Chương 25. Duyên trời định khắc trên đá Tam Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn đứng trước cửa phòng khách sạn của anh, mặt mũi đã sớm được ngụy trang hoàn hảo. Cậu đưa tay gõ cửa, gọi khẽ:

"Hạn Hạn..."

Trương Triết Hạn đang nằm trùm chăn trong phòng, đầu càng lúc càng đau, cả cơ thể cũng run lên vì lạnh. Nghe thấy tiếng đập cửa, anh khó khăn trở mình sau đó chống tay xuống giường mà đứng dậy.

Đầu óc có hơi choáng váng, Trương Triết Hạn chậm rãi di chuyển về phía cửa, sau đó vặn ổ khóa ra. Cung Tuấn nghe tiếng động từ bên trong, đáy lòng an tâm hơn một chút, nào ngờ vừa nhìn thấy người mình thương, anh đã trực tiếp ngã nhào vào lòng cậu.

Cung Tuấn hoảng hốt đỡ lấy Trương Triết Hạn, cảm giác được nhiệt độ khác thường trên cơ thể ấy, cậu lập tức đưa tay chạm vào trán anh:

"Hạn Hạn, anh sốt rồi!"

Trương Triết Hạn mơ hồ nhìn cậu, còn mỉm cười bảo không sao, Cung Tuấn chua xót bồng anh trở lại giường, sau đó thận trọng ra ngoài khóa chốt cửa.

"Tuấn Tuấn, em đến phòng anh làm gì?" Trương Triết Hạn thều thào nói.

Nhìn thấy Cung Tuấn thật sự xuất hiện, anh có hơi ngạc nhiên. Lại nghĩ đến chuyện ở Tô Châu bây giờ có rất nhiều người theo dõi nhất cử nhất động của hai người, anh sợ cậu bị người khác bắt gặp.

"Em không đến thì anh định ngủ như vậy đến khi nào? Đúng là không bao giờ biết tự chăm sóc bản thân!" Ngữ điệu của Cung Tuấn mang theo hờn dỗi lẫn trách móc, người kia suốt ngày xem nhẹ sức khỏe, lần nào gặp cũng là trong tình trạng không ngã thì quỵ, có để ý tới cậu sợ hãi như thế nào không.

"Anh có nhờ Tiểu Vũ mua thuốc rồi, nhanh về thôi, em đừng giận mà"

Biết bản thân lại khiến cậu lo lắng, Trương Triết Hạn đưa tay khều nhẹ vào người cậu, không nhận được phản ứng từ người kia, anh lại mềm giọng gọi tiếp:

"Đừng giận nữa, laogong"

Lần này quả nhiên có tác dụng, Cung Tuấn bất ngờ quay sang nhìn anh, sau đó lại quay mặt đi chỗ khác, che giấu nụ cười sắp kéo đến tận mang tai. Cuối cùng anh cũng chịu gọi cậu là laogong, hành trình theo đuổi laopo đúng là thành công viên mãn!

Cậu đi lục tìm hai chiếc khăn sạch trong phòng anh, lại bắt đầu công đoạn nhúng nước ấm, vắt khăn.

Tiểu Vũ sau khi đón mẹ Trương từ khán đài thì cùng bà ấy đi mua thuốc hạ sốt. Biết Trương Triết Hạn đang bệnh nên bà không về phòng mà trực tiếp theo Tiểu Vũ đến phòng của anh. Vừa mở khóa cửa, đã nhìn thấy một bóng người nào đó đang tất bật đi qua đi lại trong căn phòng. Mẹ Trương nhận ra kia là Cung Tuấn nên dặn Tiểu Vũ cùng bà im lặng quan sát một lúc. Tận mắt chứng kiến số đông ủng hộ chuyện tình cảm của hai người, tâm tư bà đã sớm xao động. Chỉ là, bà vẫn chưa yên tâm giao con trai mình cho người kia, đành nhờ vào lần này để đưa ra quyết định...

