HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau anh tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình bỗng giật nảy, hắn thấy hành động này liền cười "Em làm sao vậy?"

"Anh...đang làm gì em vậy?!"

Cảm giác nơi kia rất chân thật, anh lập tức đỏ mặt, hắn nói "Ăn đào a~"

"Anh sáng sớm động dục cái gì vậy!"

Không sai, tay của hắn, một tay sờ mông, một tay còn lại chống ngang mặt anh, thuận tiên hôn môi hồng một cái "Anh không có động dục, anh đang xoa giúp em, lúc tối có đau lắm không?"

Anh nhớ lại lúc tối, bản thân lại như đứa trẻ hư bị đè ra đánh mông, thẹn quá hóa giận, anh mặc kệ nơi kia vẫn còn đau, dùng sức thúc gối vào bụng hắn.

Nói là dùng sức, thật ra cũng không có bao nhiêu sức lực, lại càng giống mèo nhỏ cào người hơn "Aaaa...bé ngoan, em làm anh đau đó...~"

"Đau cái đầu anh! Thử bị đè ra đánh mông đi rồi biết!"

Hắn cười cười mấy cái, không chọc anh nữa, bế người ta đi vệ sinh cá nhân.

Lúc ra chào ông bà ra về, bà thấy dáng đi của anh có chút lạ, quan tâm hỏi "Tiểu Hạn, con đau ở đâu sao?"

'Bùm!"

Mặt anh lập tức đỏ chót, thấy anh mặt đỏ tai hồng, ông lại nói thêm "Cháu dâu, con bệnh sao? Mặt đỏ như vậy, có phải Tuấn tử không chăm sóc tốt để con bệnh không?!"

Hắn lúc này vờ ho một tiếng lại nói "Ông bà, tối qua em ấy ngủ không đúng tư thế, bây giờ thân thể có chút nhức mỏi a."

Ông bà nghe vậy thì gật gật đầu, lại tiễn hai người ra xe đi về, ông bà đúng là không có kỳ thị gì đó, thậm chí còn rất ủng hộ à nha.

Có đều ông bà cũng là người của thế hệ trước, tình trạng này đương nhiên không hiểu rõ, lại càng không biết.

...

Hắn tập trung lái xe, anh ngồi ở ghế phụ lái, nhưng vẫn không tài nào thoải mái được, eo mông nhức mỏi, sống lưng cũng tê rần, thật khó chịu.

Thấy người kia như vậy hắn sao có thể tập trung được nữa, dứt khoát tìm một chỗ dừng xe, sau đó ôm người từ bên kia ghế vào lòng mình.

Anh chưa kịp định hình đã nằm gọn trong lòng hắn, hắn còn vỗ vỗ lưng anh nói "Dựa đi, cứ gác lên vai anh, anh xoa cho em, anh không chọc em nữa, em không thoải mái."

"Anh như vầy làm sao có thể lái xe?"

"Không sao, anh lái một tay được, không tiện thì lát anh chuyển sang tự động lái, dù sao cũng đã lưu lại tuyến trình."

"Ừm~"

Anh cứ vậy gục lên vai hắn, hắn cứ như vậy xoa xoa eo cho anh được dễ chịu, lát sau hắn liền chuyển sang tự động lái, ôm người vào lòng vỗ về.

Cứ thế Cung Tuấn xoa Trương Triết Hạn hưởng thụ.

Hai người Tuấn Hạn cứ thế hết một đoạn rất dài, đôi lúc thỉnh thoảng hắn mới lái xe ở những đoạn khó đi, còn lại cứ để chức năng kiểm soát, hắn chỉ chuyên tâm ôm người về nhà.

...

Chị Lưu nhận được tin từ ông chủ, mọi người sẽ chuyển đến Cung gia để ở, dù sao Cung gia cũng là nhà chính không thể bỏ bê.

Chị đọc xong thì cũng giúp hai người thu dọn đồ đạc, còn căn nhà này cũng để đó, không bán, cũng không sang lại cho ai, hai người sẽ lui tới.

