Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Rua Rabu

Phiên ngoại 3

Sáng sớm tinh mơ, Cung Tuấn vừa mới tỉnh dậy liền bị một cú điện thoại làm sáo trộn kế hoạch đi tập gym của cậu.

“Anh Tuấn, phim bạo rồi!”

Cung Tuấn mơ mơ màng màng, mãi sau một lát mới hiểu rõ nội dung Khả Liên muốn truyền đạt.

“Sơn Hà Lệnh?”

“Vâng, Youku lại muốn tổ chức một lần phỏng vấn khác. Lần trước không còn phù hợp nữa.”

Cung Tuấn không hề có hình tượng mà ngáp lớn, đứng dậy rời khỏi giường. Cậu mở handfree rồi đặt điện thoại lên kệ tủ đầu giường, vừa bắt đầu gấp gọn chăn nệm vừa nói.

“Khi nào phỏng vấn?”

“Là hai ngày nữa, sẽ có cả Tôn Hy Luân, Châu Dã và Mã Văn Viễn.”

Cung Tuấn vừa nghe liền biết lần này Youku thật sự nghiêm túc, cậu tròng chiếc áo thun lên người, cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.

“Bên thầy Trương đã thông báo chưa?”

“Thầy Trương đã biết rồi, anh ấy không có dị nghị gì.”

“Vậy thì nói với Youku chúng ta cũng ok.”

Khả Liên nhận được đáp án chắc chắn từ boss, phân phó cho những người khác rồi lại ngập ngừng nói:

“Boss...”

Cung Tuấn vừa định cúp máy thì nghe thấy đầu dây bên kia Khả Liên vẫn còn chuyện muốn nói, bèn dừng lại một chút:

“Hửm?”

“Bên cạnh anh không có ai chứ?”

“Không, anh đang ở nhà riêng.”

Khả Liên sau khi xác nhận địa điểm an toàn, liền sầu lo tố khổ với sếp mình:

“Chuyện giữa anh và thầy Trương, toàn bộ phương pháp trước đó đều đi tong rồi! Tụi em chẳng hề nghĩ tới việc phim sẽ hot lên!”

Cung Tuấn nghe xong, dở khóc dở cười, các nhân viên của anh đúng thật là kinh nghiệm non nớt quá.

“Em đã hỏi Chu Hạ chưa?”

“A? Hỏi anh Hạ làm gì?”

“Hỏi xin phương án bên đoàn đội Triết Hạn.”

“Híc, thế thì ngại quá, người ta sẽ biết tụi em vô tích sự, ảnh hưởng mặt mũi của anh nữa.”

Cung Tuấn cười cười, an ủi cô trợ lý của mình:

“Bọn họ sẽ không đâu, Triết Hạn đã vài lần hỏi anh rồi. Đoàn đội của anh ấy đối mặt vấn đề này sẽ xử lý tốt hơn các em là điều hiển nhiên.”

“Thầy Trương hỏi anh cái gì nha?” Khả Liên có chút tò mò, được sếp của sếp hỏi thăm, thụ sủng nhược kinh nhá!

“Hỏi xem tụi em có cần ‘chép bài’ không, ha ha ha!”

Khả Liên ở đầu giây bên kia xù lông lên, lại chẳng thể tìm ai phát tiết, chỉ có thể ỉu xìu xuống. Gì chứ thầy Trương có khả năng nói ra thẳng thừng như vậy lắm í.

“Bên cạnh đó, các em cũng phải trao đổi với bên đó rất lâu mới quyết định phương án cuối cùng. Cũng không cần vì muốn anh có mặt mũi mà phải mệt mỏi bản thân như vậy đâu. Các em đã hỗ trợ anh rất nhiều, quan hệ giữa chúng ta còn cần người ngoài công nhận sao?”

Cung Tuấn nhẹ nhàng nói. Cậu hiểu tâm lý các nhân viên trong phòng làm việc của mình muốn tự làm ra một bản kế hoạch hoàn mĩ giúp cậu nở mày nở mặt với bên kia, như thể muốn nói rằng: đừng xem thường chúng tôi, tuy chúng tôi còn nhỏ yếu lại thiếu thốn nhân lực nhưng vẫn có thể giúp được một tay.

