Chương 23. Ước hẹn một đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người vốn đang chìm đắm trong ngọt ngào thì cửa phòng đột ngột mở ra, Tiểu Vũ cùng mẹ của Trương Triết Hạn bước vào.

Nhìn thấy con trai mình đang nằm gọn trong lòng Cung Tuấn, hơn nữa còn nằm ở tư thế bế công chúa kia, mẹ Trương không khỏi kinh ngạc mở to mắt. Đây... đây thật sự là con trai bà sao?

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn lúc này mới kịp phản ứng, anh vội nhấc mình khỏi người cậu rồi nhanh chóng đứng dậy, Cung Tuấn cũng thuận tay ném chiếc khăn xuống bàn, sau đó nghiêm chỉnh mà đứng lên với anh.

"Mẹ..." Trương Triết Hạn khẽ lên tiếng, mặt anh có chút khó xử, lại vừa giống như một học sinh trung học đang yêu đương bị thầy giáo bắt gặp.

"Con chào dì..." Cung Tuấn giọng cũng nhẹ xuống hẳn một tone, tâm tình đang cực kì căng thẳng.

Nghe thấy tiếng gọi 'mẹ' của anh, bà trực tiếp rơi vào chấn động. Thật sự là Tiểu Triết nhà mình? Tiểu Triết từ bao giờ mà đi yêu đương với đàn ông? Từ nhỏ đến lớn nó đều rất mạnh mẽ, nam tính, hơn nữa còn chơi thể thao rất cừ, mấy đứa con gái xung quanh nhà đều đem lòng yêu thích nó, hẳn là cảnh trước mặt có uẩn khúc gì chăng?

Nhìn lướt qua khuôn mặt của người còn lại, bà chợt nhận ra đó là Cung Tuấn, cậu thanh niên tốt bụng này từng nói là có bạn gái rồi, chắc hai đứa nó chỉ đang tập thoại với nhau thôi, đúng vậy, đều là diễn viên mà, chắc không như những gì bà vừa nghĩ đâu. Mẹ Trương đè lại những suy luận ngổn ngang trong đầu, run giọng hỏi:

"Hai đứa... là đang diễn tập với nhau à?"

Nghe bà hỏi như vậy, Cung Tuấn biết chuyện này đối với bà e là khó có thể chấp nhận được. Cậu quay sang nhìn anh, đôi mắt như muốn dò hỏi người kia nên quyết định thế nào, có phải che giấu tiếp hay không. Trương Triết Hạn cũng đưa mắt nhìn cậu, anh thấu hiểu cậu đang nghĩ điều gì. Suy tư một lúc, Trương Triết Hạn vẫn là hít một hơi dài rồi nghiêm túc nói ra:

"Bọn con là đang yêu đương với nhau" Anh đã dũng cảm đến với cậu rồi, chuyện thổ lộ với phụ huynh chỉ là sớm hay muộn thôi.

Mẹ anh vẫn chưa thể tiêu hóa được thông tin này, gằn giọng hỏi lại: "Con không nói đùa chứ?"

Nhìn thấy Trương Triết Hạn gật đầu, bà mới hoàn toàn tiếp nhận được sự việc. Tuy là một người phụ nữ tiến bộ, không kì thị hay có định kiến với tình yêu đồng giới, nhưng bỗng nhiên thấy đứa con trai nhà mình, một thằng nhóc thẳng như sắt thép trở nên nhỏ bé nằm trong vòng tay người khác, nhất thời khó mà tin tưởng được. Bà di chuyển đến gần chỗ Cung Tuấn, cất giọng hỏi:

"Không phải lúc chiều con nói với dì là có bạn gái rồi sao?"

"Con xin lỗi. Bạn gái con nói chính là Hạn Hạn." Cung Tuấn e dè đáp. Nói một lúc, cậu lại bối rối giải thích thêm: "Thật ra, con không xem Hạn Hạn là con gái đâu dì, chỉ là muốn khẳng định bản thân đã có người yêu rồi thôi"

Mẹ Trương nghe cậu giải thích thì khẽ gật đầu, sau đó lo lắng hỏi thêm: "Phía gia đình con có chấp nhận việc này không?"

