Chương 34: Lễ Tốt Nghiệp (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn nhiều lần nghe bọn Lâm Nhạc bát quái nên cũng biết được một vài chuyện của Trình Quân nhưng cũng bỏ ngoài tai, gã bây giờ không còn liên quan gì đến y nữa.

Lúc trước Trương Triết Hạn lấy lý do muốn kiểm tra tổng quát cho cả hai, Cung Tuấn không nghi ngờ liền đi cùng y đến bệnh viện. Sau hàng loạt các kiểm tra nhận được kết quả tốt thì Trương Triết Hạn dẫn hắn qua khoa tâm lý, gặp được vị bác sĩ đời trước chữa cho hắn.

Vị bác sĩ nâng cặp mắt kính lên, ánh mắt thâm ý nhìn hai người đàn ông bước vào cửa, ông nhận ra Cung Tuấn, bệnh nhân trước đây ông từng chuẩn đoán.

"Vị đứng cạnh cậu là...?"

"Bạn đời của tôi". Cung Tuấn đáp lại.

Sau cuộc nói chuyện cũng như kiểm tra, vị bác sĩ đưa ra kết luận bệnh tình của Cung Tuấn đã thuyên giảm bớt so với lần cuối cùng đến đây.

Trương Triết Hạn nghe được kết quả thì nhẹ nhõm trong lòng, điều y quan tâm nhất trong đời này chính là căn bệnh trầm cảm của Cung Tuấn. Nhưng mọi việc đều đã ổn rồi. Trương Triết Hạn nắm chặt lấy tay Cung Tuấn, hắn dường như cảm nhận được sự bất an của y thì dùng tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay y rồi đưa lên miệng hôn nhẹ.

"Không sao, anh không sao mà, sao em còn căng thẳng hơn anh nữa vậy?"

Trương Triết Hạn nghe thấy lời an ủi của hắn, đôi mắt thấu triệt bình tĩnh của y bỗng chốc lên men, y nắm chặt tay Cung Tuấn.

"Không sao rồi, anh sẽ không bỏ em đi chứ?"

Cung Tuấn hơi khó hiểu.

"Anh ở bên em, sẽ không rời đi".

"Anh hứa rồi đó nha".

"Anh hứa".

Hôm nay là cuối tuần, là ngày hẹn tái khám của Cung Tuấn. Trương Triết Hạn căng thẳng đi theo hắn. Sau khi nhận được kết quả bình thường, căn bệnh trầm cảm kia đã khỏi hẳn thì Trương Triết Hạn ôm chặt lấy Cung Tuấn sụt sùi.

"Tuấn, anh không sao rồi".

Cung Tuấn mỉm cười ôm lấy người trong lòng.

"Ừm, anh không sao rồi".

Trương Triết Hạn lo lắng, hắn biết điều đó, bệnh tình của hắn nhưng y lại là người lo lắng nhất. Vì buổi tái khám hôm nay mà cả đêm hôm qua Trương Triết Hạn mất ngủ, hắn phải dỗ dành đứa nhỏ đến gần sáng y mới ngủ thiếp đi được.

Cung Tuấn ngồi nói chuyện trao đổi thêm với bác sĩ một lúc thì phát hiện Trương Triết Hạn ngủ gật ở bên cạnh rồi, hắn cởi áo vest ra đắp lên cho y, nghe thêm dặn dò của bác sĩ rồi mới đứng lên chào tạm biệt, bế lấy Trương Triết Hạn ra về.

Đặt người vào ghế, vừa thắt dây an toàn Trương Triết Hạn cũng lờ mờ tỉnh dậy.

"Em ngủ quên lúc nào không hay".

"Ừm, ngủ thêm đi, hôm qua em mất ngủ mà".

Trương Triết Hạn rì rầm gì đó rồi cũng nhắm mắt lại. Cung Tuấn lái xe về nhà, bế lấy đứa nhỏ lên phòng sau đó xuống nhà bếp nấu ăn.

Trương Triết Hạn sau khi được ăn ngon thì bám dính trên người Cung Tuấn như keo dán, theo hắn xử lý công việc tận đến lúc lên giường.

Cung Tuấn khều khều mũi y, sủng nịch hỏi.

"Hôm nay em vui sao? Dính người như vậy".

Trương Triết Hạn dụi đầu vào lòng Cung Tuấn.

"Ừm, anh không sao, thật tốt".

"Em yên tâm rồi chứ bé cưng?"

"Tuấn".

"Anh đây".

"Ông xã".

"Sao vậy?"

"Ông xã".

Cung Tuấn ôm lấy Trương Triết Hạn, đặt lên trán y một nụ hôn.

"Anh ở đây, em nói đi anh nghe nè".

"Có anh thật tốt".

Trương Triết Hạn lo sợ, mỗi đêm trước khi Cung Tuấn đi tái khám lần cuối cùng này, y đều mơ thấy cảnh tượng Cung Tuấn im lặng ngồi trên xe lăn, hai tay buông thõng, bên cạnh là lọ thuốc ngủ lăn long lóc, hai mắt nhắm nghiền, hắn cũng không còn thở nữa. Giấc mơ đó lặp đi lặp lại suốt một tuần, Trương Triết Hạn mỗi lần mơ thấy đều giật mình bừng tỉnh giữa đêm, mồ hồi ướt đẫm cả người. Mỗi lần tỉnh dậy, Cung Tuấn đều bật dậy như có phản xạ ôm lấy nhóc con đang run rẩy kia vào người, an ủi vỗ về giúp y có thể ngủ lại được.

Cung Tuấn cảm nhận được sự bất an của Trương Triết Hạn, nhưng vài lần thăm dò đều không nhận được câu trả lời nên hắn cũng không ép y. Mỗi tối, vòng tay ôm Trương Triết Hạn đều vững vàng làm chỗ dựa cho y tiến vào giấc ngủ.

"Tâm trạng em đã đỡ hơn chưa?" Cung Tuấn vuốt tóc Trương Triết Hạn, cưng chiều hỏi.

"Đỡ hơn rồi, mấy ngày gần đây em đều nằm mơ, mơ thấy anh bỏ em mà đi, mơ thấy em chỉ còn một mình, mơ thấy anh không ở cạnh em nữa, em sợ. Tuấn, anh sẽ không rời bỏ em chứ?"

"Ngốc quá, anh sao có thể bỏ em mà đi được, không được suy nghĩ linh tinh như vậy nữa, biết không?"

"Em không suy nghĩ nữa".

"Vậy mới ngoan".

Cả hai trò chuyện qua lại đến khi Trương Triết Hạn ngủ thiếp đi. Cung Tuấn mấy ngày qua giấc ngủ nông nên hơn nửa đêm liền tỉnh dậy, nhìn thấy bé con đang cuộn tròn bên cạnh ngủ đến ngọt ngào mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

Trương Triết Hạn thấm thoát cũng học xong chương trình ở trường. Ngày tốt nghiệp, Cung Tuấn lái xe chở y đến trường làm lễ, nhìn y vui vẻ nói cười chụp hình bên các bạn học, sau đó lại nắm tay Cung Tuấn đi dạo trong sân trường.

"Nếu anh bằng tuổi em, sau giờ học chúng ta có thể nắm tay nhau đi dưới sân trường, cùng nhau đi đến con hẻm sau trường ăn vặt". Trương Triết Hạn đan lấy từng ngón tay Cung Tuấn, vừa đung đưa vừa nói chuyện.

"Như bây giờ không tốt sao? Anh lớn hơn em, vừa đủ để trải nghiệm mọi thứ, sau đó đưa cho em kết quả tốt nhất".

"Thử nghiệm điều gì?"

"Quần áo sẽ tìm được loại tốt nhất, anh trải nghiệm lòng người sau đó dạy cho em cách nhận biết người xấu, sau này anh già rồi sẽ biết cách chọn gậy nào tốt nhất cho em, đi không được sẽ cùng em mua xe lăn, quan trọng nhất là có đủ kinh nghiệm để thỏa mãn mèo hư là em".

Trương Triết Hạn còn đang cảm động thì nghe được câu cuối cùng kia lập tức trở mặt, đấm lên tay Cung Tuấn một cái.

"Anh là đồ mặt dày, đồ ông già chết tiệt".

"Vậy để về nhà, ông già này cho em biết anh có chết tiệt hay không".

Trương Triết Hạn mặc kệ Cung Tuấn trêu chọc mình, yên lặng nắm tay hắn đi dưới sân trường. Đi đến phía sau trường học, y dừng lại ở bên một khoảng sân có cây cối, có đài phun nước.

"Ở đây là thánh địa hẹn hò của sinh viên trường em, các cặp đôi thường hẹn nhau ở đây đó".

Cung Tuấn gật đầu.

"Cảnh cũng rất được, em có muốn giống các bạn sinh viên không?"

"Hửm?"

Cung Tuấn cúi đầu hôn lên môi Trương Triết Hạn, một tay vòng qua eo, tay còn lại đỡ đầu cho y. Trên những tán cây xanh um chợt có cơn gió nhẹ thổi qua, từng đợt lá từng cánh hoa nhẹ rơi xuống. Bên dưới tàn cây, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn thật ngọt ngào. Thời khắc đó, tưởng chừng như tất cả vạn vật đều bất động, trên thế gian chỉ còn hai người họ, ôm lấy nhau bất ly bất khí.

Kết thúc nụ hôn, mọi người như bừng tỉnh, xung quanh hai người vang lên từng tiếng vỗ tay và những lời khen "Đẹp đôi quá" "Họ thật đẹp đôi" làm Trương Triết Hạn xấu hổ đỏ bừng mặt càng nép chặt vào người Cung Tuấn. Cung Tuấn nhìn ra phía sau y đưa mắt ra hiệu, bọn người Lâm Nhạc, Tô Dương, Sở Hàng từ đâu chạy tới, đưa cho Cung Tuấn bó hoa và bánh kem.

Cung Tuấn lấy bật lửa đốt nến đưa đến trước mặt Trương Triết Hạn.

"Chúc mừng em tốt nghiệp".

Trương Triết Hạn nhắm mắt lại ước rồi thổi nến, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Cung Tuấn quỳ một gối trên mặt đất, hộp nhẫn đã được mở nắp ra.

"Tuy rằng hơi muộn, nhưng anh vẫn muốn chính thức cầu hôn em, sau đó sẽ đền bù lại cho em bằng một đám cưới. Lấy anh nhé, Hạn Hạn".

Trương Triết Hạn hai mắt long lanh gật đầu, đưa tay ra, Cung Tuấn liền đứng dậy, đeo nhẫn vào tay cho y, sau đó hôn lên tay Trương Triết Hạn.

"Hôn đi hôn đi".

"Hôn đi".

"Hôn đi".

Trương Triết Hạn nghe được tiếng Lâm Nhạc bắt đầu, sau đó nhiều người cũng theo cậu hô lên. Không để cho quần chúng thất vọng, bọn họ muốn ăn cơm chó, y chiều bọn họ, cho nghẹn chết đám cẩu độc thân đó đi.

Trương Triết Hạn nhón chân, hai tay vòng qua cổ Cung Tuấn dâng môi lên, Cung Tuấn đón được ôm y chặt trong lòng đáp lại.

Xung quanh một lần nữa vang lên những tiếng vỗ tay kèm huýt sáo. Lâm Nhạc lúc nãy khởi xướng đòi hôn nhau, bây giờ lại nghẹn một bụng tức giận, thấy Trương Triết Hạn còn muốn ôm ôm ấp ấp trước mặt liền la lên.

"Chụp hình kỷ niệm, đừng để họ ôm nhau nữa, mau tách họ ra".

Cung Tuấn hôn lên trán Trương Triết Hạn thì thầm.

"Bạn em tức giận rồi".

"Kệ bọn họ đi, anh vào chụp hình với em".

"Ừm".

Sau khi chụp hình kết thúc, Cung Tuấn lên tiếng.

"Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em ấy, đám cưới của chúng tôi, thiệp mời sẽ được phát cho các bạn, hoan nghênh đến chung vui".

Xung quanh đa số toàn là sinh viên trong lớp của Trương Triết Hạn, chỉ có một vài người ở lớp khác, khoa khác, nhưng tất cả đều nhận được lời mời của Cung Tuấn. Cung Tuấn và Trương Triết Hạn chụp tiêng với nhau vài tấm, hắn được bọn Lâm Nhạc đưa cho một bộ đồ tốt nghiệp mặc vào, nắm tay, ôm, bế bổng Trương Triết Hạn đều được camera ghi lại nhưng khoảng khắc ngọt ngào hạnh phúc đó. Trương Triết Hạn kéo cổ áo Cung Tuấn xuống, hôn lên môi hắn, híp mắt cười nói.

"Chúc mừng ông xã tốt nghiệp".

"Chúc mừng vợ tốt nghiệp".

Sau hôm đó, trong nhà hai người xuất hiện thêm nhiều khung ảnh Cung Tuấn và Trương Triết Hạn mặc đồ tốt nghiệp, hạnh phúc ngọt ngào chụp hình bên nhau.

----- Chính Văn Hoàn -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net