Chương 14: Trà và sủi cảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Trà và sủi cảo

Tối hôm đó Triết Hạn và Cung Tuấn tập luyện lời thoại đến quên cả thời gian. Mãi đến tận tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ mới giật mình thoát khỏi trạng thái.

"Mưa rồi." Cung Tuấn đến gần cửa sổ nhìn "Là mưa giông, thảo nào đầu gối anh lại bất ngờ đau như vậy."

Triết Hạn theo bản năng xoa xoa đầu gối, trong lòng lại có chút nhẹ nhõm. Nếu chỉ là mưa giông thì không cần đến sáng mai chân anh đã khôi phục hoàn toàn.

Triết Hạn liếc nhìn đồng hồ, ngạc nhiên khi thấy kim giờ đã chỉ đến số 11. Anh và Cung Tuấn đã tập thoại hơn hai tiếng đồng hồ luôn sao?

Cung Tuấn cũng nhìn thấy thời gian không còn sớm, thức thời nói lời tạm biệt.

"Em nên về rồi. Chân anh đã đỡ hơn chưa?"

Triết Hạn gật gật đầu, tự mình đứng dậy đưa Cung Tuấn đến tận cửa ra.

"Ngủ ngon Triết Hạn." Cung Tuấn trước khi đi thấp giọng nói, bỏ lại một chú mèo với hai vành tai hồng hồng.

Mãi đến khi cửa đóng lại, Triết Hạn mới lẩm bẩm hai chữ.

Ngủ ngon.

...

Sáng hôm sau lại là một ngày trời trong nắng ấm. Nhờ có cơn mưa đêm qua mà bầu không khí buổi sáng trở nên vô cùng trong trẻo. Hiếm thấy một ngày đẹp trời như vậy, vô cùng thích hợp đi đánh golf nhưng Triết Hạn chỉ có thể tiếc nuối gác lại. Chân anh vừa mới ổn định lại sau cơn mưa giông tối qua, không thích hợp gia tăng thêm gánh nặng cho nó. Cũng may sáng nay không có cảnh quay sớm, anh có thể an nhàn tận hưởng một lát.

Triết Hạn vừa mới suy nghĩ xong kế hoạch buổi sáng của mình thì lại bị một dòng tin nhắn làm rối loạn. Không còn ai vào đây ngoài người ở phòng đối diện.

[Tuấn ngốc]: Triết Hạn, anh đã ăn sáng chưa? Hôm nay rảnh rỗi em muốn làm vài món ngon ngon, anh muốn ăn cùng em không?

Triết Hạn nhìn chằm chằm hai từ "món ngon", không hề có chút chần chừ nào hồi âm

[Thầy Trương]: Chưa ăn.

[Tuấn ngốc]: OK anh! Nửa tiếng nữa gặp anh trên sân thượng nhé?

[Thầy Trương]: Được.

Triết Hạn suy nghĩ một lát, quay người đi lấy bộ trà cụ của mình. Hôm nay là một ngày thích hợp uống trà ngon.

Triết Hạn nấu một ấm nước sôi rồi cẩn thận mang đồ lên sân thượng. Ký túc xá ở đây mặc dù khá cũ kỹ và nhỏ bé nhưng lại sở hữu một mảnh vườn rất đẹp. Anh thường sẽ lên đây rèn luyện buổi sáng, sau khi vận động nóng người thì sẽ ngồi xuống tận hưởng không khí trong lành mang theo hương cỏ cây mát lạnh, lâu lâu nhâm nhi một ít trà đắng, tinh thần thoải mái vô cùng.

Lúc Cung Tuấn mang theo sủi cảo và hoành thánh lên sân thượng thì đúng lúc bắt gặp Triết Hạn đang pha trà. Đối phương im lặng ngồi dưới tán cây hoa giấy, mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, từng động tác ung dung thong thả mang theo cảm giác năm tháng tĩnh lặng yên bình. Giữa một rừng hoa giấy mang màu sắc nồng đậm rực rỡ, anh tựa như một vệt sáng tinh khiết chiếu thẳng vào lòng Cung Tuấn. Trong một thoáng ngẩn ngơ, cậu dường như cảm nhận được nỗi lòng của Ôn Khách Hành khi nói với Chu Tử Thư câu nói ấy.

Trên người huynh có ánh sáng.

Ta muốn bắt lấy xem xem.

...

"Ngây ra đó làm gì?" Triết Hạn ngẩng đầu khó hiểu nhìn Cung Tuấn mang theo lồng cơm im lặng đứng ở cầu thang. Anh đã phát hiện cậu ngay từ đầu nhưng vì đang tập trung rửa trà nên không phản ứng, mãi đến khi trà đã rửa xong mà cậu vẫn bất động thì lấy làm lạ.