Dù sao đó cũng là nơi tình yêu của họ bị nghi ngờ, rồi được tỏ tường, rồi đến bênh nhau một cách hạnh phúc, là một kỷ niệm xinh đẹp, cũng sẽ không bao giờ phai đi.

...

Về đến Cung Gia, hắn lái xe vào gara, sau đó ôm anh về phòng, Châu Dã đã sắp xếp một chút, sửa sang lại phòng của ba mẹ hắn, giờ nó là phòng của hai người.

Cung Tuấn cẩn thận đặc anh xuống giường, nhưng người kia lại như bạch tuột bám lấy hắn không buôn, hắn phì cười, thổi nhẹ vào tai người đang ngủ Trương Triết Hạn lập tức cựa mình.

Hắn thấy vậy cũng không chọc nữa, ôm lấy anh ngủ một chút.

...

Sau hai tiếng, hắn dần tỉnh dậy, người kia cũng đã tỉnh, thấy vậy hắn nói anh vào rửa mặt trước, bản thân sẽ vào sau.

Sau khi hai người rửa mặt xong xuôi, hắn kiểm tra tủ lạnh, quả thật không có nguyên liệu, bèn nói "Hạn Hạn, anh ra siêu thị mua chút đồ ăn nha."

"Vâng!"

"Không thoái mái nhớ phải nhanh chóng gọi cho anh!"

"Biết rồi biết rồi! Em cũng không phải là con nít."

"Được!"

Nói rồi hắn ra khỏi nhà, chị Lưu không bao lâu sau cũng đi tới cùng hai người Viễn Dã.

Chị Lưu là ai? Đúng vậy, chính là một người giúp việc, người chị tốt kiêm hủ nữ chính hiệu.

Vừa nhìn liền thấy vết "muỗi đốt" đỏ chót của phu nhân nhà mình, trong lòng không ngừng nhảy múa, chị cười một nụ cười không ai hiểu.

Sau đó chưa để anh đứng lên, chị nói "Triết Hạn, em cứ ngồi đây đi! Chị cảm thấy bản thân vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, muốn bản thân làm tốt một chút! Em cứ nghỉ ngơi, còn lại để chị lo!"

Anh có chút ngơ ngác không hiểu gì, sau đó cũng chỉ gật gật đầu.

Châu Dã cùng Văn Viễn trò chuyện với anh một lúc thì cũng ra về, vừa hay hắn về tới, lên tiếng bảo "Hửm? Đến đây rồi chi bằng ở lại ăn cơm đi?"

"Phải đó! Ca của hai đứa cũng về rồi, ở lại ăn cơm đi!"

"Ca của hai đứa...? Phu nhân...người chấp nhận em là-"

"Cái gì mà ca của hai đứa!? Bảo bối! Anh chưa nhận tên nhóc thúi này làm em rể đâu!"

"Ca, cái gì mà nhóc thúi?! Anh nói chuyện thật khó nghe!"

"Khó nghe? Khó nghe thế mà vẫn bị con heo ngốc đó ủn củ cải trắng nhà anh đi mất?"

"Mã ca không phải heo ngốc! Anh ấy là Mã ca!"

"Còn Mã ca? Có tin là anh đánh hai đứa không?!"

"Anh ngon nhào vô!"

"Em chết với anh!"

Nỏi rồi hắn bỏ hai túi đồ lên bàn, sắn tay áo lên định một phen sống mái, Mã Văn Viễn thấy vậy thì can ngăn "Boss, đừng đánh, được! Em là heo ngốc! Heo ngốc!

"Anh dâu! Huhuhuhu, tên điên đó muốn đánh em! Huhuhuhu!"

"Còn gọi anh là tên điên? Được lắm Châu Dã! Mã Văn Viễn cậu tránh ra!"

"Boss đừng đánh em ấy! Đánh em nè!"

"Ấy! Đừng đánh hai đứa!"

"Đừng cản ta! Hai đứa đồng cam cộng khổ vậy! Ta xem hai đứa chịu được bao lâu!"

"Tuấn Tuấn! Anh động vào hai đứa đừng trách em vô tình!"

"Hạn Hạn!"

"Mấy đứa thôi đi không?!"

