Chương 14: Lời Mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn cùng Sở Hàng quay trở lại trường, bác bảo vệ thấy thế liền hỏi.

"Khuya khoắt thế này hai đứa không về nhà nghỉ lễ sao còn ở đây?"

"Làm phiền bác quá, tại nhà con có chút chuyện nên phải quay về trường".

"Thôi vào đi, lên phòng thay đồ còn ngủ nữa, khuya lắm rồi". Bác bảo vệ vừa mở cửa vừa quan tâm dặn dò.

"Tụi con cảm ơn, bác cũng ngủ sớm nhé".

"Ừ, cảm ơn hai đứa nhé".

Sở Hàng quay qua nháy mắt với Trương Triết Hạn.

"Qua được một ải, ải còn lại do cậu phụ trách đó, nếu không hôm nay hai đứa mình phải ngủ dưới sân trường đấy".

"Tôi không chắc đâu".

Cả hai nói chuyện vài câu cũng đi tới phía dưới ký túc xá. Trương Triết Hạn hít sâu một hơi rồi kêu cửa.

"Ai đấy, khuya thế này còn kêu cửa cái gì, có biết quy định giờ giấc không mà giờ này còn kêu cửa?"

"Con chào dì". Trương Triết Hạn cúi đầu chào.

"Ai đấy? Triết Hạn đấy hả con? Sao trễ thế này còn về ký túc, không về nhà nghỉ lễ à?"

"Vốn dĩ là về nhà nghỉ lễ nhưng gia đình con có chút việc nên đành quay lại ký túc, di vỏ qua một lần cho tụi con vào được không ạ? Tụi con từ nhà qua đây chứ không phải đi chơi gì đâu".

"Dì biết hai đứa ngoan ngoãn nên tha cho lần này đó nhé, lần sau đừng đi trễ thế này, ở ngoài đường nguy hiểm lắm".

"Tụi con cảm ơn dì, chúc dì ngủ ngon ạ".

"Hai ông tướng lên ngủ đi, đừng nịnh nữa".

"Cảm ơn dì nhiều".

Thoát được cửa ải cuối cùng thì Trương Triết Hạn và Sở Hàng cũng nhanh chóng xách hành lý lên phòng, mở cửa xong thì nằm dài xuống giường. Sở Hàng còn đang sắp xếp sách vở trong vali ra bàn học, Trương Triết Hạn để vali ở góc phòng, cầm theo điện thoại ra hành lang, dựa người vào lan can bấm số gọi qua cho Cung Tuấn. Đầu dây bên kia vừa đổ chuông liền được bắt máy.

"Alo, anh ngủ chưa, có làm phiền anh không?"

"Không có, em chưa ngủ sao?"

"Vẫn chưa, tôi vừa dọn đồ đạc quay lại ký túc xá".

Cung Tuấn nhíu mày.

"Trễ thế này sao không để sáng mai rồi trở về trường, sao không gọi tôi qua đón em?"

"Không sao đâu, tôi cũng tới trường an toàn rồi, có chút xích mích với gia đình nên quay về trường thôi".

"Ừm".

Cả hai người im lặng không biết nói gì, một lát sau Cung Tuấn mới nói tiếp.

"Trương thiếu, nếu em biết tôi rồi, có phải em cũng đã suy nghĩ đến đề nghị kết hôn rồi không?"

Tim Trương Triết Hạn lệch một nhịp, giọng nói này của Cung Tuấn quá gợi cảm rồi, nghe cũng rất êm tai.

"Tôi có suy nghĩ rồi, nếu anh thật sự có lòng, vậy anh có thể cho tôi một tuần suy nghĩ, trước khi từ giã quãng đời độc thân làm buổi tiệc nhỏ với bạn bè. Trước khi bào học sẽ liên hệ với anh, ừm... đương nhiên nếu anh có thể đọi được đến đó".

