triết Hạn đang không có việc gì làm, thấy tin nhắn của cậu thì cũng nhanh chóng trả lời:

[ Ừm, rất đáng chúc mừng ]

[ Anh cảm thấy có nên... ăn mừng một chút không? ] Cung Tuấn nhắn rồi lại xóa, cuối cùng vẫn quyết định gửi cho anh dòng này. Cậu biết anh bận rộn nhiều việc nên mấy chuyện như ăn mừng ngày đầu phim chiếu sẽ không quan tâm lắm. Hơn nữa, lúc sáng cậu đã rủ Lâm tỷ đi cùng quay vlog cho mình. Nếu như anh đồng ý vậy thì càng kinh hỉ hơn nữa.

Trương Triết Hạn khẽ nhíu mi, dù sao cũng đang rảnh, đi ăn một chút chắc không vấn đề gì đâu nhỉ? Dù sao, anh cũng có hơi nhớ con cún ngốc nghếch kia rồi. Anh gõ gõ phím:

[ Được ]

Cung Tuấn vô cùng bất ngờ, cứ nghĩ là anh sẽ từ chối... Cậu lập tức phóng như bay vào phòng, tỉ mỉ chọn quần áo thích hợp nhất để đi ăn lẩu cùng với anh.

Ở phía Trương Triết Hạn, anh tùy ý chọn một bộ đồ khá rộng, dù gì cũng là đi ăn, mặc thoải mái chút phòng ngừa ăn no quá.

Cung Tuấn gửi địa chỉ cho anh, sau đó cùng Lâm tỷ lái xe đến quán lẩu, dù sao thì cậu cũng không thể thất hứa bỏ lại người chị này. Lâm tỷ trên suốt dọc đường đi cứ thấy Cung Tuấn cười tủm tỉm, rất tò mò hỏi thăm:

"Người kia... là đồng nghiệp của em sao?"

"Đúng vậy, anh ấy là Trương Triết Hạn" Cậu vui vẻ trả lời.

"A... là cái cậu đóng Vân Tịch Truyện đúng không? Chị xem hết bộ đấy rồi. Cậu ấy rất soái."

Nghe Lâm tỷ khen anh hết lời, không hiểu sao Cung Tuấn lại ngập tràn cảm giác tự hào, hãnh diện như thể người kia với cậu là một vậy.

Đến nơi, vẫn chưa thấy Trương Triết Hạn, hai người ngồi xuống bàn ăn đã đặt sẵn xem menu. Vài phút sau thì anh cũng tới, nhìn thấy dáng vẻ trong bộ áo thùng thình của anh, cậu không nhịn được bật cười:

"Anh quên cái lần đi ăn lẩu với đoàn phim, ăn đến nôn sao, hôm nay có vẻ vẫn nhiệt tình như vậy"

Trương Triết Hạn khẽ cúi đầu chào Lâm tỷ rồi quay sang đành hanh với cậu:

"Chỉ cần là thầy Cung đây mời, sao anh có thể không nhiệt tình?"

Lâm tỷ vốn đã ấn tượng với một Trương Triết Hạn lạnh lùng, lãnh đạm nên khi nhìn thấy anh ngoài đời, cảm thấy không giống trên phim ảnh lắm. Hơn nữa, tỷ cảm giác giữa hai con người này, có gì đó rất ái muội a.

Cung Tuấn nhờ Lâm tỷ quay vlog cho cậu, Trương Triết Hạn ngồi kế bên chỉ biết lắc đầu, né tránh ống kính, con cún ngốc nghếch này đến bao giờ mới trưởng thành được đây.

"Hi hi hi, kết thúc công việc hôm nay rồi, chúng tôi muốn đi ăn lẩu"
Cung Tuấn vẫy vẫy tay.

Cậu cùng hai người kia đến quầy pha chế nước chấm, Cung Tuấn vừa pha chế vừa không ngừng mô tả lại quá trình:

"Kiền điệp này tôi thích ăn nhất, sau đó cho một chút ớt này vào, cho thêm chút đậu phộng giã vụn..."