Cung Tuấn chườm một cái khăn lên trán anh, khăn còn lại dùng để lau khắp cơ thể. Động tác của cậu rất thuần thục, lại vô cùng cẩn thận, suốt quá trình không một lần khiến anh phải nhíu mày hay nhăn mặt. Sau một lúc, cậu lại chạy vào phòng tắm vắt sạch khăn rồi tiếp tục lau cho anh. Thấy Tiểu Vũ vẫn chưa về, cậu nhẹ nhàng đỡ anh dậy, cho anh uống một cốc nước ấm. Trương Triết Hạn tùy ý ngã vào lòng cậu. Lúc ở cạnh con cún ngốc nghếch này, anh đã tự nguyện buông bỏ hết mọi phòng ngự, để lộ ra mặt yếu đuối mà chưa ai có thể nhìn thấy được...

Mẹ Trương cảm động mỉm cười, Cung Tuấn thật sự rất đáng tin cậy. Bà gõ vào cửa mấy cái sau đó mới bước vào phòng. Trương Triết Hạn nhìn thấy bà liền cất tiếng:

"Mẹ!"

Bà chậm rãi di chuyển đến chỗ anh và cậu. Tới nơi, bà nhấc một tay của Cung Tuấn lên, đặt vĩ thuốc vào đó, run giọng nói:

"Sau này, nhờ cậy con chăm sóc Tiểu Triết nhà dì thật tốt. Nó rất cố chấp, lại hay liều mạng, không để ý đến bản thân,... nhiều tật xấu như vậy nhưng chính là tâm can bảo bối của dì. Mong con... mong con luôn chiếu cố, bảo vệ nó, để nó chịu ít vết thương hơn, được không con?"

Cung Tuấn nghe những lời ấy thì đã đoán được phần nào tâm tư của bà, có chút xúc động không nói nên lời. Dẫu biết Cung Tuấn hiểu được, mẹ Trương vẫn muốn khẳng định một lần nữa lời mình đang nói, bà từ tốn cầm lấy bàn tay còn lại của cậu đặt lên tay anh, nghẹn ngào:

"Hai đứa phải thật hạnh phúc!"

Khi nói đến đây, giọt lệ nóng hổi đã chảy dài trên gò má bà, Trương Triết Hạn thấy vậy liền gượng người dậy ôm lấy mẹ mình, giọng nói gấp gáp cùng xúc động:

"Mẹ... Cám ơn mẹ đã đồng ý"

Cung Tuấn bên cạnh cũng vui mừng sắp khóc, không để bà phải chờ đợi lâu nữa, cậu tràn đầy kiên định mà nói:

"Dì yên tâm. Từ nay về sau, con sẽ chăm sóc anh ấy vô cùng vô cùng tốt!"

Mẹ Trương khẽ gật đầu, nhìn những gì cậu từng làm cho bà và con trai bà, có thể đánh giá đây là một người rất tử tế, lương thiện. Giao con mình cho cậu, mẹ Trương đã yên tâm nhiều rồi. Bà nói thêm vài ba câu nữa rồi cùng Tiểu Vũ rời khỏi phòng, nhường lại không gian riêng cho hai đứa trẻ này. Trương Triết Hạn sau khi uống thuốc vẫn chưa hết sốt, anh thấy hơi lạnh định kéo chăn lên trùm thì bị Cung Tuấn ngăn lại. Cậu leo lên giường anh, sau đó dang tay ôm chặt lấy mèo nhỏ vào lòng mình:

"Laopo phát sốt không nên đắp chăn, nếu thấy lạnh thì để em sưởi ấm cho"

Trương Triết Hạn có hơi phản kháng, muốn đẩy người cậu ra: "Em không sợ anh lây bệnh cho em à?"

"Không sợ" Cậu càng siết chặt người anh hơn "Nếu lây sang cho em mà anh khỏi bệnh thì cứ việc"

Trương Triết Hạn chợt mỉm cười, mắng cậu bằng cái giọng mềm xèo: "Ngốc nghếch!"