Bọn họ cũng lăn lộn ở showbiz khá lâu rồi, biết rõ nắm lấy quyền lên tiếng ở mức độ nhất định nó quan trọng đến thế nào. Bọn họ sợ sệt sếp của mình sẽ ở thế yếu trong mối quan hệ này.

Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu các em ấy đã nhầm lẫn một chuyện. Đây không phải là một vụ liên kết làm ăn, mà là một trận chiến cần đồng lòng mới có thể chiến thắng được.

“...Em hiểu rồi ạ.” Khả Liên tuy rằng đã rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn có chút thất bại.

“Xem như đây là một cơ hội học hỏi. Rồi mấy đứa cũng sẽ có bản lĩnh một mình chống một phương thôi. Tin tưởng mắt nhìn người của anh đi.”

“Vâng ạ...”

“Vậy nhé, anh cúp máy đây, trễ rồi.”

“A? Mới sáng sớm sao lại trễ? Alo? Alo?”

Khả Liên bất lực thả xuống điện thoại, giác quan thứ sáu giúp cô biết rằng câu chuyện sau đó mình không nên xía vào.

...

“Hạn Hạn ~”

“Sáng sớm đã léo nhéo cái gì.” Triết Hạn ngồi trên ghế lười, hơi thở có chút gấp gáp.

“Anh đang làm gì đó?”

“Mới plank xong, hôm nay em gọi trễ vậy? Cũng may không trúng lúc anh đang đang giữ thế.”

“Chỉ trễ có 5 phút...”

“Một vòng plank của anh rồi đó.”

“Khà khà, em giữ lâu hơn anh nha. Hạn Hạn vậy mà yếu ghê.”

“Em ngứa đòn phải không.” Triết Hạn phì cười, nhấn chuyển video call.

Cung Tuấn vừa liếc nhìn liền có xúc động muốn chảy máu mũi. Hiện tại Triết Hạn nửa thân trên ở trần, mồ hôi tin mịn khiến mỗi một đường nét cơ nhục đều trở nên quyến rũ chết người. Vì mới vận động xong nên lồng ngực anh trập trùng lên xuống, làm Cung Tuấn không khống chế được mà liên tưởng đến những lần anh ở dưới thân cậu thở dốc.

Khụ, sáng sớm hormone hơi tăng.

Xui xẻo hơn, độ phân giải của camera điện thoại có chút cao, khiến vẻ mặt đỏ bừng của Cung Tuấn không hề sai lệch một li đi vào tầm mắt Triết Hạn.

Trương Triết Hạn còn không rõ ràng sao? Lần đầu còn có thể cho rằng bạn trai của mình là một chú cún ngây thơ không chịu nổi kích thích. Nhưng chỉ sau vài lần bị cái vẻ mặt ngây thơ này lăn qua lộn lại đến sức cùng lực kiệt liền chỉ còn lại cảm giác nghiến răng nghiến lợi mà thôi.

Triết Hạn nhếch mép cười lạnh:

“Bảo, nghĩ gì phấn khởi thế?”

Cung Tuấn bị phát hiện, cũng không thèm giấu diếm, thẳng thắn nói:

“Nghĩ anh.”

“Sáng sớm đã tắt đèn, em còn tự hào?”

“Anh cũng không phải rất vui vẻ sao.” Cung Tuấn liếm liếm môi, không hề kiêng dè nhìn chằm chằm thân ảnh của người yêu qua màn hình điện thoại.

Triết Hạn sao lại không vui được chứ. Anh cũng có tính hiếu thắng của đàn ông. Người yêu có dục vọng với mình, cũng là một loại biến tướng cho thấy bản thân có mị lực chinh phục được đối phương.

Anh yêu thích thẳng thắn với cảm xúc của bản thân trước mặt người yêu hơn là e dè che đậy, đây là một loại tình thú, cũng là một loại tin tưởng. Nếu một trong hai cảm thấy điều đó quá dung tục, vậy thì sẽ không còn thoải mái nữa. Và cũng chỉ có thật sự tin tưởng, người ta mới lộ ra những góc cạnh khác trong thế giới nội tâm của mình.

“Triết Hạn, đoàn đội bên em sắp tới sẽ liên lạc đoàn đội của anh về việc của hai chúng ta.”

