Chương 4. Cảnh bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Trương Triết Hạn lảo đảo sắp ngã, Cung Tuấn nhất thời hoảng hốt, một tay nâng thùng táo, tay còn lại đỡ lấy eo anh, để cả người anh tựa vào lồng ngực rắn chắc của cậu.

Chiếc eo này... thon quá!

Cung Tuấn bất giác cảm nhận được.

Trương Triết Hạn thật không ngờ tới, Cung Tuấn sẽ thực sự đỡ anh. Vừa rồi chỉ là vô ý mất thế, với lực đạo của anh thì dư sức để điều chỉnh lại tư thế thăng bằng. Chỉ là, cảm giác có người đỡ, thực ra cũng không tệ.

Cung Tuấn cảm nhận được sự ma sát giữa đùi mình với bờ mông căng tròn của anh, cậu chợt nhớ lại giấc mơ đêm đó, đôi tay không an phận của cậu đã lần mò, xoa nắn khắp nơi trên cơ thể anh. Cung Tuấn rùng mình một cái, vô thức đẩy mạnh anh ra. Trương Triết Hạn cũng vì thế mà mất đà, tiến lên phía trước mấy bước.

Trương Triết Hạn khó hiểu, nghĩ một lúc anh liền ngó ngược ngó xuôi, không thấy ai xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cho rằng Cung Tuấn đột nhiên đẩy anh ra là vì cậu thấy có fan tư sinh theo dõi.

Cung Tuấn nhận ra vừa rồi có hành động không đúng, liền lên tiếng: "Em xin lỗi, vừa rồi..."

"Không sao, không sao, anh hiểu mà" Trương Triết Hạn cười cười cắt lời cậu.

Anh hiểu? Anh biết vừa rồi là Cung Tuấn nghĩ đến mộng xuân sao? Cung Tuấn cả kinh nhìn anh.

Trương Triết Hạn thấy cậu đơ ra thì vỗ trán cậu một cái, giang tay đón lấy hộp táo:

"Em đờ người cái gì, đưa táo đây, anh mang chia cho mọi người"

Cung Tuấn có chút luyến tiếc. Rõ là táo cậu cất công lựa cho anh cả tiếng đồng hồ, anh cứ vậy chia cho người khác sao? Mà cũng đúng, với tính cách của anh thì chắc chắn sẽ làm vậy. Chỉ là... hazzz, chỉ là anh không biết, trong lòng cậu, anh có vị trí đặc biệt như thế nào.

Cung Tuấn lo lắng từ chối: "Rất nặng đó, cứ để em"

Trương Triết Hạn cũng không khách sáo gì nữa, tay không khoan thai bước đi, dù sao anh đã quen được Tiểu Vũ chiều chuộng, có bao giờ phải làm mấy việc nặng nhọc đó đâu.

Cung Tuấn nhìn theo bóng anh, vòng eo thon gọn cùng bờ mông yêu nghiệt của anh lại trực tiếp đập vào mắt cậu, Cung Tuấn phỉ nhổ chính mình: Biến thái!

Trương Triết Hạn chia táo cho mọi người, phần còn lại anh nhờ Tiểu  Vũ mang về phòng, dù sao thì người cần phải giảm cân lúc này là anh.
Tiểu Vũ đặt táo xuống bàn, nhíu mày hỏi anh:"Nặng như vậy mà cậu ta mang từ Thượng Hải về, đầu óc có vấn đề gì không? Ở Hoành Điếm không bán táo sao?"

Trương Triết Hạn làm ra vẻ tri thức trả lời: "Khác nhau đó, cậu không hiểu"

Tiểu Vũ thấy thế thì nhếch miệng khinh thường anh: "Cậu mới không hiểu, Cung Tuấn đó chắc chắn là có ý đồ với cậu"

Trương Triết Hạn khó hiểu: "Hai thằng đàn ông thì có ý đồ gì với nhau được?"

Tiểu Vũ: "Sao không thể? Cậu quá ngây thơ rồi"

Trương Triết Hạn đột nhiên bật dậy, đôi mắt sáng rỡ như vừa chiêm nghiệm ra gì đó. Tiểu Vũ thầm cám ơn ông trời đã cho người này thông suốt. Tiểu Vũ chưa vui mừng được bao lâu thì đã thấy anh từ từ áp sát mặt vào mắt hắn, cười nham nhở:

"Không phải là cậu lâu nay vẫn luôn có ý đồ gì với tớ đó chứ, muahahaha"

Tiểu Vũ: "..."

Nói chuyện với người này, tôi thà nói với đầu gối mình còn hơn. Tiểu Vũ nghĩ.