"Không thành vấn đề, một tuần, tôi sẽ chờ câu trả lời của em. Em ngủ ngon".

Trương Triết Hạn tắt điện thoại, y đứng ở ban công ngước nhìn lên bầu trời đêm, thở ra một hơi dài. Mọi chuyện ở đời này đều diễn ra hoàn toàn khác với đời trước, không biết là họa hay là phúc.

Lúc nãy khi nghe Cung Tuấn nói đến việc kết hôn, y rất muốn đồng ý ngay lập tức nhưng như vậy thì có thể làm Cung Tuấn nghi ngờ, nên cách làm này sẽ là an toàn nhất.

Bầu trời đêm nay không có sao, cả một bầu trời rộng lớn chỉ phủ lên đó một màu đen huyền cũng vài gợn mây trôi nhè nhẹ. Vầng trăng cùng các nàng sao có lẽ đang chơi trốn tìm nên cũng ẩn nấp hết đằng sau không muốn lộ mặt ra. Trương Triết Hạn đứng đó thêm một lát nữa thì xoay người trở về phòng, sắp xếp quần áo một chút, đi đánh răng rồi leo lên giường nằm.

Trương Triết Hạn nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng vì không cần phải vội vàng làm bài tạp, cũng không cần lo nghĩ đến những chuyện đã qua, y vừa nghe cuộc điện thoại của Cung Tuấn, nghe được giọng nói trầm ấm y luôn nhớ đến nên ngược lại, Trương Triết Hạn ngủ ngon không một chút mộng mị

Sáng hôm sau y bị đánh thức bởi mùi đồ ăn sáng mà Sở Hàng mua về, là hai lồng bánh bao và hai phần mỳ quảng. Trương Triết Hạn xoa xoa cái bụng đói meo của mình khịt khịt mũi.

"Đừng khịt nữa, mau dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi".

"Đợi chút".

Trương Triết Hạn leo xuống giường đi vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân xong thì lại bàn ngồi xuống ăn sáng.

"Cậu thức dậy sớm thế?"

"Không dậy sớm thì cậu sẽ chết đói đó".

"Hì hì".

Sau khi ăn xong, dọn dẹp một chút thì Trương Triết Hạn quay về giường, ngồi thừ người ở đó không biết đang suy nghĩ gì. Sở Hàng làm bài tập xong quay qua thì thấy Trương Triết Hạn ngồi bất động ở đó.

"Cậu đang suy nghĩ gì đó. Mấy ngày nay trông cậu rất khác, cũng rất hay ngồi ngẩn ngơ một chỗ như vậy".

"Cũng không có gì đâu".

Lúc không đi học thì ngày nghỉ trôi qua thật nhanh, Trương Triết Hạn ở ký túc xá, không ăn thì ngủ, bù lại cho đời trước kỳ nghỉ lễ này y không được ngủ đủ giấc, những ngày cuối cùng kia ở cạnh Cung Tuấn cũng không ngủ ngon giấc, thời gian còn lại thì lên mạng tìm hiểu một số chuyện, dựa vào ký ức đời trước để đi đầu tư vào vài hạng mục kiếm ra tiền.

Đến chiều tối thì điện thoại reo inh ỏi, Lâm Nhạc tức giận gọi điện tới.

"Triết Hạn à. Tôi hẹn đám bạn đi chơi nhưng đến phút chót bọn họ lại hủy hẹn với tôi, làm lãng phí thời gian chuẩn bị Cậu đi chơi với tôi đi, Sở Hàng về nhà chưa, chưa thì rủ cậu ta đi chung luôn. Nghỉ lễ không được đi chơi thật bứt rứt khó chịu".

Trương Triết Hạn nghĩ dù sao ở ký túc cũng không làm gì, ở ký túc ngẩn người thì đi resort với Lâm Nhạc cũng ngẩn người như thế liền hỏi Sở Hàng.

