Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng hồi sức, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn vẫn còn đang hôn mê, cả hai dường như không được an ổn mày cứ nhíu chặc.

....

Cung Tuấn nhìn thấy mình ở một nơi, nơi này chứa đựng những hình ảnh xa lạ của hắn và một người con trai, hắn ngẩn người nhìn chúng rồi...

'Rắc!'

Những hình ảnh tựa như thủy tinh xuất hiện từng vết nứt nhỏ, rồi vỡ toan ngay trước mặt hắn, chúng xoay vòng rồi tạo thành một quả cầu lấp lánh.

Hắn nhìn quả cầu "Đây...là gì?"

Trong vô thức hắn đưa tay chạm vào, quả cầu liền sáng lên, sau đó biến mất.

...

Hắn tỉnh dậy, đôi mắt mở to, cả người đầy mồ hôi như vừa mơ phải một cơn ác mộng, lúc này có rất nhiều người xung quanh, hơi ấm nơi bàn tay khiến hắn chú ý, một người con trai cầm lấy bàn tay hắn, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khi hắn tỉnh dậy.

Người con trai thấy hắn tỉnh dậy liền vui mừng nói "Cung Tuấn! Anh tỉnh rồi!"

"Văn Viễn gọi bác sĩ!"

Hắn nhìn người con trai ấy, đột nhiên mờ mịt, sau đó hỏi "Cậu...là ai?"

Nụ cười trên mặt anh đột nhiên đơ cứng, ba mẹ Trương cùng Châu Dã lại bất ngờ trước câu nói này.

Hắn lại tiếp tục hỏi "Các người là ai? Cung Tuấn...lại là ai?"

Anh cùng mọi người nhìn hắn, họ có chút khó xử trước câu trả lời này của hắn ba Trương dè dặt hỏi "Con...không nhớ gì sao?"

"?"

"Ca...anh nhớ em không? Em là em gái của anh!"

"...Em gái? Vậy...người này là ai...?"

Hắn hướng mắt về anh hỏi, mẹ Trương nhìn hắn nói "Con có ấn tượng gì không?"

Ấn tượng?

Hắn nhìn người vẫn đanh cầm lấy tay mình, nhìn một lúc lại nói "Xinh đẹp..."

Người con trai nghe vậy phì cười, hắn khó hiểu nhìn người con trai nọ, anh lên tiếng "Em là Trương Triết Hạn, là vợ của anh."

Văn Viễn lúc này mới bước vào cùng Hoàng Hựu Minh, hắn ngơ ngác nhìn họ, Hoàng Hựu Minh nhìn bộ mặt ngốc nghếch này càng bực tức nói "Tỉnh rồi? Còn tưởng ngươi chết rồi! Hành động ngu ngốc thiếu suy nghĩ! Tỉnh rồi còn không biết cảm ơn một tiếng còn đơ ra đó mất trí sao!"

Hắn ngây ra đó, người đàn ông này rốt cuộc là ai, anh thấy vậy liền nói "Đây là bác sĩ Hoàng, Hoàng Hựu Minh."

Hoàng Hựu Minh nhìn vẻ mặt của hắn, ngờ nghệch tựa đứa trẻ gặp người lạ, ông hỏi "Cậu tên gì?"

"Tôi..."

Hắn không biết, không biết bản thân hắn là ai, hắn vô thức nhìn sang người con trai bên cạnh, anh đáp "Cung Tuấn, Cung Tuấn, chính là tên của anh."

"Cung Tuấn...?"

Hắn lặp lại, tên của mình như một câu hỏi, sau đó nhìn ông gật đầu, như nói rằng hình như nó là tên của mình.

Ông lại chỉ người con trai bên cạnh hắn hỏi "Vậy cậu ta là ai?"

"Là...vợ của tôi...?"

"Vậy còn cô gái kia, cậu trai này, có biết là ai không?"

"Không...tôi không biết."

Hắn lắc đầu, bác sĩ Hoàng nhìn tình trạng này, liền không cảm thấy lo lắng mà đột nhiên nở nụ cười "Vậy cũng tốt, đỡ mắc thời gian."

Ông lại nhìn sang Trương Triết Hạn đang ngồi bên giường của Cung Tuấn, ông nói "Còn ngươi, về giường nghĩ ngơi đi, ngươi cũng vừa phẫu thuật."

"Tôi có thể-"

"Không thể, cậu còn rất yếu, giống như cậu ta thôi, hoặc là nghĩ ngơi, hoặc là tôi lập tức tách phòng hai người."

"Được."

Lúc này anh mới ngoan ngoãn để mẹ Trương diều sang giường bên cạnh nghĩ ngơi, giống như bác sĩ Hoàng nói, cơ thể anh rất yếu, không bao lâu liền thiếp đi.

