Chương 10: A Nhứ chỉ có thể để ta nhìn thôi, được chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Rua Rabu
______

Chương 10: A Nhứ chỉ có thể để ta nhìn thôi, được chứ?

Những ngày tiếp theo, không biết có phải nhờ câu nói của Triết Hạn khiến Cung Tuấn thông suốt hay không mà cả người trông có vẻ thoải mái, tự nhiên hơn hẳn. Triết Hạn chỉ là không ngờ, những hành động trước đây của cậu là đã trải qua tỷ mỉ cân nhắc rồi mới thực hiện. Không giống như hiện tại...làm anh cảm thấy mình sắp trở thành lọ hoa dễ vỡ luôn rồi!!!

Nhặt sách hộ anh, cầm hồ lô giúp anh, đạo cụ của đoàn phim cũng đem ra quạt giúp anh (đừng nghĩ cậu che che dấu dấu bảo quạt cho bản thân, tóc mái của anh muốn cố định ra sau đầu luôn rồi!?), chai nước cũng mở nắp mới đưa cho anh, kiểm soát lượng ăn của anh còn chi tiết hơn cả đoàn đội (cái này thật sự rất khốn nạn nhá!), đáng chú ý nhất là còn đem táo cho anh ăn mỗi-ngày?!

"Để anh không ăn mảnh trong lúc quay phim. Em biết anh đói bụng nên mới ăn những thứ đồ junk food kia. Thay vì đó thì ăn táo có lợi hơn nhiều. Anh cũng thích táo mà."

"Một ngày, hai ngày thì được, một tuần hai tuần thì anh chuyển thích thành thù đấy." Triết Hạn nghe một tràng giải thích của Cung Tuấn, không biết phản bác thế nào liền chỉ có thể nói mình ăn ớn rồi. Cứ nghĩ Cung Tuấn sẽ biết khó mà lui, không mang táo cho anh nữa.

Ấy vậy mà, ngày hôm sau:

"Mọi người lại đây ăn dưa hấu đi." Giọng nói Cung Tuấn vừa dứt, toàn bộ nhân viên nghe được đều đồng loạt quay đầu nhìn Trương Triết Hạn, có người không nhịn được nói

"Hạn ca, cảm ơn anh."

Vành tai Triết Hạn trong phút chốc đỏ bừng. Là Cung Tuấn mời, đâu phải anh mời mà cảm ơn cái quái gì!

"Tuấn Tử rốt cuộc cũng quan tâm tụi tui nha!" Một chị gái vui vẻ trêu chọc.

Cung Tuấn cười cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triết Hạn. Lúc này tai anh đã không còn đỏ nữa, nhưng lại cố tình không đón nhận ánh mắt của Cung Tuấn.

Cung Tuấn trong lòng chìm chìm. Cậu cảm thấy những hành động của cậu cũng chỉ là những quan tâm vụn vặt, nhưng không hiểu sao Triết Hạn lại dần bắt đầu tránh né.

Trước đó từng nói anh có thể ăn táo thế cơm, mới qua bốn năm hôm lại bảo anh ngán rồi. Mà mỗi ngày táo chỉ có một, cậu còn không biết lúc giảm cân cấp tốc thế này bụng đói đến mức nào sao, ăn trong lúc đói không thể nào ngán nhanh như vậy, đặc biệt là đụng tới đồ ăn yêu thích. Cậu cũng đã dự định thêm hai ba ngày sẽ đổi sang loại khác, còn đặt hàng xong xuôi rồi cơ.

Vốn dĩ Cung Tuấn nghĩ Triết Hạn chỉ là để ý đến cái nhìn của đoàn phim. Nhưng hiện tại cả đoàn đều đang vui vẻ ăn dưa hấu, còn có tinh thần trêu trọc cậu và anh, chứng tỏ bọn họ không hề có ý kiến gì với việc cậu đặc biệt chăm sóc bạn diễn của mình những ngày qua. Cậu thấy rõ ràng, Triết Hạn không thể nào không nhận ra. Nhưng hiện tại anh ấy vẫn im lặng đứng cách xa cậu, miệng nhỏ miệng nhỏ ăn dưa.