"Ây, cảm giác không nên làm phiền anh."

Cung Tuấn lúng túng gãi gãi vành tai, mang theo đồ ăn đi đến chỗ anh. Đến gần mới thấy, Triết Hạn mang hẳn một bộ trà cụ màu nâu trông rất tinh tế.

"Đây là trà cụ của anh?"

Triết Hạn gật gật đầu, ra hiệu Cung Tuấn ngồi xuống đối diện.

"Làm phiền cái gì đâu, cũng chỉ là pha trà, không phải trà đạo."

Cung Tuấn về phương diện này một hỏi ba không biết, Triết Hạn nói cái gì thì nghe theo hẳn không sai. Cậu loay hoay mở ra lồng cơm, mùi hương của sủi cảo và hoành thánh ngay lập tức lấn át vị trà thanh đạm ban nãy. Cung Tuấn còn đang có chút tiếc nuối, nhưng khi nhìn thấy Triết Hạn hai mắt sáng lên liền không tự chủ được trong lòng phấn khởi theo.

Triết Hạn nhận lấy chén đũa, gần như là trố mắt nhìn từng khay sủi cảo được lấy ra. Anh có chút không chắc chắn lắm hỏi Cung Tuấn:

"Đây là em tự làm?"

Cung Tuấn gật gật đầu, nói:

"Tối qua...em đi mua một vài nguyên liệu, thịt cũng được ướp sẵn nên không tốn bao nhiêu thời gian."

"Tối qua? Khi đó đã khuya lắm rồi, còn có cửa hàng mở sao?"

"Anh không biết thôi, em thường hay đi mua đồ về nấu, xung quanh đây có đến 4, 5 tiệm mở 24/7, không sợ không mua được, chỉ sợ mình lười không đi thôi."

Triết Hạn lúng túng gãi gáy, anh có cảm giác như Tuấn đang ám chỉ mình vậy, cả người đều nhột.

"Được rồi, anh ăn thử xem."

Cung Tuấn soạn đồ xong, mong đợi nhìn anh. Triết Hạn không có lý do gì để từ chối bèn gắp thử một viên sủi cảo bỏ vào miệng, ngay lập tức bị nước thịt ngọt ngào đậm đà bên trong nhân bánh chiếm lấy vị giác, tiếp theo đó chính là vỏ bánh mềm mại cùng thịt heo băm nhuyễn kết hợp với nhau, béo mà không ngấy, ăn sướng miệng vô cùng.

Triết Hạn chậm rãi hưởng thụ, ánh mắt tán thưởng liếc nhìn Cung Tuấn. Không cần nói nhiều lời khoa trương, bộ dáng hài lòng của anh đã trả lời câu hỏi của cậu.

Một bàn sủi cảo cùng hoành thánh, hai người chỉ tốn chưa đến nửa tiếng đã xử lý sạch sẽ. Trong lúc ăn, Triết Hạn còn tiện tay hãm một ấm trà, chỉ cần ăn xong liền sẽ có trà ngon thưởng thức.

"Đây là trà Thiết Quan Âm sao?" Cung Tuấn tò mò nhìn nước trà trong tách, màu sắc hơi ngả vàng lại trong vắt, mùi hương thanh mát vô cùng dễ chịu, còn chưa nếm thử đã biết là loại trà không tầm thường.

"Không, đây là Nam Lộ Ngân Châm, là bạch trà. Màu sắc thiên về nhạt, vị nồng đậm hơn Thiết Quan Âm. Trà Quan Âm màu sẽ tươi hơn một chút, nó là hoàng trà."

Triết Hạn nhấp thử vị trà, gật đầu ý bảo Cung Tuấn cũng nếm thử. Hiện tại đã vào giữa hè, không có nhiều cơ hội uống được Bạch Hào Ngân Châm, đây cũng là phần trà cuối cùng mà anh có.

"Ồ, ngọt?!" Cung Tuấn không phải người sành sỏi, một hơi uống sạch trà trong tách, có chút ngạc nhiên nhận xét "Ban đầu hơi đắng, càng về sau càng ngọt, vị thanh nhưng lưu hương rất lâu."

Triết Hạn tủm tỉm cười, gật gù tỏ ra thích ý lắm.

"Không nhìn ra nha, Cung Tuấn của chúng ta còn biết phẩm trà."

Cung Tuấn ngại ngùng đặt tách xuống bàn. Lúc này cậu mới nhận ra uống trà không thể một hơi nốc sạch như vậy được.