Cung Tuấn bị mắng lại càng thấy vui vẻ: "Cuối cùng mẹ anh đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi, em bây giờ đang rất hạnh phúc"

"Anh cũng vậy" Cả người Trương Triết Hạn đúng là nhẹ nhõm hẳn. Còn gì vui mừng hơn khi chuyện tình cảm của bản thân được gia đình ủng hộ.

Anh vùi mặt vào lồng ngực của cậu, cảm nhận từng hơi thở ấm nóng. Cung Tuấn nhìn con mèo nhỏ đang cựa quậy trong lòng mình, ôn nhu mỉm cười. Thời gian không một tiếng động lướt qua, hai người cứ thế chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của riêng mình.

"Laopo" Ôm người kia một lúc, Cung Tuấn cuối cùng cũng lên tiếng. Cậu phát hiện bản thân rất thích gọi anh bằng cái biệt danh này.

"Hửm?"

"Ấn tượng của anh lần đầu gặp em là gì thế?"

"Hm... đẹp trai, có chút ngốc"

"Vậy anh có biết lần đầu tiên gặp anh, em có suy nghĩ gì không?"

"Làm sao anh biết được"

"Lúc đó em nghĩ... bạn diễn của em sao lại là mãnh nam sắt thép như anh chứ, mau trả lại Mao Tử Tuấn cho em"

"Vậy à?"

"Ừm, nhưng sau đó..."

"Cút cho anh, không có sau đó nữa đâu!!!"

"..."

Ngày hôm sau, buổi concert cuối cùng cũng bắt đầu diễn ra. Trương Triết Hạn được ai kia chăm sóc cả đêm nên không còn gì đáng ngại, anh cùng người ấy vui vẻ bước lên sân khấu.

Sau màn giới thiệu bản thân, các nghệ sĩ được sắp xếp vào chỗ ngồi ổn định để giao lưu và phô diễn tài năng. Trương Triết Hạn ngồi cạnh Cung Tuấn trông khá thanh mảnh, nhỏ con, đôi chân cứ vô thức đung đưa qua lại, mỉm cười ngọt ngào. Cung Tuấn thoáng trông thấy thì cả người liền mềm nhũn, chốc chốc lại xòe quạt ra che chắn trước mặt hai người để thì thầm to nhỏ.

MC yêu cầu trưởng bối biểu diễn tài năng trước, vì thế diễn viên đóng vai Cao Sùng vô cùng tự tin đứng dậy, trước mặt toàn thể khán giả thẳng thắng nói:

"Hôm nay, tôi muốn gửi tặng đến cho khán giả và những ai có mặt trên sân khấu này một bài hát, tên là 'Ôn Chu chi luyến'"

Bên dưới khán đài một lần nữa hò hét cuồng nhiệt, những diễn viên khác chụm đầu vào nhau bàn tán xôn xao, có người đã che miệng cười mờ ám,... cảm giác như bọn họ đang tranh nhau chức thuyền trưởng, thuyền phó chèo lái cặp đôi này vậy.

Thế nhưng vẫn chưa đủ kinh hỉ, sau khi bác Cao Sùng hát xong, còn nhiệt tình chúc cho cặp đôi trẻ Ôn Chu 'hạnh phúc răng long đầu bạc'. Cung Tuấn đang cười ngây ngốc vỗ tay thì bỗng trở nên mất tự nhiên, cậu khẽ nuốt xuống cổ một ngụm nước bọt để trấn tĩnh. Bọn họ thật sự không định rén nữa sao? Trương Triết Hạn nghe xong cũng đơ người đi, đôi mắt trong trẻo mở to, chính là biểu cảm vừa bất ngờ vừa thẹn thùng đáng yêu...

Tiếp theo là phần phối diễn của một vài diễn viên Sơn Hà Lệnh. Điều khiến cả sân khấu kinh hô là màn bế công chúa của hai vị sắm vai Liễu Thiên Xảo và Độc Bồ Tát. Nhìn thấy hai người con gái bế nhau xoay vòng vòng, Trương Triết Hạn ngạc nhiên há hốc mồm, thầm cảm khái sức mạnh của vị cô nương kia. Cung Tuấn mắt chữ A mồm chữ O quay sang nhìn anh, miệng cũng không ngừng hô 'waooo', sao bọn họ có thể làm vậy trên sân khấu? Anh và cậu... có thể không?

