Chương 22: Nỗi Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoắt cái cả hai người đã ở chung với nhau được mười ngày. Mỗi ngày nếu không có tiết, Trương Triết Hạn sẽ ở nhà, nếu có tiết học thì Cung Tuấn sẽ chở y đến trường sau đó mới lái xe đến công ty. Cung Tuấn cũng mua cho Trương Triết Hạn chiếc xe để tiện di chuyển nhưng Trương Triết Hạn nếu muốn đi học thì hắn sẽ luôn có lý do để đưa đón y đi.

"Chiều nay tôi có cuộc họp, có thể sẽ đến trễ một chút, em tan học thì đợi tôi một lát, nếu trễ thì tôi sẽ nhờ tài xế đến đón".

"Được, anh cứ làm việc đi".

Trương Triết Hạn đang ngồi học thì điện thoại báo tin nhắn của Cung Tuấn, trả lời xong, y vừa mân mê chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, vừa ngẩn người nhìn cửa sổ.

Ra về, ba người Lâm Nhạc tạm biệt rồi thu dọn sách vở về ký túc trước, Trương Triết Hạn vừa đeo balo ra khỏi phòng học, đang đi trên sân trường thì bị gọi lại.

"Anh Hạn".

Trương Triết Hạn nhíu mày nhìn người đang đứng ở phía sân trường là em trai cùng cha khác mẹ - Trương Dĩnh học dưới y một khóa.

"Anh, sao mấy bữa nay anh không về nhà, ba và mẹ lo cho anh lắm đấy". Trương Dĩnh nở nụ cười thật tươi nói với Trương Triết Hạn.

"Sao? Họ nhớ tôi rồi sao? Xin lôi, đó là nhà của cậu, không còn là nhà của tôi nữa rồi".

"Anh giận chuyện gì sao? Ba mẹ nóng tính nói lớn tiếng một chút, anh đừng chấp nhặt họ làm gì?"

"Ồ vậy sao?"

"Hạn Hạn à". Trương Triết Hạn vừa quay đi thì Trình Quân ở bức tường phía sau Trương Dĩnh bước ra.

"Ngừng, đừng kêu tôi bằng cái tên nổi da gà đó, cứ kêu tôi Trương thiếu là được". Trương Triết Hạn khó chịu trả lời.

Ngày hôm nay y ra đường quên coi ngày hay sao mà lại gặp trúng cả hai cực phẩm như vậy chứ?

Nhận ra sự chán ghét thiếu kiên nhẫn của Trương Triết Hạn, Trình Quân vội nói.

"Triết Hạn, em giận anh chuyện gì hay anh làm sai chuyện gì, em nói anh biết đi, anh sẽ sửa sai mà".

"Anh có làm sai chuyện gì không thì chính anh mới là người hiểu rõ chứ, anh hỏi tôi làm gì, tôi đâu lúc nào cũng rảnh rỗi ở bên cạnh để soi mói xem anh làm sai chuyện gì đâu".

"Em giận anh vụ của Liễu Thanh đúng chứ? Anh với cô ta không có gì với nhau hết, em phải tin anh, là cô ta đeo bám anh, anh không hề có tình cảm gì với cô ta hết".

"Có phải hay không thì anh giải thích với tôi làm gì? Tôi với anh không có quan hệ gì hết, anh đừng tìm tôi, đừng làm phiền cuộc sống của tôi, anh tránh xa tôi càng xa càng tốt".

"Triết Hạn, anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh được không?"

Trình Quân thừa dịp Trương Triết Hạn không đề phòng kéo tay ôm chặt lấy y.

"Xin lỗi, anh thích em, thật lòng thích em, em đừng lạnh nhạt với anh như vậy được không, anh... sẽ sửa sai mà, em nói gì anh cũng nghe".

Cung Tuấn dừng xe trước cổng trường nhưng chưa thấy Trương Triết Hạn ra, hắn xuống xe đi vào trường, vừa đi qua cổng trường một đoạn thì bắt gặp hình ảnh Trình Quân đang ôm lấy Trương Triết Hạn. Cung Tuấn đứng khựng lại không đi tiếp, đưa mắt nhìn qua một lần nữa thì xoay người đi ra cổng, lên xe đạp ga quay trở về công ty.

Trương Dĩnh nhìn thấy vậy thì mỉm cười đắc ý vì chắc chắn Cung Tuấn đã thấy được sự việc đang xảy ra ở đây.

Trương Triết Hạn đẩy mạnh Trình Quân ra, tức giận.

"Tôi nói anh không nghe sao? Tránh xa tôi xa, đừng đụng vào người tôi, ghê tởm lắm".

Nói xong thì Trương Triết Hạn chỉnh lại balo, chuẩn vị bước được một bước, Trương Triết Hạn quay lại nhìn Trương Dĩnh nãy giờ đang đứng một bên xem trò vui nói.

