Chương 20 (End): Em nguyện ý!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Rua Rabu

Chương 20: Em nguyện ý!

_______

Nếu không phải vì cảm nhận được chiếc máy quay cộm lưng, để Cung Tuấn nhớ ra hiện tại cần làm gì, thì cậu đã định khanh khanh ta ta với con mèo quyến rũ này đến tối rồi.

Vì sao mỗi lần đều là cậu chủ động nhỉ? Bắt đầu từ cậu cũng còn nói được đi, ngay cả kết thúc cũng là cậu, vừa nghĩ liền cảm thấy có chút bi thương à nha.

"Hạn Hạn..."

"..."

Cung Tuấn bất đắc dĩ nhìn chú gấu koala đu trên người mình, gân xanh trên trán dựt dựt. Vẻ mặt Trương Triết Hạn chỉ còn kém viết ra ba chữ "còn chưa đủ" nữa mà thôi. Cung Tuấn hít sâu một hơi, cúi đầu kề trán, buộc Triết Hạn mở mắt ra nhìn cậu.

"Chúng ta còn phải quay video..."

Cung Tuấn dở khóc dở cười khi thấy Triết Hạn vừa nghe xong liền lại nhắm mắt.

"Hạn Hạn..."

"Im miệng." Lỗ tai Triết Hạn giựt giựt, khàn khàn nói.

Cung Tuấn rất biết nghe lời, không dám ho he thêm, chỉ là vẫn giữ nguyên tư thế ôm eo kề trán, dù cho tư thế này đối với cậu có chút khó chịu. Ai bảo tay thầy Trương vẫn vòng quanh cổ cậu không buông đây.

Không lâu sau, Triết Hạn chủ động tách ra, gương mặt đỏ hồng rốt cuộc cũng trở về lại bình thường. Anh liếc mắt nhìn Cung Tuấn đang dùng mắt cún trưng cầu ý kiến của mình, có chút buồn cười trong lòng, bảo:

"Nói đi."

"Hạn Hạn, anh quá đáng lắm."

Trương Triết Hạn nheo mắt, nhếch mép cười gằn:

"Là ai chủ động hửm?" Dám câu dẫn anh? Còn lâu lắm!

Cung Tuấn trề môi, ủy khuất nói:

"Anh hôn chuyên nghiệp như vậy, em không luyện tập nhiều một chút sao thỏa mãn anh được."

"Cung – Tuấn, chú ý dùng từ!" Triết Hạn xấu hổ đến đỏ cả mặt, vươn tay định đánh cậu một cú, lại bị Cung Tuấn chặn lại ở nửa đường.

"Hạn Hạn, trọng điểm là câu trước mà."

Triết Hạn cau mày, câu trước? Anh hôn chuyên nghiệp thì sao, làm diễn viên mấy ai chưa từng diễn qua cảnh hôn, hôn nhiều sẽ quen thôi.

A...hôn nhiều...

"Cái này em cũng ăn giấm?" Triết Hạn bất lực nói.

"Anh còn ăn giấm cả fan em đấy!!!"

Triết Hạn rụt tay, lúng túng sờ mũi.

"Ha ha, chỉ là hỏi thăm thôi, anh không ghen."

Cung Tuấn điểm đến liền thôi, cũng không dây dưa chuyện này quá nhiều. Cậu nhìn sang máy quay trên tay Triết Hạn, trong lòng thầm may mắn lúc nãy anh không làm rơi nó.

"Quay thôi, quay thôi, kẻo không kịp giờ cơm tối mất."

Triết Hạn không phản đối, tay chân lanh lẹ đi theo Cung Tuấn vào khu vực bếp.

Đây là lần đầu tiên Triết Hạn quan sát Cung Tuấn nấu ăn. Những lần trước đây đều là cậu ấy nấu trong phòng riêng rồi mang qua phòng anh cùng ăn. Kể từ hôm Cung Tuấn say rượu, Triết Hạn luôn giữ đúng mực không chủ động ghé sang phòng cậu.

Cung Tuấn khi nấu ăn thao tác rất thong thả lại nghiêm túc, cứ như đang đối mặt với một quyển lời kịch vậy. Thông qua ống kính, Triết Hạn nhìn ra rõ ràng đôi bàn tay thon dài trắng nõn của cậu nhảy múa trên từng nguyên liệu nấu ăn quyến rũ đến mức nào. Bấy lâu nay Triết Hạn chưa hề thật sự chú ý đôi bàn tay này, chỉ thông qua những lần tiếp xúc hay nắm tay mới mơ hồ cảm giác tay cậu khá thon dài mà thôi.

Hiện tại nhìn kỹ, Triết Hạn có chút cảm thán, vừa dài vừa thon, khớp ngón tay góc cạnh, cầm dao ăn rất có cảm giác nghệ thuật.

Ôm eo cũng rất có lực.

Khụ, Triết Hạn, tập trung quay phim đi thôi.

"Triết Hạn, anh có muốn thử không?"

"Hả?"

"Cắt cà chua. Chúng ta có thể làm cho nhau ăn nha."

Trương Triết Hạn hai mươi chín năm luôn luôn tự tin với tài nấu ăn của mình, lần này lại có chút chần chờ.