Nhìn nét mặt ngưỡng mộ của Trương Triết Hạn, cậu chỉ muốn dứt khoát đứng dậy bồng anh lên xoay một vòng. Bình thường bế tới bế lui vẫn còn dư sức, không lẽ bấy nhiêu đó cậu lại làm không được? Cậu chính là không muốn người mình yêu thua kém bất kì ai. Sau này có cơ hội, cậu nhất định sẽ thực hành với anh.

Đến trò chơi chọn Thử Thách hay Thành Thật, Cung Tuấn được vinh dự đứng cùng phe giám khảo, đọc đề thi cho người chơi. Khi diễn viên vai Triệu Kính chọn Thành Thật, cậu rành mạch đọc câu hỏi:

"Nếu phải chọn một người trên sân khấu cùng bạn đi ra đảo hoang, bạn sẽ chọn ai đây?"

Nhìn một loạt người trên sân khấu, ánh mắt bác Triệu thoáng chốc dừng lại trên người anh, bác hùng hồn trả lời: "Chọn Triết Hạn!"

"Tại sao??"

Cung Tuấn lập tức lên tiếng, phản ứng như vừa bị ai đó chọc vào chỗ nhạy cảm. Bên dưới sân khấu liền nổi lên trận cuồng phong. Thật ra chọn Trương Triết Hạn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là người được chọn còn chưa kịp phản ứng, Cung Tuấn đã thất thố vội hỏi lí do, quả thật là khiến người khác cảm thấy vô cùng mờ ám a.

Triệu Kính bị cậu lớn tiếng vặn hỏi mà vẫn không mất đi uy thế, đã vậy còn đắc ý đáp trả:

"Chính là vì 4 chữ 'đoạt nhân sở ái'" (đập chậu cướp bông)

Cả khán đài lập tức bùng nổ, từng tiếng hò hét chói tai kéo dài tại hiện trường. Trương Triết Hạn và Cung Tuấn như bị nói trúng tim đen, đồng thời quay ra đằng sau giấu đi vẻ mặt xấu hổ. Cung Tuấn lúc quay đi còn buộc miệng nói hai chữ 'đòi mạng'. Rõ là không muốn sống an ổn mới dám có suy nghĩ cướp người của cậu.

Trương Triết Hạn lắc lắc cái đầu thẹn thùng, gặp phải ánh mắt của cậu lại càng thấy e thẹn, bộ dáng như một nàng công chúa nhỏ bị ai đó chọc ghẹo muốn tìm chỗ trốn đi. Cũng may là 2 vị MC nhanh chóng đề cập sang chủ đề khác, nếu không cái không khí mất tự nhiên này sẽ kéo dài đến cuối chương trình mất.

Tiếp theo là phần trình diễn âm nhạc của Cung Tuấn trên sân khấu. Hôm nay cậu sẽ thể hiện một bài rap, giọng hát trời phú ấy mọi người đã được thưởng thức qua siêu phẩm 'Ú hu', cùng lắm thì rap sẽ nghe hơi giống nhạc cách mạng một tí. Cung Tuấn biết điều đó, nhưng vẫn rất tự tin bước lên sân khấu, bởi lẽ, từng có người trong phỏng vấn nói rằng: "Tôi nghĩ thực ra em ấy cảm thấy mình hát rất hay. Tôi cũng cảm thấy không tồi."

Cậu vốn rất thích hát, nhưng tiếc là không có thiên phú âm nhạc. Vì vậy mà khi có người chịu cảm thụ giọng ca của mình, cậu liền tự tin phô diễn ra. Trương Triết Hạn luôn dịu dàng lắng nghe và động viên cậu, giúp cậu vượt qua những rào cản tâm lí ấy. Cậu luôn cảm thấy luyến tiếc, vì sao không được gặp anh sớm hơn. Nhưng thật may hiện tại vẫn chưa muộn, ông trời đã sớm có an bài.