"..."

Bốn người quay sang hướng phát ra giọng nói, là ba mẹ Trương, ba Trương đang một bên không ngừng quạt cho mẹ Trương, mẹ Trương lại một thân nóng giận nhìn bốn người.

Thấy vậy cả bốn liền ngoan ngoãn ngồi lại sofa, Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn cũng cụp mắt ngoan ngoãn.

Nhất là ai kia vừa nhe nanh múa vuốt cũng không dám hó hé một câu.

...

Ba mẹ Trương đi đến bên chiếc bàn ở phòng khách, nhìn bốn con người trên sofa, bà chóng tay hỏi "Cung Tuấn, con là người lớn nhất ở đây đúng chứ?"

"Dạ không...là em ấy...."

Hắn chỉ qua bên phía anh, mẹ Trương lại nói "Trương Triết Hạn, con là người lớn thứ hai ở đây đúng không?"

"Dạ không...là anh ấy..."

Anh lại chỉ ngược về phía hắn, mẹ Trương liền nổi nóng hít sâu một hơi "Ta đang nói tuổi tác!!"

"Dạ! Đúng!"

Hắn giật mình nói, sau đó bà lại nhìn hắn nói "Con cũng coi như là lớn hơn mấy đứa ở đây đi? Còn bày trò đánh nhau nhe nanh múa vuốt như vậy?"

"Con xin lỗi mẹ...con sai rồi..."

Hắn đổ mồ hôi nhìn bà, bà nhìn hắn, lại chầm chậm quay qua anh "Tiểu Hạn, con là người lớn thứ hai ở đây, không biết can chồng con, lại còn cùng với nó và bọn trả nháo lên như vậy?"

"Con xin lỗi..."

Sau đó là một trận giáo huấn của mẹ Trương, cả bốn nhiều lần cầu cứu ba Trương, nhưng đổi lại là sự giả vờ không nhìn thấy, chỉ đành khổ sở chịu trận.

...

Phải một lúc lâu sau đó, cả bốn mới được tha, hắn cũng vào bếp, cùng chị lưu phụ giúp một tay à ba Trương nữa, nấu một bàn ăn thịnh soạn, cũng may lúc nảy hắn mua rất nhiều đồ a.

Sau đó, Châu Dã cùng Văn viễn giúp rửa chén rồi ra về, còn ba mẹ Trương ở lại đến tận chiều.

...

Hắn sau đó đến công ty xử lý chút việc, dù biết bản thân đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng dù sao cũng không thể trách được sự cô vẫn là bản thân kiểm tra một chút vẫn tốt hơn.

Thật may mắn, không có trục trặc gì lớn, chỉ cần sửa lại một số dữ liệu vẫn chưa hoàn chỉnh, lập lại trật tự công ty, thêm một số chi tiết vào họp báo, chỉ như vậy là hoàn.

Sau đó hai người Tuấn Hạn cứ như vậy mà an ổn bên nhau, không còn mưu tính của những kẻ xấu, không còn hiểu lầm của quá khứ, chỉ cần như thế.

....

Vài tháng sau đó, anh đột nhiên có những biểu hiện rất lạ, ngủ rất nhiều, ăn thì lại rất ít, nói đúng hơn là khá kén chọn, không có hắn liền cảm thấy bất an.

Hôm nay dường như lại có triệu chứng mới.

Cung Tuấn mang thức ăn dọn ra bàn, đây là hắn cất công chuẩn bị để nấu cho anh, còn nghĩ trong bụng rằng anh chắc chắn rất thích, nào ngờ hắn vừa mang món canh cá lên, Trương Triết Hạn lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn.

Hắn thấy vậy lập tức lao theo, anh thực ra không nôn được gì, là một trận nôn khan, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, hắn lập tức đi đến vuốt lưng cho anh "Em có sao không? Sao lại như vậy...do mùi của nó khó ngửi sao?"

"Em không sao, khụ...cũng không biết, chỉ là cảm thấy rất khó chịu."