Ba mẹ Trương nhìn hắn nói, "Con đã làm rất tốt, à chúng ta là ba mẹ vợ của con, bọn ta trở về sắp xếp công việc sau đó sẽ quay trở lại ngay."

Nói rồi ông bà ra khỏi phòng, Châu Dã và Văn Viễn lúc này mới lần lược lên tiếng "Ca, em là em gái của anh, là Châu Dã!"

"Boss, em là cấp dưới của ngài, Mã Văn Viễn."

"À...cô là em gái của tôi Châu Dã, còn cậu là cấp dưới của tôi Mã Văn Viễn?"

"Phải."

Hắn lại nhìn người đang ngủ say bên giường cạnh, ấp úng nói "Vậy...cậu ấy thật sự là vợ của tôi hả?"

"Phải! Ca, anh dâu mà nghe anh nói câu này chắc sẽ tức đến điên mất."

"Boss...không ngờ..."

Bác sĩ Hoàng chợt lên tiếng "Được rồi, được rồi, cũng không thể trách cậu ta, tạm thời chúng ta ra ngoài cho hai người họ nghĩ ngơi, sự việc này tôi sẽ giải thích sau."

Ông lại nhìn hắn "Ngươi lo mà nghĩ ngơi đi!"

Sau đó lôi hai người còn lại ra ngoài, hắn nhìn người đang ngủ say bên kia giường, đột nhiên cảm thấy ngờ nghệch "Vợ hả...? Mình còn kết hôn sao?"

Sao đó cũng không nghĩ được gì, nghĩ ngơi, đầu hắn thực sự trống rỗng, ký ức của hắn lại tự như bị giam cầm ở một nơi tối tăm, chẳng thể nhìn rõ.

...

Ba mẹ Trương sau khi sắp xếp công việc cũng trở lại bệnh viện, vừa hay gặp Hoàng Hựu Minh, ông bà tiến lại hỏi "Bác sĩ Hoàng, tiểu Tuấn rốt cuộc bị sao vậy? Thằng bé sao lại như thế?"

"Chắc là, do sốc tâm lý, trước kia cậu ta cũng như vậy, vốn dĩ đã gần đến thời hạn điều trị, nhưng đột nhiên xảy ra chuyệy khiến cậu ta quên mất triệt để."

"Vậy phải làm sao?"

"Việc này phải nhờ vào con của ông bà, cậu ta trước kia không muốn đi điều trị là vì sợ quên mất cậu Trương, bây giờ lại thành ra như vầy, cũng không cần đi điều trị xóa trí nhớ, cũng chỉ có thể nhờ cậu Trương khơi lại ký ức bên trong Cung tổng."

"Được."

"Phải rồi, hãy từ từ từng chút một khiến cậu ta nhớ lại, nếu quá đột ngột, thân thể cậu ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi lượng thông tin khổng lồ từ đại não như vậy."

"Được rồi, chúng tôi sẽ nói với tiểu Hạn, cảm ơn ông."

"Không có gì, tôi xin phép."

...

Chuyện này không lâu sau người Viễn Châu cũng biết, còn anh thì vẫn chưa biết gì, hai người vừa phẩu thuật, chưa kể một người vừa lấy lại ký ức, ngườu còn lại liền mấy trí nhớ, thật đau đầu a.

Hai người đang trong tình trạng hồi phục, thời gian tỉnh táo lại cực ít, đa phần thời gian đều là ngủ, hoặc được bác sĩ thăm khám bệnh.

Một hôm Trương Triết Hạn tỉnh táo hơn thường ngày, anh nhìn khuôn mặt đang ngủ say của hắn, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm.

Ba mẹ Trương bước vào, nhìn thấy anh tỉnh, họ bước đến bên giường anh, kể lại tường tận sự việc.

Anh nhìn hắn lại nhìn ba mẹ của mình mỉm cười "Vậy con sẽ cố gắng để anh ấy nhớ lại."

Ba mẹ Trương chỉ gật đầu, xem ra bọn họ lo lắng vô ít rồi, lại nói "Vậy bọn ta đi mua đồ ăn cho hai đứa tiểu Tuấn chắc cũng sắp thức rồi, hai đứa trẻ kia đi mua trái cây rồi lát sẽ quay lại nhanh thôi."

"Dạ."

Nói rồi hai ông ba ra khỏi phòng, anh nhìn hắn, ánh mắt là sự dịu dàng.

Anh đã từng vì em mà không ngại sinh mệnh bản thân, bây giờ tới lược em bảo vệ anh, lần này, để em chịu thiệt chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tuanhan