Vào lúc này, mặc dù trong lòng Cung Tuấn vẫn còn đang buồn bã vì sự tránh né của Triết Hạn, nhưng cũng không thể ngăn cản cậu ở đáy lòng cảm thán, dáng vẻ khi ăn của anh ấy thật sự rất giống mèo. Người ta ăn xong một miệng đỏ lòm, Triết Hạn ăn xong chỉ cần lau sơ khóe miệng liền sạch sẽ.

Đợi đến khi ăn xong, thấy Triết Hạn vẫn còn đứng cách xa mình vời vợi, Cung Tuấn không nhịn được đi đến chỗ anh, định hỏi cho ra nhẽ:

"Thầy Trương..."

"Cậu còn táo chứ?"

"Hả?" Cung Tuấn khựng lại, theo bản năng gật đầu.

"Vậy thì mang táo đi, dưa hấu quá phiền phức."

Cung Tuấn bối rối, có chút không hiểu Triết Hạn trong đầu đang nghĩ gì.

"Thầy Trương?"

"Hửm?" Triết Hạn ngẩng đầu, rốt cuộc cũng đối mặt trực diện với Cung Tuấn.

Hai mắt nhìn nhau một lúc lâu, rốt cuộc lại là Triết Hạn không chịu nổi ánh mắt cực kỳ có tính chất xâm lược kia, trước một bước dời tầm mắt, ánh mắt đi xuống đôi môi đang mím chặt của Cung Tuấn, ngẩn ra một lúc, rốt cuộc nở nụ cười.

Cung Tuấn cảm thấy có chút lóa mắt.

Nụ cười lúc này của Triết Hạn không phải loại sảng khoái cười, phấn khởi cười to như thường ngày, mà là rất nhẹ, rất nhạt lại rất đỗi dịu dàng, tựa như ánh trăng sáng trong hồ ngọc lạnh lẽo, khiến lòng người vừa thư thái lại có chút quyến luyến. Cung Tuấn bỗng hiểu được người xưa vì sao lại có câu phóng hỏa hí chư hầu, chỉ vì bác quân một nụ cười.

Xong rồi, Cung Tuấn ngơ ngác nghĩ, thật sự thua rồi.

...

Những ngày tiếp theo, Cung Tuấn dần dần nhận ra được sự thay đổi của Triết Hạn. Anh ấy bỗng...quan tâm đến diễn xuất của cậu. Ban đầu chỉ là góp ý một chút, lúc này nên làm thêm hành động gì, nói xong nên nhìn đi đâu. Sau đó liền bắt đầu yêu cầu cậu thêm động tác, thay đổi động tác. Đến cuối cùng, ngay chính bản thân cậu cũng dần dần thói quen tự đưa ra ý tưởng, tự chèn thêm vài thứ nho nhỏ vào cảnh quay.

Mãi cho đến khi ngay cả đạo diễn cũng không tự chủ được cảm thán khả năng diễn xuất của cậu ngày càng tiến bộ, Cung Tuấn mới đột nhiên bừng tỉnh. Cậu liếc nhìn Triết Hạn, quả nhiên thấy anh ấy đang nghiêng đầu vỗ tay vui vẻ cười nói:

"Chúc mừng thầy Cung nha!"

Cung Tuấn trong lòng ấm áp, nhẹ giọng đáp lại:

"Cám ơn Triết Hạn."

Đạo diễn đứng bên cạnh nghe thấy cách xưng hô này, trong lòng hơi động, mang theo ánh mắt đánh giá quét tới quét lui hai người.

Triết Hạn cũng sửng sốt, hai tay còn đang giơ lên cũng khựng lại giữa không trung. Cung Tuấn chưa bao giờ gọi anh như vậy khi có người ngoài. Dù sao thì tuổi đời và tuổi nghề của anh lớn hơn Cung Tuấn, mặc dù bản thân anh không ngại nhưng xưng hô như vậy không tránh khỏi có người nói ra nói vào. Mà bất kính là một vấn đề được đặt rất nặng trong cái giới này.