"Điều này dì không cần lo lắng, mấy năm trước, còn từng thổ lộ với bố mẹ rằng con thích nam, họ không có phản đối chuyện này. Bây giờ con yêu Hạn Hạn, anh ấy lại tốt như vậy, chắc chắn gia đình sẽ đồng ý."

Vừa nói cậu vừa quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng không giấu nổi thâm tình. Trương Triết Hạn thì nắm lấy tay cậu, siết chặt, như thể nếu có ai đó phản đối bọn họ, họ sẽ lập tức nắm tay nhau mà bỏ trốn đến chân trời góc bể. Mẹ Trương nhìn thấy cảnh này chỉ đành thở dài một cái, thấp giọng nói với anh:

"Về nhà trước đã, chuyện này mẹ vẫn còn phải suy nghĩ thêm"

Trương Triết Hạn quyến luyến không muốn rời xa cậu, đôi tay nắm mãi không buông. Cung Tuấn thấy thế liền đặt lên tay anh một nụ hôn ấm nóng, ôn nhu nói: "Về cẩn thận"

Trương Triết Hạn mỉm cười: "Em cũng vậy, Tuấn Tuấn"

Sau đó, anh đành từ biệt cậu rồi cùng Tiểu Vũ và mẹ trở về. Vừa bước lên xe, Trương Triết Hạn đã quay sang ôm chặt lấy mẹ mình:

"Con nhớ mẹ quá!!!"

Mẹ Trương đen mặt muốn gạt tay anh ra: "Chẳng phải lúc nãy con chỉ quan tâm đến mỗi thằng nhóc kia thôi sao?"

Trương Triết Hạn mếu máo làm mặt quỷ: "Lúc nãy trước mặt người khác nên con hơi ngại mà. Giờ cho con ôm đi!"

"Người khác? Mẹ thấy con muốn nhập hộ khẩu vào nhà người ta luôn rồi. Con trai nuôi lớn... vậy mà phải gả đi"

Trương Triết Hạn nghe bà nói thì lập tức bật người dậy, tia hi vọng dần le lói trong tim anh: "Mẹ nói vậy là đồng ý chuyện của chúng con rồi?"

Bà suy tư một lúc, cuối cùng vẫn khó khăn mà nói ra: "Không được. Tuy Cung Tuấn đó rất tốt, mẹ cũng không có định kiến với các con, nhưng không có nghĩa xã hội này chấp nhận hai đứa. Con có từng nghĩ như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp không? Tiểu Triết, mẹ biết từ trước đến giờ con rất điên cuồng, muốn gì thì nhất định phải theo đuổi đến cùng. Duy chỉ có việc này, không thể theo ý con được"

Trương Triết Hạn nghe đến đây thì nụ cười treo trên môi dần tắt đi. Thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn hết hi vọng, anh kiên trì nói:

"Mẹ là người hiểu con nhất, mặc dù điên cuồng nhưng con luôn có những suy tính kĩ lưỡng, không phải kiểu đâm đầu mà tùy ý làm việc. Lúc quyết định yêu đương con đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng cũng đã sớm vượt qua mấy nỗi sợ đó. Bởi vì... con thật lòng yêu em ấy, chúng con sẽ có cách khiến mọi người chấp nhận và ủng hộ."

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của anh, trong lòng bà đã có chút dao động, chỉ là, nhất thời bà vẫn chưa thể đồng ý hoàn toàn nên chỉ đành im lặng quan sát.

