Chương 17: Đăng Ký Kết Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xế chiều hôm đó lúc ngồi nướng thịt trong khoảng sân của resort, Lục Vi Tầm với Trần Dịch nói chuyện với nhau về công việc. Nói thẳng ra thì mấy người họ toàn người bận rộn, nếu không phải vì muốn xem mặt Trương Triết Hạn thì bọn họ sẽ không theo Cung Tuấn đến đây đâu.

"Tôi với Trần Dịch về công ty xử lý đơn hàng kia trước, cậu cũng về sớm đi, đừng việc gì cũng đẩy đến tay bọn tôi". Lục Vi Tầm đứng dậy nói.

"Ừ, đi cẩn thận".

Trương Triết Hạn thấy hai người Lục Vi Tầm cùng Trần Dịch rời đi thì quay qua hỏi Cung Tuấn.

"Anh không về chung với họ sao?"

Cung Tuấn nghe thấy câu hỏi không mang tính vấn vương hay níu kéo thì âm thầm thở dài. Nhóc con này quả nhiên vô lương tâm mà.

"Ngày mai về cũng được, bọn họ sẽ xử lý tốt công việc mà".

"Ừm".

"Có việc này, tôi muốn đăng ký sớm một chút, được không?"

Trương Triết Hạn ngẩn người một chút mới hiểu Cung Tuấn là đang đề cập đến việc gì.

"Được, vậy mùng sáu nhé, mùng sáu vừa kết thúc kỳ nghỉ có lẽ cục dân chính cũng làm việc lại rồi. Nếu anh rảnh thì đến đón tôi, nếu bận thì tôi tự mang chứng minh thư đến đó đợi anh cũng được".

"Để tôi tới đón em".

"Tôi ở ký túc xá trường, anh tới thì gọi tôi đi xuống".

"Được".

Cung Tuấn một bên nướng thịt, nướng xong thì gắp bỏ vào chén cho Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn ngồi một bên tận hưởng sự phục vụ tận tình của hắn, híp mắt hạnh phúc ăn thịt.

Lâm Nhạc gần đó nhìn đến ghen tị bèn lên tiếng.

"Triết Hạn à, cậu có thịt ăn cũng phải chia cho anh em chúng tôi với, thịt chúng tôi nướng cháy đen hết kia kìa, còn cậu thì ngồi ở đó khói không dính, mệt không tới nhàn nhã ăn thịt".

"Đúng vậy đó, nào có ai anh em giống cậu đâu, có đồ ngon liền ăn một mình, chúng tôi cũng muốn ăn thịt". Tô Dương và Sở Hàng cũng lên tiếng phụ họa lên án Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn gắp một miếng thịt tươi mềm bỏ vào miệng nhai nhai, thỏa mãn mà trả lời.

"Vậy các cậu cũng tìm một người giống tôi đi, vừa đẹp trai lại có tiền, hơn nữa nướng thịt ăn cũng rất ngon, thịt miếng nào miếng đó mềm mềm, quả là tuyệt hảo".

"Cậu được lắm, chúng tôi tìm đâu ra một người giống Cung tiên sinh chứ, cậu đừng ức hiếp người quá đáng".

Cung Tuấn ngồi một bên nướng thịt nghe cuộc trò chuyện của Trương Triết Hạn với bạn thì trong lòng vui vẻ, cũng hào phòng chia thịt đã nướng cho bọn họ cùng ăn.

Lâm Nhạc, Tô Dương với Sở Hàng thụ sủng nhược kinh được hưởng ké hào quang của Trương Triết Hạn, có một buổi ăn thịt nướng đến no căng.

Lâm Nhạc nằm dài ra bãi cỏ, tay xoa xoa bụng.

"Sau này ra ngoài tôi có thể lên mặt khoe khoang rằng mình từng được ăn thịt do Cung tiên sinh nướng nha".