Đạo diễn nhạy cảm nhận ra bầu không khí có sự thay đổi vô cùng vi diệu. Sự thay đổi đó chính là ông cảm thấy mình như biến thành một cái bóng đèn điện, còn là loại đang phát sáng hết công suất kia. Để tránh cho cái cảm giác kỳ quái này ngày một chân thật, ông hắng giọng lên tiếng phá vỡ im lặng.

"Khụ! Chuẩn bị cảnh quay tiếp theo thôi!!!"

Cung Tuấn nhìn vẻ mặt hoang mang của Triết Hạn, cụp mắt cười cười. Đợi đến khi đạo diễn đã đi xa, Triết Hạn mới nheo mắt chất vấn:

"Không biết nặng nhẹ!"

Cung Tuấn thành thật nhận sai: "Xin lỗi Triết Hạn, ban nãy quá mức cảm động, chưa kịp suy nghĩ đã nói ra."

Triết Hạn nhướn mày "Anh làm gì đâu mà cậu cảm động đến mức đó? Đừng có mà giả vờ thủy tinh tâm, giải thích rõ ràng cho anh, cậu chưa bao giờ nói mà không nghĩ trước cả."

"Em thật sự cảm động mà." Cung Tuấn cười hì hì, lại không phản bác lời sau cùng của anh, chỉ nói ra cảm nhận của bản thân "Khi đó bỗng dưng rất muốn cảm ơn anh, cũng rất muốn gọi tên anh. Vì vậy liền gọi thôi. Dù sao đạo diễn làm người không tệ, sẽ không đi lo chuyện bao đồng đâu."

Rất muôn gọi tên anh.

Triệt Hạn nóng mặt thầm nghĩ, tên này từ bao giờ biết nói ngọt rồi?

"Không có lần sau." Triết Hạn bất đắc dĩ nói.

"Lần sau nói sau đi." Cung Tuấn nhún vai.

Nghe ra ý tứ muốn lấp liếm cho qua chuyện của cậu, Triết Hạn liếc xéo một cái, lại im lặng không nói gì thêm. Ở nơi anh không thấy, ánh mắt của Cung Tuấn dần nhuộm phải ý cười thỏa mãn.

...

Hôm nay đoàn phim chuẩn bị quay các cảnh trên đường phố nên tốn khá nhiều thời gian chuẩn bị. Cung Tuấn và Triết Hạn trong khi đang chờ đợi thì ôn lại kịch bản. Nhưng ngặt nỗi, mỗi lần quay ngoại cảnh này thì âm thanh quen thuộc của máy ảnh chốc chốc lại vang lên.

"Huynh đi đâu ta sẽ đi cùng."

Xoẹt! Xoẹt!

"Ôn huynh còn phải diệt trừ ma bảo vệ đạo, cứu độ chúng sinh địa ngục mà."

Xoẹt! Xoẹt"

"Chúng sinh địa ngục sống vui vẻ ở đó bao nhiêu năm..."

Xoẹt! Xoẹt!

"...Cũng không vội lúc này."

"Vậy thì ta khó hiểu đấy. Sao Ôn huynh cứ theo ta mãi vậy?"

Xoẹt!

"..."

Triết Hạn buồn cười nhìn Cung Tuấn bị sao nhãng.

"Thầy Trương, đừng cười em." Cung Tuấn có chút xấu hổ liếc nhìn kịch bản, sau đó dường như không nhịn được, nghiêng đầu sang hướng phát ra âm thanh bấm máy liên tục từ nãy tới giờ. Nằm trong dự liệu, lại nổ ra một trận âm thanh lách tách liên hồi, khiến cậu không nhịn được nhíu mi quay đầu, trên tay rũ quạt giơ lên che khuất khuôn mặt.