Giai điệu hùng tráng bắt đầu vang lên, nghệ sĩ bên dưới một chốc lại trò chuyện với nhau, sau đó bật cười vì giọng ca của cậu. Duy chỉ có một người mãi chăm chú lắng nghe, tầm nhìn không một khắc nào là xê dịch khỏi người cậu. Trương Triết Hạn mỉm cười dõi theo người mình yêu, tia sủng ái tỏa ra từ đáy mắt. Anh không biết bộ dạng của mình hiện tại có bao nhiêu say mê, yêu chiều đối với người kia, anh chỉ để ý đến mỗi việc Cung Tuấn đang hát rất tốt lại còn rất đáng yêu trên sân khấu. Là một diễn viên, rất dễ để xây dựng cho mình lớp vỏ bọc để che đậy cảm xúc, tuy nhiên, bất cứ thứ gì có thể ngụy trang... duy chỉ có ánh mắt là không bao giờ biết nói dối. Trương Triết Hạn thật sự rất yêu Cung Tuấn!

Sau khi các tiết mục của buổi concert kết thúc, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn muốn nói vài lời trước khi ra về. Cậu hơi cúi người xuống, quay sang hỏi anh:

"Em nói trước hay anh nói trước?"

Trương Triết Hạn tháo hết tai nghe ra: "Em nói trước đi"

Cung Tuấn lập tức đáp ứng anh, từ trước đến nay đều như thế. Đối với người khác, cậu luôn suy nghĩ trước sau rồi mới quyết định, nhưng chỉ riêng mình anh, cậu liền dung túng đồng ý không cần một lí do. Dường như, từ lâu cậu đã đặt đối phương lên vị trí thứ nhất, sau đó mới đến bản thân mình.

Trương Triết Hạn để cậu nói trước vì anh sợ, anh sợ những lời mình sắp nói sẽ khiến cậu bối rối, không kìm được cảm xúc và rồi không nói được gì nữa. Anh rất trân trọng thời khắc này và cố gắng để cả hai có thể nói lên được suy nghĩ của bản thân.

"Tôi rất vinh hạnh... mùa xuân này được diễn trong bộ phim Sơn Hà Lệnh, có thể gặp được những bạn cực kỳ yêu thích Sơn Hà Lệnh..."

Cung Tuấn run giọng, dùng nụ cười gượng gạo để nén lại những giọt nước mắt sắp tuôn, cậu nói tiếp:

"Bất kể là bạn thích tôi cũng được, hay là thích các diễn viên khác cũng được... " Dường như thấy cậu đang xúc động nghẹn ngào, Trương Triết Hạn vỗ vỗ cánh tay cậu trấn an.

"Tôi cũng muốn cảm ơn bạn diễn của tôi... thầy Trương, và cả vai diễn Chu Tử Thư của anh ấy"  Với tư cách là Cung Tuấn, cậu muốn cảm ơn Trương Triết Hạn, với tư cách là Ôn Khách Hành, cậu gửi lời cảm ơn đến Chu Tử Thư. Cho dù hiện tại rất xúc động, cậu vẫn tỉnh táo phân định rõ hai thứ tình cảm này. Cậu đã bỏ lỡ anh một lần, chẳng phải là vì điều này hay sao...

"Rất cảm ơn vì đã gặp mọi người trong mùa xuân này. Đây là hồi ức khó quên nhất trong cuộc đời của tôi. Cảm ơn!" Dứt câu, cậu và anh đồng thời cúi thấp người.

Rõ ràng quãng đời còn lại vẫn còn rất dài, không biết kế tiếp sẽ gặp phải những gì, cậu vẫn dùng từ 'nhất' để mô tả về mùa xuân năm nay. Có lẽ vì mùa xuân ấy mang lại cho cậu những trải nghiệm khó quên, những thành tựu tốt đẹp. Cũng có lẽ vì trong mùa xuân ấy, cậu đã gặp được anh.