"Hàng Tử, cậu muốn đi nghỉ mát không? Tiểu Nhạc nói bạn nó hủy hẹn không đi được, vé bọn họ nằm trong tay Tiểu Nhạc không dùng thì lãng phí lắm".

Sở Hàng suy nghĩ một chút liền trả lời.

"Nếu không có người ngoài nhiều thì đi thôi, để cậu ta đi một mình sẽ tủi thân mà khóc mất".

"Cậu ta đồng ý rồi, cậu gửi địa chỉ qua đi, sáng mai tớ với Hàng Tử qua đó. À, cậu có rủ Tô Dương không?"

"Có, cậu ta nghe tin hội họp liền đồng ý, sáng mai cũng sẽ qua đây, để tôi đưa địa chỉ".

"Tạm biệt, mai gặp".

"Mai gặp".

Trương Triết Hạn cúp máy quay qua Sở Hàng.

"Cậu vẫn làm bài tập sao, cậu là tuổi con mọt ư? Ngủ sớm đi mai còn đi chơi nữa".

"Tôi làm nốt bài này rồi ngủ, cậu ngủ trước đi".

"Được".

Sáng hôm sau chuông báo thức reo lên, cả hai dậy vệ sinh cá nhân rồi ra cổng bắt xe taxi đến resort đã hẹn.

Lâm Nhạc đã đợi sẵn ở cửa đón hai người, một lát sau Tô Dương cũng tới nơi.

Lâm Nhạc cầm sáu tấm vé trên tay.

"Còn dư hai vé, các cậu còn bạn nào không rủ đến thêm đi".

Sở Hàng và Tô Dương đều lắc đầu.

Trương Triết Hạn ngồi trên ghế có chút thất thần, Lâm Nhạc thấy thế liền lên tiếng.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang suy nghĩ có nên gọi một người khác tới không, chỉ không biết người này có đang bận hay không?"

"Là người tôi gặp lúc đến nhà cậu sao?" Sở Hàng cười cười hỏi.

Lâm Nhạc ngạc nhiên.

"Gì, cậu cũng đã gặp được người rồi sao?"

"Tôi gặp rồi, tớ có thể nhìn ra được ánh mắt người kia nhìn cậu rất có cảm tình".

Lâm Nhạc bị kích thích sự tò mò, lên tiếng thúc giục.

"Cậu còn không mau mau gọi tới cho chúng tôi xem mặt với. Sao tôi nghe cứ như con mèo nào đó sắp bị ngoạm đi mất rồi? Mau, gọi điện cho người ta đi".

Tô Dương đứng một bên cũng đưa một chân vào góp vui thúc giục Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn lúc này đang bận rộn công việc, khi nhận được cuộc gọi của Trương Triết Hạn hắn đang xem xét phương án thu mua. Bên cạnh còn có hai người ngồi cùng, lúc chuông điện thoại vang lên cả hai người đều nhìn về phía hắn. Cuộc điện thoại thì không có gì ngạc nhiên, ngạc nhiên là Cung Tuấn không bắt máy ngay mà hắn nhìn màn hình, nhíu nhíu mày, đến khi tưởng chừng như hắn không nghe máy, hắn mới cầm điện thoại lên nhấn nút trả lời.

"Alo?"

Cung Tuấn nghe đối phương nói một hồi, hắn không chắc chắn liền hỏi lại.

"Mời tôi đi câu cá sao?"

"Đúng vậy, bạn học của tôi dư hai vé, đã bao gồm ăn ở cùng câu cá, tôi muốn gọi hỏi xem anh có rảnh không, có muốn đi hay không? Ở đây còn có thể nướng thịt cùng khu vui chơi nữa".

"......."

Cung Tuấn im lặng một lát, cuối cùng buông tài liệu trong tay xuống dưới sự ngạc nhiên của hai người ngồi cùng.

"Tôi đi, em cho tôi địa chỉ tôi sẽ tới đó".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net