Triết Hạn có chút buồn cười. Loại chuyện chụp ảnh hậu trường này luôn là ngầm cho phép, chỉ cần không gây ra chuyện thì đoàn làm phim sẽ không nói gì. Dù sao sau khi phim chiếu cũng cần tư liệu từ fan thu hút cộng đồng người hâm mộ. Người ta thường nói cái gì ăn vụng cũng ngon hơn ăn đàng hoàng.

"Hình như em rất nhạy với máy ảnh." Triết Hạn nhận xét

Cung Tuấn im lặng một chút rồi khẽ gật đầu, có chút muốn nói lại thôi. Triết Hạn nhìn ra cậu đang phân vân bèn nói.

"Không miễn cưỡng em, không cần giải thích."

Cung Tuấn trong lòng ấm áp, cuối cùng vẫn nói

"Cảm thấy họ hơi có chút quá khích."

"Ha ha, làm quen đi, mỗi lần hai chúng ta đứng cạnh nhau liền sẽ biến thành như vậy." Triết Hạn đùa giỡn "Chứng tỏ chúng ta vẫn rất hợp nhau nha."

"Thầy Trương..." Cung Tuấn hết nói nổi, chẳng thể làm gì ngoài việc lôi anh đi. "Không đứng ở đây nữa."

"Ở đâu mà chả có máy ảnh chứ! Anh không đi, đang nóng không muốn di chuyển."

Triết Hạn không thuận theo, níu tay Cung Tuấn giữ chặt cậu lại. Cung Tuấn cũng hết cách rồi, không dám phản kháng nên đành thuận theo mà dừng lại bước chân.

Triết Hạn nhìn vẻ mặt cam chịu của cậu, trong lòng nổi lên hứng thú muốn trêu chọc một chút, liền nhích lại gần chậm rãi nói.

"Này Cung Tuấn."

"Hửm? Anh làm gì?" Cung Tuấn đã quá quen thuộc với dáng vẻ làm bộ làm tịch xáp lại gần của Triết Hạn, mặc dù không lùi bước nhưng vẫn đề phòng nhìn anh.

"Có khi cậu...cho ngươi ta chụp vài bức chính diện thì họ sẽ hài lòng rời đi đấy."

Cung Tuấn bất đắc dĩ "Đại ca, đừng nghĩ lung...!!!"

Triết Hạn không đợi Cung Tuấn nói hết câu đã nhanh chóng bắt lấy vai cậu dùng lực kéo về phía ống kính, cười vui vẻ đến híp cả mắt.

Cung Tuấn không kịp phản ứng, nghe thấy một trận âm thanh ảnh chụp mới vội vàng giơ quạt, nghiên răng nghiến lợi quay sang Triết Hạn gầm nhẹ.

"Triết Hạn!"

"Ha ha ha ha!" Triết Hạn cười to, không thèm để ý ánh mắt lên án của Cung Tuấn.

"Anh được đó." Cung Tuấn nheo mắt nhìn Triết Hạn, tay vẫn còn giơ quạt che chắn toàn bộ tầm nhìn của ống kính. Phải nói về khía cạnh phát hiện máy ảnh này, Cung Tuấn quả thực có trực giác vô cùng chính xác, chỉ cần muốn che, thì hoàn toàn che hết toàn bộ.

"Ha ha! Chỉ là thí nghiệm một chút! Xem xem nhan sắc của Ôn huynh có thể làm người ta thỏa mãn rời đi hay không." Triết Hạn không thấy quan tài không đổ lệ, vẫn tiếp tục tìm đường chết.

Cung Tuấn không giận phản cười, ánh mắt trong nháy mắt tối tăm, khí tràng cũng thay đổi.

"Xem ra A Nhứ rất vui khi thấy ta bị chụp lại nhỉ?"

"A..." Triết Hạn bị ánh mắt kia giam giữ, lúc này mới phát giác nguy hiểm. Anh còn chưa kịp phản ứng bỏ chạy thì Cung Tuấn đã tiến lên một bước, xảo diệu chắn đi đường lui của anh. Sau lưng chạm phải thành lan can bằng gỗ, Triết Hạn sợ hãi giơ hai tay, lời nhận lỗi còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Cung Tuấn dùng âm thanh trầm thấp cắt ngang, giọng điệu chậm rãi như đang nỉ non than thở.