"Thêm một chút đi" Dường như thấy Cung Tuấn thêm đậu phộng hơi ít nên anh bất ngờ nói chen vào, quên mất cậu đang quay vlog.

Cung Tuấn nhìn thấy biểu cảm thất kinh của anh thì cười dịu dàng, trấn an: "Anh cứ nói chuyện tự nhiên đi, về nhà em sẽ cắt mấy đoạn đấy ra, không sao đâu"

Trương Triết Hạn vẫn không tin tưởng cậu lắm, tiếp tục im bặt.

Nồi lẩu chia làm hai ngăn, một bên không cay cho Cung Tuấn và Lâm tỷ dùng, bên còn lại đỏ tươi một màu ớt, đương nhiên là dành cho vị chúa tể ăn cay Trương Triết Hạn kia rồi.

Nhìn ba chai nước ngọt bày biện sẵn trên bàn ăn, Cung Tuấn lập tức quay đầu về phía nhân viên đang phục vụ, gọi lớn:

"Cho tôi xin một ly nước lọc!"

"Chẳng phải trước giờ đi ăn lẩu em toàn dùng nước ngọt sao?" Lâm tỷ nghe cậu gọi thì vô cùng thắc mắc.

"Nhưng Trương lão sư chỉ uống nước ấm hoặc nước lọc..."

Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy ấm lòng. Thì ra, mọi thói quen hay lời nói của anh, cậu đều ghi nhớ rất rõ. Vốn dĩ anh định chờ nhân viên đến bàn mới tiện thể xin cốc nước, không ngờ Cung Tuấn đã lo liệu điều này cho anh từ sớm rồi.

Lâm tỷ cảm thấy mối quan hệ của hai người này không tồi, nhưng hình như không giống với loại tình cảm đồng nghiệp thông thường lắm.

Thoáng thấy Trương Triết Hạn vì e dè máy quay mà không dám ăn, Cung Tuấn liền gắp vài miếng thịt nhúng vào ngăn lẩu cay rồi cho vào chén anh. Cậu nhướn đầu lông mày vài cái ý bảo anh ăn đi. Trương Triết Hạn cũng không ngại ngùng nữa thành thành thực thực mà ăn. Anh đói sắp chết rồi.

"Cá háo nhi, cho hết vào!"

Cung Tuấn vừa nói tay vừa thoăn thoắt cho cá vào nồi. Trương Triết Hạn thấy thế thì mềm nhũn kêu lên:

"Á~angg"

Cung Tuấn nghe thấy giọng làm nũng của anh thì bất ngờ nhìn qua: "Sao vậy?"

Trương Triết Hạn: "Anh không biết ăn cá đấy, em nhúng hết vào lẩu cay làm gì?"

Cung Tuấn nghe vậy đột nhiên mỉm cười, giọng đầy sủng nịch: "Được rồi, được rồi, vậy em vớt ra cho anh, được không?"

Lâm tỷ nhìn một màn này bỗng cảm thấy chuyến đi của mình có hơi sai sai rồi, trần đời có ai muốn đi làm bóng đèn đâu? Để cho cặp chim cu này có không gian thoải mái với nhau, Lâm tỷ vội vã ăn no rồi viện cớ có việc nên cáo lui trước. Blog của Cung Tuấn cũng dừng không quay nữa.

Trong phòng ăn hiện tại chỉ còn hai người, Cung Tuấn gác đũa xuống, chống cằm quan sát người kia ăn:

"Anh ăn cay ít thôi, không tốt cho dạ dày đâu"

"Không cay thì còn gì ngon nữa" Trương Triết Hạn rất tự nhiên trả lời.

Cung Tuấn sớm biết là có nói thì anh cũng không nghe, cậu hơi rướn người về phía anh. Trương Triết Hạn cảm nhận được điều này, lập tức ngước đầu lên nhìn: "Em làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net