"Anh đừng trêu em nữa."

"Ha ha ha!" Triết Hạn vui sướng cười to, tự tay rót thêm cho Cung Tuấn "Từ từ uống, không ai dành với em đâu."

"Triết Hạn!"

"Ha ha ha!"

...

Trải qua một buổi sáng theo phong cách của lão cán bộ, Cung Tuấn thần thanh khí sảng đi vào phòng hóa trang chuẩn bị cho phần diễn buổi chiều. Để tiết kiệm thời gian, bữa trưa cũng sẽ ăn tại phòng, do trợ lý mang đến.

"Hạn ca, nghe nhạc không?"

Triết Hạn không để ý lắm mà gật gật đầu. Lúc nghe thấy bài Lữ Khách Chân Trời của Châu Kiệt Luân còn thầm nhủ gu âm nhạc của hai người giống nhau. Nhưng chỉ chưa đầy nửa phút sau, anh liền nghệch mặt ra chịu đựng ma âm từ người nào đó.

"Gió thổi cánh nhạn về phương Nam~

Giữa tiêu điều chỉ còn lại cát vàng...àng ~

Ngồi một mình pha ấm trà...á ~

Trà ngâm cả đêm đèn đã tắt ~"

Cung Tuấn vừa nghe vừa hát theo, dường như hòa mình theo giai điệu. Sáng nay được ngồi một buổi với người mình thích, hiện tại cả người cậu đều đang lâm vào tình trạng phấn khởi, đến đoạn điệp khúc lên giọng còn át cả ca sĩ.

Triết Hạn ngồi bên cạnh còn có thể làm sao, chỉ có thể im lặng chịu trận. Là một người ngũ âm hoàn chỉnh, đam mê ca hát như anh, chỉ im lặng mà không nổi khùng đã là chứng tỏ tình cảm hữu nghị thâm hậu lắm lắm đấy!

Không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không mà Triết Hạn cảm thấy hôm nay các thầy hóa trang hoàn thành công việc khá nhanh. Anh khẽ liếc nhìn cái người hồn nhiên không hay biết đang đi bên cạnh mình, trong lòng cảm thán, lạc tông còn có thể lạc ra chân trời mới như Cung Tuấn, quả thật nhân tài hiếm thấy.

Không khéo Cung Tuấn nhận ra được Triết Hạn lén nhìn mình, ngượng ngùng gãi vành tai.

"Ban nãy tâm trạng hơi vui nên hát vài câu, không được hay lắm, anh không thấy phiền chứ?"

Triết Hạn lắc lắc đầu, nghĩ thầm trong bụng hóa ra cậu còn biết cân lượng của mình đấy.

"Hát hay không bằng hay hát, luyện vài lần sẽ tiến bộ thôi."

Triết Hạn lần đầu tiên dùng loại câu khách sáo nói với Cung Tuấn, lại thật không ngờ tới bản thân sẽ vì lời dối lòng này mà trả giá đắt trong suốt bốn tháng tiếp theo.

Hôm nay cả hai sẽ quay phân cảnh trong sơn động Long Uyên Các, là đoạn chân tướng giải bày, Chu Tử Thư nhận ra sư đệ của mình là Ôn Khách Hành. Đây là một phân đoạn khá quan trọng với Cung Tuấn, hầu hết là cảnh diễn nội tâm, lời thoại rất ít, nếu diễn không tốt thì có thể bỏ lỡ cơ hội ăn điểm với khán giả.

Nhưng Trương Triết Hạn không cảm thấy có gì cần lo lắng. Là một người sống chung tầng với Cung Tuấn, ít nhiều gì anh cũng biết công sức cậu bỏ ra cho nhân vật này không phải ngày một ngày hai. Những ngày đầu cậu ấy có lẽ còn ngại ngùng, chỉ dám cầm kịch bản luyện tập một mình, nhưng đến khi cả hai quen thuộc hơn, thì một ngày hai cuộc "đàm đạo" là không thể thiếu. Đến nỗi, nhìn thấy Cung Tuấn chăm chỉ như vậy, Triết Hạn có hơi xấu hổ, luôn cảm thấy bản thân còn chưa đủ tôn trọng bộ phim. Có hôm anh nói đùa với Cung Tuấn rằng:

"Nhìn em như vậy, anh cảm thấy mình mà còn lười biếng nữa thì sắp thành kéo chân sau mất."

Khi đó Cung Tuấn đã nói gì nhỉ? Triết Hạn mơ hồ nhớ lại liền khẽ cười:

"Đại ca, anh đừng khiêm tốn một cách giả tạo như vậy, lười biếng của anh không giống định nghĩa trong từ điển đâu."