Rốt cuộc Cung Tuấn vẫn có tự chủ rất cao, dừng lại chiếc xe sắp lên đường cao tốc, chuyển sang chủ đề nghiêm túc hơn một tí.

Triết Hạn nghe cậu nói như vậy, quan tâm bảo:

“Để đoàn đội của anh liên hệ trước đi, các em ấy còn nhỏ, mặt mũi còn mỏng.”

Cung Tuấn dở khóc dở cười:

“Em là sếp tụi nó còn không quan tâm, anh lại sợ tụi nó thủy tinh tâm rồi?”

“Tuấn Tuấn, không cần nghiêm khắc quá.”

“Phim hot rồi, mấy đứa cần mau chóng trưởng thành hơn, em sợ tụi nó đến lúc sai chuyện thì khó xử lý chu toàn được.” Cung Tuấn khi bàn đến công việc luôn nói một không hai, trừ phi thật sự lấy lý do hoàn toàn thuyết phục được cậu, còn không thì cứ như vậy mà làm.

Triết Hạn mặc dù không hoàn toàn biết thói quen làm việc của Cung Tuấn, nhưng thông qua quá trình hợp tác đóng phim, anh cũng hiểu được phần nào bèn không nói thêm nữa.

“Hai ngày nữa phỏng vấn, em thật sự muốn xem xem Youku sẽ xử lý thế nào.”

Triết Hạn bất đắc dĩ cười cười. Cún con nhà anh vẫn đang ghim Youku vì vụ yêu cầu giả vờ không quen trong đợt phỏng vấn trước.

“Người ta cũng có nỗi khổ riêng. Không phải lúc đó em cũng diễn rất vui vẻ sao?”

Cung Tuấn cãi lại:

“Là anh mới đúng, không thèm nhìn lấy em một lần!”

“Ha ha ha, còn em thì hay rồi, một bên mặt của anh muốn rát luôn ấy!”

Cung Tuấn vẫn còn muốn tố khổ:

“Hai chúng ta bình thường vẫn rất biết giới hạn mà, đâu cần phải dằn mặt như thế cơ chứ.”

“Lúc đó phía đoàn đội của anh cũng chưa nghĩ ra phương án tốt, mọi người đều nghĩ nên giả vờ không thân là tốt nhất.”

“Vậy thì mong rằng hai ngày sau hai đoàn đội đều có đáp án đi.” Cung Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói “Còn không có phương pháp, vậy thì hai chúng ta tự xử.”

...

“HẮT XÌ!!!”

“Sao thế Chu Hạ?”

“Hình như có ai nhắc đến tớ. Tớ cảm thấy sau lưng hơi lạnh.”

“Có lẽ là do mấy hôm nay thức đêm đấy, cậu cẩn thận sức khỏe một chút. Cậu mà ốm, tên điên kia lại được dịp xổ chuồng thì nguy.”

Chu Hạ liếc mắt nhìn đồng nghiệp “Cậu chỉ có khi câu ta không ở đây mới dám nói như vậy thôi.”

“Ha ha ha!!!”

Chu Hạ đùa giỡn xong liền sắp xếp lại chồng báo cáo của mình, mở miệng than thở:

“Haiz, kế hoạch cũng xong rồi, thật không ngờ đến lúc này đầu tớ vẫn không trọc.”

“Tớ cảm thấy, nếu kế hoạch này thuận lợi, thì sẽ không đến phiên chúng ta lo lắng đầu tóc của mình đâu.”

Chu Hạ ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý:

“Cũng đúng. Bỗng dưng tớ có chút lo lắng cho couple fan của hai người này. Bọn họ là quý nhân của chúng ta, mà chúng ta lại úp úp mở mở thế này, có chút quá đáng.”

“Đây là kết quả tốt nhất rồi. Tớ nghĩ dù cho không nói thẳng ra, fan hai người cũng biết vai trò của mình quan trọng như thế nào trong bàn cờ này."

Đi sai một bước, vực sâu vạn trượng, quý nhân phù trợ, con đường đầy hoa.

----- Hết -----

🐢: pr truyện mới, Quang, đã lên kệ ~ Thể loại xuyên nhanh, ai có hứng thú thì tìm hiểu nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net