Lúc Cung Tuấn phát biểu, Trương Triết Hạn tháo hết tai nghe ra, anh muốn toàn tâm lắng nghe cậu nói và toàn ý dành cho cậu những lời quan trọng nhất, chân thành nhất. Tâm tư tình cảm của anh giờ đây là hoàn toàn nguyên vẹn, thoát li khỏi mọi sự điều khiển và chi phối của ban tổ chức.

"Điều tôi muốn nói là... bất kể bạn thích Chu Tử Thư hay thích Ôn Khách Hành, hay là thích Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành..." Ngừng một lúc, anh lại nói: "Ngày hôm nay kết thúc rồi, hai chúng tôi lại trở về là Trương Triết Hạn và Cung Tuấn."

Từng câu từng chữ mà anh thốt ra đều mang theo một sức nặng khiến cả hội trường hò hét từng đợt:

"Cảm ơn vì mọi người đã thích Trương Triết Hạn, cám ơn vì mọi người đã thích Cung Tuấn, cám ơn vì mọi người đã thích Trương Triết Hạn và Cung Tuấn"

Cho dù anh từng đắm chìm trong nhân vật quá sâu, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn phân biệt rõ đâu là Chu Tử Thư, đâu là Trương Triết Hạn. Đến hôm nay, sau buổi concert này, anh muốn gửi Chu Tử Thư về với Ôn Khách Hành, đồng thời gửi cả hai nhân vật ấy về với tình cảm yêu thương của tất cả mọi người. Còn anh, vĩnh viễn là Trương Triết Hạn, trái tim anh cũng chỉ chứa mỗi con cún ngốc nghếch là Cung Tuấn mà thôi...

"Mùa xuân này có các bạn, thật tốt."

Trương Triết Hạn mỉm cười, đáy mắt sáng long lanh. Nói dứt câu, anh bỗng nhiên quay sang đối diện với cậu:

"Có vài câu anh muốn nói với Tuấn Tuấn"

Anh không lén lút gọi cậu là Tuấn Tuấn nữa, anh muốn trước sự chứng kiến của hàng ngàn người, một lần dũng cảm gọi lên biệt danh của người mình yêu. Giây phút ấy, Cung Tuấn đã rất bất ngờ, tay cầm mic không ngừng run lên. Cậu hồi hộp lắng nghe anh nói:

"Mặc dù, anh lớn hơn em một chút. Tương lai anh không biết em sẽ gặp phải chuyện gì, hoặc gặp phải khó khăn gì, nhưng mà anh hi vọng em có thể giữ vững sơ tâm, sau đó giữ vững được tính cách của bản thân"

Hốc mắt của hai người đã đỏ hoe từ lúc nào. Anh không chúc cậu sự nghiệp xán lạn hay thăng tiến như bao người, điều anh hy vọng nhất dành cho cậu chính là... mãi được sống là chính mình. Cho dù thế giới có bao nhiêu rối ren và biến đổi, anh muốn ngày gặp lại cậu, cậu vẫn luôn là con cún lương thiện và chân thành nhất của anh.

"Sau này bất kể gặp phải khó khăn gì, hoặc là có chỗ nào cần anh giúp đỡ, vĩnh viễn đều có anh ở đây."

Cả khán đài nhanh chóng tràn ngập trong tiếng vỗ tay.

Lời hứa 'vĩnh viễn' kia của anh là vì xúc động nhất thời mà thốt ra hay sao? Trương Triết Hạn không thể biết trước tương lai của anh và cậu sẽ xảy ra những gì, nhưng anh hiểu được tiền căn hậu quả của hai từ 'vĩnh viễn'. 30 tuổi, anh đã sớm qua cái lứa tuổi xốc nổi mà cứ một chút xúc động liền đem thời gian vĩnh viễn ra thề thốt. Lời anh nói đều xuất phát từ những suy nghĩ thấu đáo, cẩn trọng, và chính khi ấy, anh thực sự muốn cùng cậu đi đến những năm tháng cuối đời.