Hắn thấy vậy thì để anh súc miệng, sau đó nhanh chóng mặc áo ngoài, khoác một lớp áo khoác dày cho anh, bao bọc anh trong lòng, đi đến bệnh viện.

....

Hắn nhìn ông chằm chằm, Hoàng Hựu Minh tháo mắt kính xuống, bình thản phán một câu "Có thai rồi."

"Hả?!

"Cái gì?!"

Cả hai không nhịn được thét lên, trên mặt hiện rõ sự hoang mang, ông lại nói "Sao vậy? Bất ngờ đến vậy?"

"Có thai? Có thai? Bác sĩ Hoàng, tôi là đàn ông đó! Đàn ông! Có nhầm không? Tôi có thai hả?!"

"Phải phải! Mặc dù tôi cũng rất muốn có con, nhưng em ấy là con trai kia mà? Có chút...khó tin..."

"Sao lại không thể? Lại phải nói cậu Cung tổng, ngài làm sao để người ta có thai thì phải biết đi chứ."

"Cái này..."

"Thật sự...tôi có thai sao?"

"Phải!"

Hắn và anh nhìn nhau, lại nhìn xuống chiếc bụng phẳng của anh, bất giác anh đưa tay sờ lên đó, nơi này, có con của anh và hắn, là con của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn.

Hắn không nói, nhẹ đặt tay mình lên tay anh, cảm nhận sinh linh nhỏ đang dần hình thành trong bụng của anh.

Hoàng Hựu Minh nhìn thất cảnh này cũng không mỉa mai hay soi mói hắn nữa, đây là một chuyện rất đáng để mừng, ông sau đó lại nói "Thai phu thường gặp nhiều khó khăn hơn thai phụ, Cung phu nhân lại là trường hợp hiếm gặp này, nên chú ý một chút, tôi sẽ kê cho các người vài liều thuốc bổ, cùng một số điều cần lưu ý trong thời gian mang thai."

"Được."

"Ừm, phải rồi, có gì phải gọi điện cho tôi, tình trạng này hiếm gặp, cần phải thật cẩn thận, hai người cứ ra về trước, thuốc tôi sẽ cho người gửi đến sau.

Hắn gật gật đầu "Vậy chúng tôi về trước."

"Ừm."

Hắn cùng anh bước ra khỏi phòng khám, anh vẫn chưa được bình tĩnh lắm, đột nhiên mang thai có chút bỡ ngỡ.

Hai người vừa bước ra khỏi bệnh viện hắn đã ôm anh lên xoay một vòng, làm anh giật thót ôm lấy hắn "Awwwww!"

"Anh làm sao vậy! Thả em xuống!"

"Anh sắp được làm ba rồi! Hahahahahaha! Hạn Hạn! Chúng ta sắp được làm ba rồi!"

"!!! Thả em xuống đi!!"

Hắn sau đó mới chầm chậm thả người xuống, đặc lên trán anh một nụ hôn "Bảo bối, vất vả cho em rồi."

Hắn sờ sờ nơi bụng nhỏ, anh nhìn hắn, sau đó lại mỉm cười, đặc tay lên tay hắn "Không vất vả, anh xem, nơi này...có con của chúng ta."

"Phải, là con của chúng ta, là đứa con của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn!"

"Hahaha! Em cũng không ngờ đó, bản thân vậy mà lại có thể mang thai..."

"Không sao, mang thai cũng tốt, bảo bối của anh rất giỏi, rất đặc biệt."

"Hahaha!"

"Anh phải xem, nhóc thúi này, ra sao đã, nếu nó dám làm mẹ của nó đau, anh sẽ đánh nó!"

"Anh sao lại bắt nạt trẻ con! Còn nữa mẹ gì chứ! Là ba!"

"Hahaha! Được được!"

Sau đó hắn đưa anh lên xe đi về.

Trước cái nắng của mặt trời, tình yêu của họ chưa từng bị lưu mờ mà còn dương quang rực rỡ.

Dưới cái nắng ngày hôm đó, họ chứng kiến cảm nhận một sinh mệnh hình thành, một sinh linh bé nhỏ, bắt đầu một cuộc sống mới.

❤💙HOÀN❤💙


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tuanhan