Cung Tuấn sau khi về nhà, trong lòng vẫn còn có chút rối bời, lo lắng, cậu quyết định mở tài khoản wechat nhắn tin cho anh:

[ Hạn Hạn, chuyện của chúng ta... mẹ anh có đồng ý không? ]

Trương Triết Hạn nhận được tin nhắn, nhưng lười rep lại nên gửi tin nhắn thoại cho cậu:

"Vẫn chưa đồng ý, nhưng cũng không thể gọi là phản đối"

"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Cung Tuấn cũng không nhắn nữa, trực tiếp cùng anh trò chuyện bằng tin nhắn thoại.

"Cứ như trước đi, anh sẽ cố gắng thuyết phục bà ấy, em yên tâm."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, dường như mọi thông tin cậu tiếp nhận được đều vô cùng đáng tin cậy. Chỉ cần là anh nói, bất kể chuyện gì, cậu cũng nguyện tin tưởng và ngoan ngoãn nghe theo.

"Được. Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay vận động nhiều như vậy, chắc cũng mệt rồi."

Trương Triết Hạn mỉm cười, nghĩ nghĩ một lúc, anh chuyển sang nói giọng trầm ấm, sau đó gửi tin vừa rồi cho cậu:

"Ngủ ngon, bảo bảo!"

Cung Tuấn nghe được câu này, trái tim đang đập bình thường bỗng trở nên nhảy múa loạn xạ. Cậu cười ngô nghê, nghe đi nghe lại thoại âm của anh, miệng thì liên tục lảm nhảm:

"Anh ấy gọi mình là bảo bảo, thật đáng yêu! Như vậy thì cách ngày gọi laogong không xa rồi."

Bộ phim Sơn Hà Lệnh đã chiếu hết, doanh thu từ bộ phim đạt quá mức kì vọng, fandom của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn cũng trở nên đông đảo và ngày càng phát triển vững mạnh. Chính vì điều này mà bên phía nhà đầu tư quyết định tổ chức concert cho cả đoàn phim, vừa để thỏa mãn cho sơn nhân (fan fim), vừa để thu lợi nhuận.

Cũng đã hơn một tháng không được gặp nhau, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn chính là bị nỗi nhớ người yêu dày vò sắp điên, chỉ muốn gặp mặt một lần để thõa nỗi nhớ mong. Concert lần này vô tình tạo cho họ một cơ hội vô cùng đặc biệt.

Buổi chiều hôm đó, cả Tô Châu chìm trong bầu không khí náo nhiệt, rộn ràng. Cả rừng fan tập trung tại sân vận động, vô số banner treo phấp phới, thậm chí còn gắn ảnh của anh và cậu trên khinh khí cầu và chiếu trên các tòa nhà cao tầng.

Cung Tuấn đang trên đường di chuyển đến phòng hóa trang, vừa nhìn thấy cậu, các nhân viên gần đó đã liên tục bàn tán xôn xao:

Nhân viên 1: "Hôm nay Trương Triết Hạn và Cung Tuấn mặc đồ đôi à?"

Nhân viên 2: "Không phải chứ? Bọn họ đang hẹn hò sao?"

Nhân viên 3: "Ăn ý đó"

Nhân viên 4: "Ừm. Chắc là trùng hợp thôi"

Cung Tuấn ngồi chờ ở phòng hóa trang một lúc thì Trương Triết Hạn cũng tới. Nhìn thấy anh, hai mắt cậu liền sáng rực lên như đèn pha, gấp gáp bước đến, tất cả biểu hiện đều cho thấy cậu đang rất phấn khích, chỉ thiếu mỗi cái đuôi cún ngoe nguẩy đằng sau lưng nữa mà thôi. Cung Tuấn cất giọng:

"Chãng lão sứ ~" (dịch: Trương lão sư)

Khuôn mặt Trương Triết Hạn tuy bị khuất sau lớp khẩu trang nhưng thông qua cặp mắt đang híp lại như một đường chỉ của anh, vẫn có thể đoán được anh đang cười rất vui vẻ. Trương Triết Hạn vịn lấy bắp tay cậu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xem xét cậu dạo này mập ốm thế nào. Thấy cậu vẫn hồng hào, khỏe mạnh anh mới yên tâm hạ cánh tay xuống.