Trương Triết Hạn cũng bắt chước nằm dài ra bãi cỏ dang rộng tay chân nhìn lên bầu trời. Y đưa một tay lên, híp mắt nhìn trời qua kẽ ngón tay, tự nhủ thầm.

"Được sống lại thật tốt, bầu trời trong xanh thật tốt, có Cung Tuấn ở bên cạnh ... thật tốt".

Cung Tuấn dọn dẹp vỉ nướng, rửa tay xong thì thấy nhóc con nhà anh đang nghịch ngợm nằm dài trên bãi cỏ thì tiến lại gần.

"Đừng nằm nữa, nằm trên cỏ lạnh em sẽ cảm đó".

"Tôi không dậy nổi, anh kéo tôi lên đi". Trương Triết Hạn vừa nói vừa đưa tay về phía Cung Tuấn.

Cung Tuấn nắm lấy bàn tay mềm mềm của y, dùng lực kéo Trương Triết Hạn dậy.

Đoàn người nối đuôi nhau đi vào trong resort, tụ tập tại phòng giải trí chơi mạt chược, Cung Tuấn ngồi một bên xem Trương Triết Hạn chơi, hắn nhận thấy bạn bè y dường như có việc muốn nói thì rút thẻ của mình ra đưa cho y.

"Thẻ của tôi, em cứ lấy dùng, tôi lên phòng xử lý chút công việc, em chơi với bạn xong thì lên phòng nghỉ sớm nhé".

"Được, anh làm việc đi".

Cung Tuấn đi rồi, đám bạn Lâm Nhạc lúc này mới lên tiếng.

"Triết Hạn, cậu không định đính hôn với Cung Tuấn thật chứ? Cậu chỉ mới hai mươi thôi mà, còn trẻ lắm đó".

Tô Dương cũng nói.

"Lâm Tử nói đúng đó, cậu định bước vào nấm mồ tình yêu thật sao?"

Sở Hàng cũng lên tiếng.

"Cậu còn trẻ mà, đính hôn bây giờ có phải là quá sớm không?"

Trương Triết Hạn mặc kệ ba người nói.

"Tôi với Cung Tuấn quyết định không đính hôn".

"Đúng đó, đính hôn bây giờ là quá sớm, cũng quá vội vàng". Tô Dương nói.

"Cậu nghĩ được như vậy cũng tốt, từ từ rồi tính đến chuyện đó". Sở Hàng phụ họa.

Lâm Nhạc cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Chúng tôi không đính hôn, tôi nói với anh ấy trực tiếp đi đăng ký kết hôn là được rồi".

'Khụ khụ...' Lâm Nhạc ho khan, phun ngụm nước vừa mới uống, tay vỗ vỗ ngực ho sặc sụa.

"Triết Hạn, cậu điên rồi phải không, cậu bị vấn đề gì kích thích sao? Sao tự nhiên lại thế này. Chuyện này ... Chuyện này cũng là quá nhanh đi".

"Đúng là nhanh thật, cậu có suy nghĩ lại không?"

"Tôi nghĩ kỹ rồi, cũng muốn kết hôn với Cung Tuấn, các cậu đừng lo".

Sở Hàng cũng gật đầu.

"Nếu cậu suy nghĩ kỹ rồi thì chúng tôi không ngăn cản nữa. Tôi thấy Cung tiên sinh cũng có tình cảm với cậu, cũng rất quan tâm cậu, mong là anh ta thật lòng".

Tô Dương cùng Lâm Nhạc cũng nói vài câu chúc mừng, chúc phúc với Trương Triết Hạn rồi chơi tiếp.

"Cảm ơn các cậu lo lắng, tôi nghĩ mình sẽ không hối hận đâu". Trương Triết Hạn nở nụ cười trả lời mọi người.

Lâm Nhạc chợt nhớ tới một chuyện.

"Triết Hạn nè, vậy xem ra cậu cũng không còn ở lại ký túc xá bao lâu nữa nhỉ?"