"Nhưng mà ta thì không thể làm vậy với A Nhứ được..." Không thể để mọi người phát hiện ra viên ngọc bảo quý giá này được. Cung Tuấn nhìn gương mặt đẹp đẽ trước mắt mình, trong một thoáng không biết là đang nói với Chu Tử Thư hay Triết Hạn, chỉ theo bản năng mà tiếp tục. "A Nhứ chỉ có thể để ta nhìn thôi, được chứ?"

Chỉ có thể là của ta.

Một mình ta thôi.

Được chứ?

"!!!"

Gương mặt Triết Hạn bằng mắt thường có thể thấy dần đỏ lên, đặc biệt là hai lỗ tai không bị phấn che phủ, đỏ đến mức chói mắt.

"Cung...Cung Tuấn, đừng...giỡn..." Triết Hạn yếu ớt phản kháng, giọng nói nhỏ như muỗi, không hề có tý sức lực. Anh đưa tay định đẩy cậu ra nhưng lại thất bại. Nếu Cung Tuấn không thuận theo thì anh quả thật chưa bao giờ thắng được cậu về khoản sức mạnh cả.

Và cũng vì hành động của anh khiến người trước mặt tâm tình biến xấu. Triết Hạn không dám cúi đầu, tầm mắt như bị cố định trong hai vòng xoáy đen kịt kia. Trong một thoáng, anh cảm giác như mình bị thú dữ theo dõi, cả người đều cứng ngắc. Khí tràng lúc này của Cung Tuấn quá mức dọa người rồi. Cậu đứng im không nói, lại khiến anh có cảm giác thở không thông. Ngoại giới vào lúc này cùng Triết Hạn dường như mất đi liên hệ, mọi âm thanh náo nhiệt đều biến mất sạch sành sanh.

Cuối cùng, tưởng chừng như trải qua cả thế kỷ, Cung Tuấn mới lùi lại, khí thế trên người cũng tan theo mây gió. Triết Hạn rốt cuộc cảm thấy bản thân được tự do, hồi thần nhìn lại thì phát hiện từ lúc Cung Tuấn lên tiếng đến bây giờ chỉ mới trải qua thời gian rất ngắn, mọi người xung quanh hầu như vẫn ở vị trí cũ.

"Thầy Trương."

"H..Hả..." Triết Hạn còn chưa kịp bình phục tâm tình, nghe thấy Cung Tuấn gọi liền yếu ớt đáp lại,  như một chú mèo con bị túm sau gáy, co lại một cục tròn tròn trông vừa bất lực lại đáng yêu vô cùng.

Cung Tuấn ranh mãnh cười cười

"Da mặt thầy Trương hơi mỏng nha. Như vậy đừng đi trêu người khác, sẽ tự nâng đá đập chân mình đó."

"Em!" Triết Hạn bị nụ cười của Cung Tuấn làm cho xấu hổ không thôi, lại không phản bác được được, tự dưng trong lòng cảm thấy oan ức vô cùng, buột miệng nói "Anh chỉ trêu em có một câu!" Em lại bắt nạt anh đến vậy.

Triết Hạn chỉ dám ở trong lòng bổ sung câu sau. Một nam tử hán đại trượng phu như anh lại bị hậu bối nói vài câu liền kinh sợ, mặt mũi không cần sao? Cũng thật không ngờ Cung Tuấn to gan như vậy, ỷ vào chiều cao làm xằng làm bậy (?), uổng công anh cảm thấy cậu thật lòng quan tâm chăm sóc anh, tâm địa lại sạch sẽ, cố ý nâng đỡ chỉ dạy một chút. Triết Hạn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cuối cùng chỉ cụp mắt quay người rời đi.

Cung Tuấn lúc này cũng phát hiện tình huống không đúng. Hình như thầy Trương...giận thật rồi?!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net