Cung Tuấn dạo này rất hay tìm hiểu về đời tư của anh. Cứ rảnh rỗi là search tên Trương Triết Hạn nghiên cứu. Thì ra anh không phải kiểu người lạnh lùng như lần đầu gặp gỡ, trái lại anh rất có phong thái của một nam thần... kinh. Cậu biết anh nuôi chó, nuôi mèo, thích ăn lẩu cay, không thích màu tím... và còn, chân của anh bị chấn thương vẫn chưa khỏi hẳn.

Cung Tuấn thất thần nhớ lại sáng hôm đó, cậu vô tình đẩy anh một cái thật mạnh, không biết có tổn thương đến chân không.
Cung Tuấn tự trách bản thân, xen lẫn tự trách là một thoáng đau lòng.

Kể từ ngày hôm đó, Cung Tuấn rất hay quan sát nhất cử nhất động của anh, chỉ cần thấy anh đánh rơi đồ, cậu lập tức cúi xuống nhặt hộ anh. Chỉ cần anh ngồi bẹp xuống, lúc đứng dậy cậu sẽ dang hai tay đỡ anh lên.

Trương Triết Hạn ban đầu thấy hơi sợ, nhưng dần dà cũng phối hợp với cậu. Dù sao thì anh cũng khá lười, có một đồng nghiệp tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ anh mọi lúc thì có gì phải nghi ngờ đâu.

Chỉ là người luôn hoài nghi không phải anh, mà là đạo diễn. 7 ngày đầu cả hai cứ như mặt trời với mặt trăng, hầu như không muốn nhìn mặt nhau. Đến ngày thứ tám bỗng nhiên thân mật, ngày thứ mười thì quấn vào nhau như bánh quẩy luôn. Hai người họ chính là chặt không đứt, bứt không rời.

"Trương lão sư, nhìn em, nhìn em, hí hí hí hí"

Trương Triết Hạn nhìn theo cánh tay đang xoay quạt của cậu, ranh mãnh nhại theo giọng cậu cười: "Hí hí hí hí"

Cung Tuấn xấu hổ không cười nữa, đánh yêu anh một cái.

"Đến cảnh bay rồi, mọi người chuẩn bị" Sau khi kết thúc giờ giải lao, đạo diễn bước ra giữa sân, bắt loa hô to.

Trương Triết Hạn đứng gần đó cũng không nghịch nữa, chỉnh lại quần áo tóc tai một chút rồi bước đi. Đột nhiên, có người kéo cánh tay anh lại.

Cung Tuấn: "Anh có thể... không diễn cảnh này không?"

Trương Triết Hạn nhíu mi: "Làm sao?"

Cung Tuấn: "Có thể dùng đóng thế mà, chân của anh... như thế nguy hiểm lắm"

Trương Triết Hạn rút tay ra khỏi tay cậu, vỗ vỗ vai cậu trấn an: "Không sao đâu, anh đóng cảnh bay nhiều rồi, có kinh nghiệm mà"

Nhìn Trương Triết Hạn kính nghiệp như vậy, cậu chỉ có thể tôn trọng quyết định của anh. Chỉ là trong lòng cậu từ lâu đã dâng lên một cỗ bất an lo lắng.

Đây là cảnh bay trên nóc nhà, lúc Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành cùng nhau truy đuổi dấu vết của lưu ly giáp. Cung Tuấn và Trương Triết Hạn được cài dây cáp cẩn thận, sau đó sợi dây nâng cả hai người lên không trung. Dây cáp chuyển động, anh và cậu cũng nhịp nhàng chuyển động theo, cả hai thuần thục như người có khinh công thật.

Chân trên không, theo hướng gió mà phóng tới phía trước, rồi lại phải chạm xuống nóc nhà, chạy lướt vài bước. Người Trương Triết Hạn đã thấm mệt mà đạo diễn vẫn chưa hô ngừng. Anh nhìn thấy Cung Tuấn phía trước cũng đang rất nỗ lực. Không được, anh mà từ bỏ ngay lúc này thì buộc phải quay lại, ảnh hưởng đến mọi người, còn bắt Cung Tuấn chạy thêm một vòng nữa.

Trương Triết Hạn, mày nhất định phải tỉnh táo!

Và rồi đạo diễn cũng hô "Cắt", lúc này anh đang chạy lướt trên ngói nhà, đầu óc đã một mảnh mơ hồ, nghe tiếng hô, đôi chân anh rệu rã bước hụt một cái, cả người ngã nhào về phía trước, lăn lộn mấy vòng trên nóc nhà, toàn thân tê dại.

Cung Tuấn nghe bảo dừng liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi, cậu thực hiện cảnh bay mà trong đầu lúc nào cũng lo lắng cho anh, cứ muốn quay đầu nhìn xem người sau lưng thế nào. Cuối cùng, cậu đã có cơ hội rồi.

Chỉ là, lúc quay lại, đập vào mắt cậu là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net