"À, mém thì tôi quên mất, ngôi nhà các người đang ở đứng tên của tôi, tôi sẽ liên hệ luật sư để họ làm việc với các người, đừng ở trước mật tôi giả mèo khóc chuột làm gì".

"Anh... anh nói gì vậy, nhà nào là của anh, anh đừng tức giận mà ăn nói lung tung".

"Tôi có ăn nói lung tung hay không thì cậu về hỏi ba mẹ cậu, đừng làm phiền tôi".

Trương Triết Hạn mặc kệ Trương Dĩnh còn đang lớn tiếng thắc mắc phía sau, sải bước chân đi về phía cổng trường, y còn phải đợi Cung Tuấn tới đón nữa, để hắn đợi lâu sẽ lo lắng nha.

Trương Triết Hạn đi ra cổng nhưng Cung Tuấn vẫn chưa thấy đâu, đứng đợi một lát sau có chiếc xe đi tới, người lái đến là Trần Dịch, anh xuống xe mở cửa cho Trương Triết Hạn.

"Trương thiếu, cậu lên xe đi, hôm nay Cung Tuấn có cuộc họp quan trọng chưa xong nên không thể đón cậu được liền nhờ tôi tới đón".

Trương Triết Hạn hơi thất vọng một chút nhưng cũng nở nụ cười với Trần Dịch, cúi người bước lên xe.

"Không sao, cảm ơn anh nhé, làm phiền anh đưa tôi về nhà rồi".

"Không có gì, là nhiệm vụ của tôi thôi".

Trương Triết Hạn về nhà, trong nhà vắng lặng ngược lại có chút không quen, y đã quen nhìn thấy Cung Tuấn trong nhà, y rất sợ phải ở nhà một mình vì y sợ, sợ tất cả những gì xảy ra thời gian qua là do y nằm mơ, khi tỉnh dậy, ảo mộng vụt tan, hiện thực đó, Trương Triết Hạn thật sự chịu không nổi, mất Cung Tuấn một lần là quá đủ rồi, đau đớn đó y thậm chí không dám nghĩ đến.

Cung Tuấn gọi điện kêu Trần Dịch đến trường đón Trương Triết Hạn, sau khi lái xe về thì nhốt mình trong phòng làm việc. Mặc dù Trương Triết Hạn đã đăng ký kết hôn với hắn rồi, nhưng trước đây, người yêu của y vẫn là Trình Quân. Dù trong thời gian qua Trương Triết Hạn có vui vẻ khi ở cạnh hắn, nhưng cái tên Trình Quân vẫn là một cái gai nhọn đâm trong lòng Cung Tuấn.

Sự vui vẻ khi đến đón Trương Triết Hạn bỗng chốc vụt tắt, nhìn thấy Trương Triết Hạn với Trình Quân ôm nhau mà lòng Cung Tuấn chùng xuống, cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹn trong chính lồng ngực mình.

Hắn không biết phải giãi bày cùng ai, Cung Tuấn không dám đi tìm Trương Triết Hạn để hỏi rõ sự thật về mối quan hệ của Trương Triết Hạn và Trình Quân, hắn sợ, sợ câu trả lời nhận lại là cái gật đầu từ y. Hắn chỉ biết xoay người rời đi, trốn đi một nơi nào đấy, tối tăm, trống rỗng, xa lạ, cho đến khi cảm thấy ổn hơn.

Vì cái cảm xúc đó, thực chất chẳng thể diễn đạt được bằng lời. Và rồi Cung Tuấn cứ vậy, nhốt mình trong phòng làm việc cả một đêm, vùng vẫy trong mớ hỗn độn mà bản thân tự tạo ra. Chẳng có ai bên cạnh, chỉ có một mình hắn, mặc kệ bóng đêm cắn nuốt, hắn ngồi ở bàn làm việc, ngồi cả đêm ở đó cùng nỗi buồn của mình.

Trương Triết Hạn đợi đến tối vẫn chưa thấy Cung Tuấn về thì gọi điện cho hắn. Có lẽ Cung Tuấn vẫn còn đang bận nên chuông điện thoại vẫn luôn trong trạng thái khóa máy. Trương Triết Hạn nằm trên ghế sofa ở phòng khách, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, chờ mong nhìn ra ngoài cổng nhưng vẫn không đợi được Cung Tuấn về, y trằn trọc xoay người qua, lật người lại đến nửa đêm thì nhủ thiếp đi lúc nào không hay.

Quá buổi sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn không thấy Cung Tuấn, Trương Triết Hạn gọi điện cho hắn nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút tút không người nghe máy, mang theo tâm trạng không tốt đến trường học.

------

Nói chứ mn đặt giúp tôi cái tên chương với, viết xong không nghĩ ra tên để đặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC