Chương 8: Đứng Lên Được Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, kỳ thi cuối kỳ cũng tới, đây là kỳ thi mà học sinh cấp ba ai ai cũng lo âu nhất, mong chờ nhất. Lo âu về kiến thức ôn tập, tài liệu tham khảo đã học đủ kỹ chưa, những con điểm, mong chờ vì sau khi kỳ thi này kết thúc, tiếp theo chào đón bọn họ sẽ là kỳ nghỉ đông dài hạn để du lịch, để vui chơi, thậm chí để... làm việc. Kỳ thi này cũng mang tính chất quyết định cho tâm trạng trong những ngày năm mới sắp đến cận kề.

Cả tháng qua, sau lần ở nhà Cung Tuấn về, cả hai trở nên gượng gạo với nhau, nói chính xác hơn là Trương Triết Hạn hạn chế tiếp xúc với Cung Tuấn. Chỉ cần thấy Cung Tuấn từ xa, cậu sẽ rút lại quyết định đi về hướng đó, tìm một đường vòng khác mà đi. Lúc ban đầu anh có việc sẽ nhờ Trương Triết Hạn chấm bài kiểm tra, vào điểm, thậm chí giúp anh soạn cả bài giảng trên lớp, dần dần Trương Triết Hạn luôn tìm cách để từ chối, khi thì phải ôn tập, khi thì đau bụng, cảm thấy mệt trong người. Cung Tuấn cảm giác đứa nhỏ này né tránh mình nên cũng không làm phiền gọi cậu nữa. Cả hai quay lại thời điểm bắt đầu khi anh vừa tiếp nhận lớp.

Hôm nay là môn thi cuối cùng, sáng sớm Trương Triết Hạn thức dậy đã thấy cả người ê ẩm, đau đầu chóng mặt, não bộ là trung tâm điều khiển, một khi gặp sự cố sẽ ảnh hưởng đến cả tinh thần lần thể lực. Cậu vỗ vỗ đầu tự nhủ chắc có lẽ bị tuột đường huyết, hoặc do cảm lạnh một chút, thay đồ đi xuống căn tin mua một cái bánh bao ăn lót dạ rồi lê cả người mệt mỏi lên phòng thi ở lầu hai.

Phòng thi được xếp theo năng lực nên Dương Vũ mặc dù cà lơ phất phơ nhưng học lực vẫn thuộc hạng top được xếp chung phòng với Trương Triết Hạn. Trong lúc chờ đến giờ thi, học sinh cùng lớp nói chuyện với nhau, khác lớp thì sẽ hỏi han làm quen, một số khác lấy đề cương ra ôn tập, trong phút chốc phòng thi ồn như vỡ chợ. Dương Vũ nhìn khung cảnh "náo nhiệt" trước mặt, chống cằm cắn bút bi thở dài, có gì đáng để nói đâu chứ.

"Phong Tử nè, cậu nói xem hôm nay ai canh thi mình?"

Dương Vũ quay qua hỏi Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn nằm nhoài ra bàn không có sức lực mà trả lời Dương Vũ, lắc đầu. Dương Vũ thấy mặt cậu tái mét lên tiếng hỏi cậu có làm sao không, Trương Triết Hạn đầu đầy mồ hôi lạnh định nói bụng mình rất đau thì hồi chuông trường vang lên.

Trương Triết Hạn đành cắn răng lấy bút viết từ balo ra, tất cả mọi người đều tò mò không biết ai gác thi mình hôm nay, cầu mong là giáo viên dễ tính một chút, khoảng nửa phút sau Cung Tuấn cầm bài thi đi vào phòng.

Thấy anh bước vào, Trương Triết Hạn biết chắc môn này mình bước qua không nổi rồi. Thời học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường, ai mà chưa từng gian lận dù chỉ một lần chứ. Trương Triết Hạn cũng không ngoại lệ, có những lúc cậu chỉ bài cho Dương Vũ, nếu giám thị canh dễ sẽ nhờ hắn chép qua giấy bài làm của mình một bản, chỉnh sửa lại một chút liền qua mặt được người chấm thi.

Có những môn phải học cả xấp đề cương khó nhằn, tên Dương Vũ này tuy học lực không kém nhưng lúc nào cũng sẽ có phao cứu sinh dự bị phòng những tình huống bất ngờ trong phòng thi, sẵn tiện kéo luôn đồng đội là Trương Triết Hạn vào bờ. Hôm nay sức khỏe không tốt, còn gặp thêm Cung Tuấn canh thi thì xác định không thể nhờ Dương Vũ giúp đỡ rồi.

Sự xuất hiện của Cung Tuấn đem đến áp lực nặng nề vô hình cho những học sinh ở đây. Anh mặc chiếc áo khoác lông cừu màu xám đen, quần tây thẳng thớm cùng đôi giày da đắt tiền, tuy đơn giản nhưng vô tình đem đến sức hút cùng sự quyến rũ nam tính khó để dời mắt. Hai hàng lông mày đen sậm kết hợp với kính mắt gọng vàng càng làm nổi bật đường nét anh tuấn nghiêm nghị trên khuôn mặt của anh hơn.

Cả đám con gái trong phòng từ lúc thấy anh xuất hiện, áp lực vẫn có áp lực nhưng sức hút từ một thầy giáo bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, khả năng cao vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim là không thể cưỡng được, không vô tình cũng cố ý lén nhìn anh, xì xào bàn tán. Trương Triết Hạn nhìn thấy anh mắt si mê như điếu đổ của đâm con gái, tự hỏi trường học danh tiếng đâu mất rồi, con ngoan trò giỏi hạnh kiểm tốt đâu hết rồi, thấy đẹp trai một tí hai mắt đã sáng như đèn pha ô tô, thật mất mặt.

Cung Tuấn cầm bài thi đứng giữa bục giảng nói.

"Đem hết cặp sách để lên bục giảng."

Cung Tuấn cất chất giọng trầm không cảm xúc lên, cả phòng thi đang xì xào phút chốc im lặng như tờ, không ai dám nói câu gì, lẳng lặng thu dọn sách vở rồi đem cặp sách lên trên.

Trương Triết Hạn không còn khí lực để ngồi thẳng chứ đừng nói đến đứng dậy, cậu nhíu mắt nhờ Dương Vũ đem balo lên giúp mình.

Cung Tuấn nghiêm mặt nói:

“Lúc tôi phát bài thi, các em hãy úp xuống bàn, đợi khi nào tôi phát xong, ra hiệu bắt đầu mới được lật lên làm bài.” Nói xong, anh đi đến từng bàn phát bài thi.

Đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn thấy một giáo viên chú trọng quy tắc như vậy, thông thường giáo viên canh thi sẽ đưa đủ số lượng đề của dãy bàn, sau đó lần lượt chuyền xuống cho người ngồi cuối cùng. Cả lớp ngồi im không ai dám hó hé gì, ánh mắt kính nể nhìn Cung Tuấn, bọn họ nào có biết vì Cung Tuấn sống ở nước ngoài quá lâu, trải qua biết bao nhiêu kỳ thi, lại ảnh hưởng nếp sống bên đó, dần dà cũng trở thành thói quen của anh.

Cung Tuấn lần nữa đứng trên bục giảng nói.

“Cả lớp đã nhận hết bài thi rồi, bắt đầu tính giờ làm bài.”

Giống như phát súng nổ ra hiệu xuất phát, cả lớp đồng loạt lật bài thi lên bắt đầu làm bài.

Phòng thi im ắng không một tiếng động, chỉ nghe được tiếng bút viết “roẹt roẹt" trên giấy, ai nấy đều cố gắng tập trung hết sức làm tốt bài thi của mình. Không chỉ để có điểm số cao, mà thông qua điểm số sẽ biết được năng lực mình tới đâu, thiếu sót chỗ nào, cần học hỏi thêm những kiến thức nào, sau này còn một cuộc thi quan trọng cả đời người có một - thi đại học.

Lúc này trong phòng chỉ duy nhất một người mặt mày trắng bệch, cả người túa ra mồ hôi lạnh, đầu "ong ong" choáng váng, mặc kệ cơn đau dữ dội ở bụng, sống chết cắn răng ra sức hoàn thành cho xong bài thi, người nọ đương nhiên không phải ai khác mà chính là cậu học sinh Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn trong lòng vô cùng lo lắng hoảng sợ, đưa mắt nhìn xung quanh mọi người đều chăm chú làm bài của mình, còn cậu thì ôm chặt bụng đang quặn thắt từng cơn, đầu óc choáng váng. Cơn đau liên tục ập đến khiến cậu không tài nào chú tâm vào bài thi được, Trương Triết Hạn đã định không làm bài, xin là mình bị đau bụng nhưng như vậy thì quá mất mặt, huống chi hôm nay người gác thi lại là thầy Cung nữa chứ, cậu không thể để "ổng" thấy được sự chật vật của mình được.

Cung Tuấn khoanh tay ngồi ở bàn giáo viên, lúc sau đứng dậy đi một vòng quanh phòng thi, Trương Triết Hạn thấy anh đến gần liền khẩn trương giống như thấy thần chết đứng cạnh vậy, cậu cố ngồi thẳng người lên, lấy tay che lại bài làm của mình. Cung Tuấn dường như không để ý đến hành động ấu trĩ đó, chỉ đơn giản đi qua bàn cậu mà thôi. Trương Triết Hạn từ trước đến nay cho dù giáo viên có đứng cạnh thì cậu vẫn làm bài ngon lành cành đào, nhưng hôm nay cuối cùng cậu cũng biết được cảm giác hồi hộp lo sợ mà mọi người hay nói rồi. Càng lo lắng sợ hãi, cơn đau bụng lại càng tăng chứ không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Cậu cúi đầu ra vẻ đang làm bài nhưng thực chất chân mày đã nhíu chặt, cậu dùng móng tay bấm vào người để giúp cậu có thể tỉnh táo hơn mà làm bài, cậu sợ sẽ ngất xỉu ở đây, như vậy tình huống lại càng tệ hại hơn.

Cung Tuấn đột nhiên ra khỏi phòng thi, cả lớp hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền cúi xuống tiếp tục làm bài. Khoảng vài phút sau anh trở lại, đút tay vào túi quần đứng bên cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn màn hình điện thoại.

Qua một lúc, thầy hiệu trưởng hấp tấp đi tới, nhìn thấy ông, Cung Tuấn ra khỏi phòng, cả lớp náo động hết lên vì không biết chuyện gì xảy ra kinh động đến thầy hiệu trưởng. Hai người ở ngoài phòng thi nên dù có cố gắng cũng mơ hồ nghe không rõ cuộc đối thoại. Bạn học ngồi cạnh cửa ra vào nhất chỉ nghe được loáng thoáng biết rõ gì đó rồi lại không có việc gì đó, không khỏe, gác thi gì gì đó, thật sự không ghép nối lại được cuộc trò chuyện. Hiệu trưởng gật đầu với Cung Tuấn, bước vào lớp gõ nhẹ lên mặt bảng nói.

“Yên lặng, tiếp tục làm bài, nếu không một lát hết giờ, làm không kịp đừng đổ lỗi cho ai.”

Cả lớp giật mình, nhìn đồng hồ thấy quả thật thời gian đã trôi gần một nửa liền khẩn trương tiếp tục làm bài thi. Cung Tuấn từ cửa tiến vào, yên lặng đi đến bàn Trương Triết Hạn, đặt bàn tay to lớn của anh lên bàn tay đang nắm chặt đến phát run của đứa nhỏ kia, cúi người lại gần tai cậu nhỏ giọng hỏi.

“Đứng lên được không?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net