"Anh...không được đâu..."

"Không sao, bún cá nấu rất dễ. Em đã mua hết đồ pha sẵn rồi, tụi mình chỉ cần chuẩn bị rau củ ăn kèm thôi. Để em chỉ cho." Cung Tuấn thuần thục tắt đi camera, nhìn thấy Triết Hạn còn lừng khừng ở đó liền giương mắt cún làm nũng.

"Em muốn ăn đồ Hạn Hạn nấu cơ."

Triết Hạn vừa nghe, quyết định liều một phen.

"Nói trước, anh nấu không ngon đâu."

Cứ tưởng Cung Tuấn sẽ phản đối, ai ngờ con cún to xác này lại gật gật đầu.

"Em nhìn thấy video anh nấu ăn rồi. Anh yên tâm, có em đây!"

Triết Hạn nhìn vẻ mặt thiếu đánh của Cung Tuấn, nghiến răng ken két. Có bạn trai nào ngay cả lời khách sáo cũng không nói như tên này không? May mà gặp được một người rộng lượng như anh, nếu không đã bị đá ra khỏi nhà xe rồi.

"Đã biết trình độ của anh lại còn dám ăn. Coi chừng đêm nay phải uống thuốc dạ dày đấy."

"Hí hí hí!"

...

"A! Cà chua không phải cắt như vậy, anh cắt to quá."

"Thế này được chưa?"

"Ờm...cũng tạm ổn." Cung Tuấn liếc nhìn miếng cà chua to gấp ba miếng cậu cắt trước đó, hài lòng cho qua. Dù sao ban đầu thầy Trương chỉ định cắt nguyên một quả thành 4 miếng thôi.

.

"A? Anh không cần cắt nhiều ớt như thế đâu, em không ăn nổi."

"Hừ, ai nói cắt cho em, là cho anh. Ban nãy nhìn em cắt ớt là đã thấy ngứa mắt rồi. Tí xíu chừng đó anh còn chưa nhét đủ kẽ răng."

"Đại ca, ớt nhét đủ kẽ răng là có thể nhập viện vì đau dạ dày đấy."

"Chỉ có em mới nhập viện thôi."

Cung Tuấn bất lực nghĩ thầm, chỉ có anh mới không nhập viện thôi.

.

"Ấy, anh mau mau vớt bún ra! Ban nãy em đã nói chỉ để 5 phút thôi mà."

"Anh cảm thấy nó vẫn chưa nở."

"Hu hu đại ca, bún chứ có phải mì đâu!"

"Ồ... Không sao, mềm dễ tiêu hóa."

"Híc! Em muốn ăn cứng hơn."

"Được được, để anh vớt."

.

"Ể? Sao anh không cắt hành lá?"

"Anh không thích mùi hành, em lấy phần em cắt bỏ vào là được."

"Hạn Hạn, hành lá tốt cho cơ thể."

"Mùi nặng không muốn ăn."

"Hạn Hạn..."

"..."

"Hạn ~ Hạn ~"

"Một ít cũng được..."

Chụt!

...

Rốt cuộc, hai người cũng ngồi xuống bàn nhỏ, trước mặt là hai tô bún cá bốc khói nóng hổi. Hơn thế nữa, một bên xanh một bên đỏ nom cũng khá đẹp đôi.

Triết Hạn nhìn tô bún cá của mình, rồi lại nhìn tô của Cung Tuấn, có chút soi mói nói:

"Vì sao anh cảm thấy tô của anh làm không hấp dẫn bằng tô em làm nhỉ? Có phải là vì bỏ ít ớt nên không đủ màu sắc đúng không?"

Cung Tuấn dở khóc dở cười, cố gắng cứu vớt tô bún của mình.

"Anh đừng coi trọng hình thức như vậy, ban nãy em ăn thử, rất ngon đó!"

"Anh cứ tưởng em nói như vậy để tạo hiệu ứng tốt cho video thôi..."

Cung Tuấn nhận ra ánh mắt Triết Hạn vẫn luôn qua lại giữa hai tô bún cá, có chút khó hiểu nhìn anh.

Cuối cùng vẫn là Triết Hạn chần chờ nói.

"Hay là đổi lại đi..."

Cung Tuấn ngạc nhiên, theo bản năng bảo vệ tô bún của mình. Trong khoảng khắc, cậu bỗng nhiên hiểu Triết Hạn nãy giờ nói vu vơ là đang ám chỉ điều gì.

Hạn Hạn của cậu lại biết ngại ngùng nữa cơ!

"Em không chê đồ anh nấu đâu."

Triết Hạn lúng túng, lắp bắp nói:

"Ai quan tâm chuyện đó chứ!"

"Vâng, vâng, Hạn Hạn của em nào sẽ để tâm ba chuyện vụn vặt đấy!"

Triết Hạn liếc xéo Cung Tuấn một cái, cũng không nói gì về chuyện đổi tô nữa.