Cung Tuấn thì vô cùng tăng động, hết hỏi áo anh thêu cái gì, rồi lại hỏi tại sao thêu như vậy, bộ dáng cực kì ngô nghê đáng yêu. Nhìn thấy anh bước đến bàn trang điểm, cậu lập tức chạy theo, nhanh nhẹn kéo ghế ra cho anh ngồi. Nhân viên xung quanh tinh ý cùng nhau bỏ ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn mỗi anh và cậu.

Trương Triết Hạn từ tốn rót trà uống, Cung Tuấn nhìn dáng vẻ anh trong gương cười mỉm, cậu chậm rãi lấy trong túi ra một cái hộp vuông.

Cùng lúc đó, Hoàng Hựu Minh từ bên ngoài phòng bước vào. Trong đoàn phim, hắn vô cùng thân thiết với Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, nghe nói bọn họ đã tới, hắn liền phóng qua phòng trang điểm đấu khẩu một tí. Không khí trong phòng vô cùng im ắng, không có nhân viên nào, Hoàng Hựu Minh vì vậy mà tự giác điều chỉnh bước đi nhẹ nhàng hơn.

"Sắp tới sinh nhật anh rồi, em muốn tặng cho anh một món quà bất ngờ" Cung Tuấn thần thần bí bí mà nói.

Quà sinh nhật? Bước chân Hoàng Hựu Minh lập tức khựng lại. Tính tò mò chiếm lấy hết đại não của hắn, hắn quyết định nép một góc xem trộm quà sinh nhật. Hai thằng mất nết này có thể tặng gì cho nhau chứ? Hắn mà biết được sau này tha hồ mà chọc ghẹo bọn nó.

Trương Triết Hạn mỉm cười: "Bất ngờ đến cỡ nào?"

Cung Tuấn: "Anh xem rồi sẽ biết"

Cậu từ từ mở chiếc hộp vuông ra, bên trong là một cặp nhẫn Tasaki hình lục giác. Hai chiếc nhẫn lấp lánh có cùng màu sắc, góc cạnh nhưng kích thước lại không giống nhau. Chiếc nhỏ hơn ở giữa còn đính một hạt kim cương nhỏ xíu nhưng vô cùng tinh xảo, lóng lánh. Chiếc lớn hơn thì trơn nhẵn và có cùng kích thước với ngón tay Cung Tuấn.

Cậu rút chiếc nhẫn nhỏ hơn ra khỏi hộp, sau đó dịu dàng nâng bàn tay của anh lên, vừa trân trọng vừa có chút hồi hộp mà đeo vào. Vì cậu từng nhờ Tiểu Vũ âm thầm đo kích thước ngón tay anh, nên giờ đây, chiếc nhẫn đã cực kì vừa vặn nằm trên ngón áp út của người. Trương Triết Hạn lặng lẽ quan sát từng thao tác của cậu, cuối cùng không giấu nổi niềm hạnh phúc mà mỉm cười, hốc mắt cũng thoáng chốc đỏ lên.

Dường như hiểu được ý Cung Tuấn, anh thuần thục rút chiếc nhẫn còn lại... đeo vào ngón áp út của cậu. Không có cha sứ, không có tiệc tùng linh đình, cũng chẳng có một vị quan khách nào, nhưng khoảnh khắc này, chính là ước hẹn một đời...

Hoàng Hựu Minh đứng trong góc khuất chứng kiến tất cả, lúc này đã trợn mắt há mồm. Bình thường hắn hay chọc ghẹo bọn họ là cặp tình nhân thối, nhưng chưa bao giờ nghĩ điều này là thật. Hai thằng nhóc này thật sự điên rồi... Hắn lò mò đi ra, để chúng nó bắt được có khi lại giết người diệt khẩu, không ngờ chân vừa mới chạm đất, đã nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Cung Tuấn:

"Diệp Bạch Y!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net