Trương Triết Hạn đưa tay đặt lên eo đối phương, anh muốn ôm lấy cậu. Vốn dĩ anh có thể làm điều này kể từ trò ghép số, nhưng anh muốn gìn giữ đến giây phút cuối cùng, để cái ôm ấy trở nên quý giá nhất, thiêng liêng nhất. Lúc đọc tới số 4, anh không phải vô ý quên đi cậu, anh cũng biết chương trình sắp đặt cho hai người một cái ôm chiều fan, nhưng anh sẽ không thuận theo, thứ mà anh muốn dành cho cậu chính là cái ôm chân thật và tràn đầy yêu thương...

Ánh mắt Cung Tuấn ngập nước, lóng lánh như ánh sao. Khi anh vừa dứt câu, cậu đã vòng tay ra sau lưng anh, để anh an tâm nghiêng cả người vào lòng mình. Thiên ngôn vạn ngữ... cũng không thể thốt ra vào thời khắc ấy, thế nên, cậu chọn đáp lại lời anh bằng hành động. Ôm một lúc, cậu định buông người mèo nhỏ ra... thì lại bất ngờ bị anh mạnh mẽ giữ chặt. Giây phút đó, trái tim cậu dường như lắng nghe được thanh âm của anh, anh nói, thêm một chút nữa thôi...

Cung Tuấn lập tức vứt bỏ hết mọi sợ hãi, đôi tay càng siết chặt lấy đối phương, cậu nhắm mắt tựa cằm lên vai anh, mỉm cười mãn nguyện. Trong thế giới của người trưởng thành, vốn dĩ đã xuất hiện quá nhiều dối trá, quỷ quyệt,... nhưng mặc dù trong lòng còn tồn tại những bóng ma, cậu vẫn luôn tin tưởng đoạn tình cảm này là thật. Sự quan tâm, săn sóc, động viên của anh chính là thứ mật ngọt hòa tan vào vị đắng cuộc đời cậu, khiến cậu thấy thế gian này cũng trở nên đẹp đẽ, dịu dàng hơn biết bao.

Đôi mắt ngấn nước của Trương Triết Hạn cuối cùng không kìm được nữa, những giọt lệ ấm nóng cứ thế tuôn rơi. Khóe môi anh vẫn như cũ cong lên, mỉm cười hạnh phúc. Lúc trước anh không nghĩ đến, sẽ có ngày dũng cảm ôm cậu trước mặt hàng nghìn người. Anh từng lựa chọn không nói, từng chôn giấu thứ tình cảm mãnh liệt ấy trong trái tim. Tuy không quá quan tâm đến được mất, nhưng lại vô cùng để ý đến con đường của người kia. Vậy mà hôm nay, anh đã dùng tất cả dũng khí mà bản thân có, cùng cậu quang minh chính đại bộc lộ tình cảm dưới ánh đèn sân khấu. Hy vọng thời khắc này, vĩnh viễn đọng lại, không trôi tuột đi trong kí ức ngày sau...

Tình yêu của người trưởng thành tựa như một tách trà, vừa vào cuống họng có chút đắng, nhưng một khi đã thấm vào lại hóa thành vị ngọt dịu đến si mê, ngây ngất.

Anh và cậu cũng như vậy, từng bước từng bước thâm nhập vào cuộc sống của đối phương, vượt qua những khó khăn, thử thách, cuối cùng nắm chặt tay nhau vẽ nên những viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai.

Phải chăng đây đích xác là 'Duyên trời định khắc trên đá Tam Sinh'? Một câu nói đùa vui nhưng chính là định mệnh đời này của anh và cậu. Từng sự quan tâm thầm lặng, từng ánh mắt dịu dàng, thái độ cưng chiều họ dành cho nhau... đều là thứ dưỡng chất nuôi lớn tình yêu mỗi ngày.

Hai người họ hạnh phúc bên nhau, là do ông trời sắp đặt, cũng là do bọn họ cố gắng.

Chỉ mong đoạn đường sau này, anh và cậu có thể an an ổn ổn mà sánh bước bên nhau, khoái hoạt một đời...

_End_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net