"Ừm, qua lễ đăng ký kết hôn xong sẽ dọn qua đó ở".

"Người thành công đúng là người thành công, làm việc gì cũng nhanh gọn như vậy, bắt người vào tay cũng quyết đoán thế, bội phục bội phục". Lâm Nhạc trêu ghẹo.

"Vậy từ nay Triết Hạn của chúng ta đã là hoa có chủ rồi". Tô Dương phụ họa thêm.

"Đương nhiên, thẻ người ta cũng đưa cho cậu ta rồi, không chừng Cung tiên sinh cũng muốn dâng cả tấm thân này cho cậu ta đó chứ". Sở Hàng cũng chen một chân vào đùa giỡn.

"Trễ rồi, tôi không chơi với các cậu nữa, về phòng ngủ đây".

"Chạy rồi sao, mà cũng đúng thôi, mỹ nam còn đang chờ cậu trong phòng kia kìa, nhanh nhanh kẻo người ta đợi". Tô Dương nói vọng theo.

Trương Triết Hạn trở về phòng, nhìn thấy y vào Cung Tuấn nói vài câu trong điện thoại rồi cúp máy.

"Về rồi sao? Em vào rửa mặt rồi ngủ đi, hôm nay em ngủ dưới đất không?" Cung Tuấn cười cười.

"Không, cứ ngủ chung đi, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi".

"Ừ".

Cung Tuấn nằm trên giường cách Trương Triết Hạn một khoảng.

Thấy Cung Tuấn nhắm mắt, y dùng tay chọt chọt hắn.

"Anh ngủ chưa?"

"Sao thế?"

"Lúc nãy tôi mới nói với bạn rằng sẽ đăng ký kết hôn với anh, họ hỏi sao lại vội vàng như vậy".

Cung Tuấn nằm bên cạnh căng thẳng, chẳng lẽ Trương Triết Hạn muốn rút lại, không kết hôn nữa sao?

Không thấy Cung Tuấn trả lời, y tiếp tục nhỏ giọng nói tiếp.

"Tôi nói là do tôi muốn vậy, họ cũng nhìn thấy anh đối tốt với tôi, chẳng lẽ tôi lại không thấy sao? Nên tôi nghĩ mình sẽ không hối hận khi kết hôn với anh".

Cung Tuấn nghe xong thì nhẹ nhàng thả lỏng.

"Ừm, sẽ không để em phải hối hận".

"Sáng mai anh về sớm sao?"

"Ừ, sáng mai về".

"Vậy anh ngủ sớm đi, ngủ ngon".

Cung Tuấn đưa tay tắt đèn.

"Ngủ ngon".

Trương Triết Hạn nằm trong bóng đêm, nghĩ nghĩ về chuyện trước kia.

Cung Tuấn bên ngoài trông thì lạnh lùng, ít nói, cũng tại cho người khác cảm giác xa cách, người lạ chớ gần nên đời trước Trương Triết Hạn mới nghĩ rằng hắn không có tình cảm với y. Nhưng khi ở chung, đến hôm nay thì y biết, dù hắn có ít nói, lạnh lùng ra sao nhưng hành động thì ngược lại, rất tỉ mỉ cũng rất để tâm đến mình, thấy y khó chịu sẽ hỏi thăm, cũng rất kiên nhẫn quan tâm đến cảm nhận của mình.

Trương Triết Hạn ơi là Trương Triết Hạn, đời trước mắt mày chính là bị mù nên mới không nhận ra được, bỏ qua một người tốt như vậy để tìm đến cái gọi là đau khổ.

Nằm trằn trọc đến nửa đêm, Trương Triết Hạn cả một ngày hoạt động ngoài trời cũng thấm mệt, y lăn lăn, nhích nhích lại gần ôm lấy Cung Tuấn, dụi mặt vào hõm cổ của hắn mà lim dim, chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net