Hóa ra, Triết Hạn chỉ là có chút sợ sệt Cung Tuấn nhận ra tài nấu nướng của anh không tốt, sẽ chê anh thôi. Hiện tại nghe cậu nói như vậy, mặc dù trong lòng vô cùng lúng túng, nhưng vẫn cảm thấy ngọt đến trong tim. Hơn thế nữa, đấy cũng chỉ là nấu ăn mà thôi, làm người ai cũng có khuyết điểm mà! Lại còn sợ người ta chê mình.

Triệt Hạn a Triết Hạn, yêu vào IQ hạ thấp quá rồi!

Để bản thân không còn chú ý chuyện xấu hổ này nữa, Triết Hạn liền vùi đầu vào điện thoại. Ban nãy trong lúc Cung Tuấn dọn dẹp khu vực bếp và dụng cụ quay phim, anh đã nhân cơ hội chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm, lần đầu quay vlog cho bạn trai!

Mặc dù đăng lên weibo không thể nói thẳng thừng ra như vậy, nhưng có thể nghĩ cách làm ám hiệu nha. Chỉ cần người cần hiểu hiểu được là tốt rồi.

"Hạn Hạn, ăn mau kẻo nguội."

"Tuấn Tuấn, anh nghĩ ra caption hay lắm nè!"

Cung Tuấn nhìn xuống màn hình điện thoại Triết Hạn đưa sang, vừa xem liền đỏ mặt.

"Anh sao lại lộ liễu như vậy, coi chừng fan đoán được đấy!"

Triết Hạn cau mày "Thế này mà còn lộ sao? Em không nói quá đấy chứ? Lần trước không phải bọn họ bảo không gặm được hai chúng ta sao?"

Cung Tuấn ở trong lòng khóc một tí. Cậu thật sự muốn nói với anh, đừng bao giờ coi thường fan!

"Thôi không sao, cũng đã đăng rồi. Nếu có phát hiện ra được mà chúng ta không xác nhận thì không có gì to tát cả."

Triết Hạn nói xong, trong lòng lại có chút ấm ức. Nói đúng ra đây là lần đầu tiên anh có mối quan hệ thân mật mà phải giấu giấu diếm diếm như vậy. Trong quá khứ dù anh có bạn gái, fan cũng không hề nói gì nặng lời. Có người bảo vì lúc đó anh còn chưa nổi tiếng, fan không quan tâm anh có ai, nhưng chỉ có người đọc từng bình luận chúc phúc của fan như anh mới biết, trên thế gian này vẫn có những người ủng hộ mình bằng một loại tình cảm đơn thuần nhất.

Hiện tại, anh thật sự muốn Cung Tuấn cũng có thể nhận được những lời chúc phúc đó. Em ấy xứng đáng có được chúng. Hơn bao giờ hết, anh muốn nói với toàn thế giới người con trai này đã cưng chiều anh như thế nào, ánh mắt em ấy nhìn anh ấm áp ra sao. Tìm được tri kỉ của đời mình, lại không được xem là may mắn, khổ sở biết bao nhiêu?

"Hạn Hạn...anh làm sao vậy?"

Cung Tuấn thấy anh nói xong một câu liền im lặng ngồi ở đó, cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì, trong lòng bỗng dưng thấy lo lắng.

"Có phải quá giờ cơm nên dạ dày khó chịu không?"

Triết Hạn ngẩng đầu nhìn thấy ảnh ngược của bản thân trong mắt Cung Tuấn, im lặng một hồi lâu, mãi đến khi thấy cậu đứng ngồi không yên mới nở một nụ cười dịu dàng.

"Cung Tuấn, anh sẽ nói với phòng làm việc."

Cung Tuấn ngay lập tức hiểu rõ, cậu mở to mắt, có chút run rẩy nói:

"Thật sao?"

"Ừm." Triết Hạn cong cong ánh mắt "Anh muốn tìm cách quang minh chính đại đứng cùng em. Em nguyện ý đi cùng anh không?"

Đáp lại Triết Hạn là ba chữ tràn đầy hạnh phúc:

"Em nguyện ý!"

--------

Tác giả có lời muốn nói: Khi tui viết chương này vẫn không nghĩ đến viết chương kết thúc. Nhưng khi đọc lại thì cảm thấy dừng ở đây là đẹp nhất. Giữa Tuấn và Hạn thật sự có quá nhiều kỷ niệm tuyệt đẹp mà tui không đủ khả năng để truyền tải lại. Thay vì cố gắng viết ra bằng lối văn lổm cổm của mình, tui nghĩ rằng giữ trong lòng sẽ tốt hơn nhiều.

Cám ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này cùng tui lâu như vậy, còn giúp tui cố gắng ending (๑˃̵ᴗ˂̵)و Đây không phải là lần đầu tiên tui viết fic, nhưng là bộ đầu tiên tui viết kết đó mọi người 😂

Tiếp theo vẫn sẽ có phiên ngoại nha, vẫn có vài thứ cần phải viết ra cho rõ ràng, không thể chôn mìn xong lấp luôn được, hí hí hí!

Viết xong phiên ngoại tui sẽ bắt đầu viết bộ khác. Khi đó vẫn mong mọi người ủng hộ con tác giả chây lười thích bỏ ngang fic như tui (づ ̄ ³ ̄)づ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net