.

"Anh cười gì thế?" Cung Tuấn luôn luôn để Triết Hạn nằm trong tầm mắt của mình, anh ấy vừa cười ra tiếng liền tò mò quay đầu sang.

"Không có gì." Triết Hạn nghiêm túc trở lại, suy nghĩ về đoạn diễn kế tiếp, theo thói quen đưa ra một vài suy nghĩ của bản thân. "Lát nữa đừng chảy nước mắt, cố gắng duy trì hốc mắt đỏ là được."

Cung Tuấn lắng nghe, thoải mái tiếp thu, còn thuận tiện nói lên cái nhìn của mình. Đây là điều Triết Hạn thích khi nói chuyện với Cung Tuấn. Tính cách của anh chính là vậy, không quan tâm người thì sẽ không tốn nhiều lời, nhưng với người bản thân để ý lại không nhịn được lảm nhảm vài câu. Nói nhẹ thì là quan tâm, nói nặng thì là thích "chỉ đạo". Anh đã vài lần bị người ta nói ra nói vào, đồn đãi bản thân ỷ vào tư lịch mà chỏ mũi vào chuyện người khác. Lâu dần anh cũng mệt mỏi, mỗi lần lời thốt ra khỏi miệng đều phải cân nhắc năm lần bảy lượt, thôi thì không nói cho khỏe người.

Mãi cho đến khi gặp Cung Tuấn, sau vài lần góp ý, Triết Hạn vô cùng vui vẻ nhận ra mình gặp đúng người rồi. Một viên ngọc bị bụi phủ đầy, lại còn nguyện ý để người mài dũa thêm, luôn khiến người xung quanh không tự chủ được thân cận. Triết Hạn rất chờ mong ngày mà nó rửa sạch lớp bụi kia, tỏa ra ánh sáng độc nhất vô nhị của mình, làm người say mê không tìm được lối thoát.

Và còn có gì tuyệt vời hơn khi chính bản thân anh cũng từng tham dự trong công cuộc mài dũa đó? Mỗi khi nghĩ đến việc này, Triết Hạn đều là vui vẻ tưởng tượng cảm giác thành tựu trong tương lai, lại không ngờ rằng khi thật sự đến ngày đó, chính bản thân anh sẽ đôi khi cảm thấy hối hận không thôi, chỉ hận không thể đem cái viên ngọc đang tỏa ra ánh sáng chói mắt kia thu về trong túi, không muốn cho ai xem nữa.

...

"Cắt! Qua!"

Âm thanh to lớn của đạo diễn vang vọng trong hang động, suýt tí nữa thì khiến Cung Tuấn giật mình thoát vai. May mà trải qua vài hơi thở điều chỉnh, cậu vẫn giữ lại phần nào tâm tình của Ôn Khách Hành.

"Còn cảnh cuối, lão Ôn và A Nhứ chuẩn bị một chút."

"Được." Triết Hạn đáp lại lời đạo diễn, cầm lấy chai nước nhấp vài ngụm.

Đang uống giữa chừng, Triết Hạn bỗng nhận ra mình vẫn còn nắm tay Cung Tuấn, bèn thả lỏng lực đạo, nhưng nào ngờ vẫn không buông ra được. Anh im lặng khẽ liếc người bên cạnh, chỉ thấy Cung Tuấn một mặt đăm chiêu như đang nhập diễn.

Hừ!

Triết Hạn nheo mắt cười lạnh trong lòng, lại không phản ứng gì thêm. Trong lúc chờ đợi còn có tinh thần lúc lắc cánh tay, rồi cười trộm trong lòng khi thấy con cún ngốc bên cạnh cứng người.

Có gan duỗi móng ra mò thì có gan chịu chứ!

Cung Tuấn hiện tại quả thật toát hết mồ hôi hột. May mà trong sơn động ai cũng nóng nên không người nào nhận ra trạng thái khác thường của cậu, ngoại trừ Triết Hạn.

Cung Tuấn cảm nhận bàn tay mềm mại nhỏ bé nằm lọt thỏm trong tay mình, thầm nghĩ lần mạo hiểm này dù dẫn đến hậu quả gì thì hiện tại vẫn đáng giá vô cùng. Nhưng có một điều khiến cậu hơi bối rối. Chính là việc Triết Hạn dù phát hiện ra cậu cố tình giả vờ "quên thả tay" nhưng vẫn không nói gì, còn dung túng cho cậu muốn nắm thế nào thì nắm, thậm chí còn tinh thần trêu ngược lại cậu. Triết Hạn...anh ấy có phải đã biết cái gì rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net