Chương 11: Đêm khuya se lạnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy là Điện Hạ sẽ đi Đông Châu và có ý định sẽ không dẫn thần theo?" _ Sau khi nghe xong Cung Tuấn nhìn thẳng vào Trương Triết Hạn mà rút kết ra một câu.

"Đúng vậy! Cung Tuấn ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi." _ Trương Triết Hạn bị vẻ mặt không gợn sóng của người đối diện làm cho khẩn trương y chụp lấy hai tay hắn vội vàng giải thích.

"Doạ người chút thôi! Ta biết là người lo cho ta mà. Cũng chỉ có mình Điện Hạ là thương là nhất thôi à!" _ Trong tích tắc Cung Tuấn đã gỡ xuống dáng vẻ vừa rồi thay vào đó là gương mặt tươi cười như hoa.

"Cảm ơn ngươi đã hiểu cho ta!" _ Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt cuối cùng cũng tươi tắn lại của Cung Tuấn mà trong lòng không khỏi vui vẻ theo. Y nhoài người đến ôm chầm lấy cổ hắn rồi dụi dụi mặt vào hổm cổ kia.

Cung Tuấn cũng nâng hai tay lên mà vuốt ve trên lưng Trương Triết Hạn. Sau đó còn nghiêng đầu sang chạm môi lên vành tai nhạy cảm của Trương Triết Hạn khiến y đỏ bừng mặt chỉ có thể xoay qua hướng khác chừa lại cho hắn mỗi cái gáy trắng trắng hồng hồng.

Tối hôm đó khi Trương Triết Hạn về đến phòng thì đã thấy Cung Tuấn ngồi trước một bàn đầy đồ ăn. Thấy y tiến vào hắn liền đi đến giúp y cởi ra ngoại bào rồi ấn y ngồi xuống ghế. Cất y phục xong, hắn trở lại ngồi xuống cạnh y rồi thong thả cầm lấy bình rượu trên bàn rót vào ly sau đó đưa đến trước mặt y.

"Ngày mai Điện Hạ đi rồi, thần thân là thê tử theo lẽ phải làm tiệc tiễn phu quân lên đường, người thấy có phải không ạ?" _ Ly rượu trên tay Cung Tuấn không dừng khi Trương Triết Hạn đưa tay ra nhận mà cứ thế tiến đến bên miệng y.

Trương Triết Hạn không đáp lại hắn, y chỉ nhìn người trước mắt rồi hé đôi môi mỏng của mình ra một kẽ hở nhỏ.

"Vậy tối hôm nay thần sẽ phục vụ Điện Hạ hết lòng a!" _ Cung Tuấn nâng tay, vị rượu ấm nóng lập tức tràn ngập khắp khoang miệng Trương Triết Hạn.

Hai người cứ thế ta một ly người một đến nửa đêm, cuối cùng người đầu hàng trước vẫn không ai khác ngoài Đông Cung Thái Tử.

"Cung Tuấn được rồi. Dừng lại đi ta thật sự không uống nổi nữa!" _ Trương Triết Hạn né tránh lý rượu được bàn tay thon dài kia đưa đến.

"Điện Hạ như vậy là không được đâu! Chưa gì đã bỏ cuộc rồi." _ Cung Tuấn đem ly rượu vừa Trương Triết Hạn bị từ chối uống cạn.

"Mai còn phải lên đường. Chúng ta vẫn là nên nghỉ sớm thôi." _ Trương Triết Hạn chống tay lên bàn đứng dậy. Y xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi về phía giường.

Trong lúc Trương Triết Hạn đang loay hoay cởi giày thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh đánh đến. Y chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen to đùng phủ lên bóng của y. Sau đó thì trước mắt loạn cả lên, đợi đến khi y lấy lại được tiêu cự thì đã nằm dưới thân của thê tử hiền lương thực đức nhà y mất rồi.

"Cung Tuấn đừng quậy nữa! Ta mệt lắm, ta muốn ngủ a!" _ Trương Triết Hạn mặc kệ người đang đè trên người mình kia mà nghiêng đầu nhắm mắt một cách tỉnh bơ.

Công kỹ suốt cả một đêm, Cung Tuấn nào để Trương Triết Hạn dễ dàng mà đi ngủ như vậy. Hắn bắt đầu xé mở nội sam màu vàng ánh đỏ của y làm lộ ra khuôn ngực mau cường tráng màu mật ong, đường cong mượt mà, cơ bắp rắn chắc rất chi là mê người.

Cung Tuấn không nhịn được mà cúi xuống hôn lên xương quai xanh như ẩn như hiện của Trương Triết Hạn. Hắn tham luyến mà lưu lại đó một đóa hoa tuyệt đẹp.

Hắn nâng tay vân vê ấn ký mình vừa tạo ra kia. Tay còn lại vẫn không quên chậm rãi vuốt ve mân mê cơ thể rực nóng của y.

"Ah..." _ Thân thể Trương Triết Hạn run rẩy theo từng cái chạm của Cung Tuấn. Y cảm thấy dường như có hàng trăm hàng nghìn đàn kiến đang bò loạn khắp người y vậy. Chúng khiến y không khỏi vặn vẹo thân mình vì ngứa ngáy.

Nhìn vào đôi mày đang nhíu chặt của ai kia càng khiến Cung Tuấn muốn trêu chọc y nhiều hơn. Hắn di chuyển tay xẹt qua một hạt đậu nhỏ mang màu hồng nhạt của ai kia. Sau đó lại xấu xa mà di qua di lại ngọn tay của mình vòng quanh trên đó.

Trò này khiến hắn thích thú vô cùng. Nhưng hắn nào chỉ muốn trêu chọc y một cách nhẹ nhàng như vậy. Hắn bất chợt dùng hai ngón tay kẹp lấy viên tiểu đậu kia kéo mạnh.

"A~" _ Trương Triết Hạn bị đau đớn từ vùng ngực truyền đến làm cho một nửa lượng rượu vừa uống bỗng chốc bay biến. Y đôi mắt sớm đã long lanh ánh nước của mình ra nhìn chằm chằm tên thủ phạm kia.

Cung Tuấn nhìn người bị mình trêu rốt cuộc cũng tỉnh lại thì cười híp mắt, đồng thời cúi đầu ngậm lấy hạt đậu nhỏ còn lại bắt đầu gặm mút.

"Ưm...!" _ Cả hai bên đều bị tập kích khiến Trương Triết Hạn run rẩy theo bản năng ôm chầm lấy đầu Cung Tuấn. Y cắn răng ngửa đầu ra sau mà khó khăn thở dốc.

Cung Tuấn chăm chú thưởng thức mỹ vị trong khoang miệng, hắn không ngừng mút mạnh, đến lúc nhả ra vẫn không quên cắn sâu rồi kéo căng ra. Cung Tuấn nhìn vết răng đều đặn bao quanh tiểu hồng đậu này đã biến thành một quả anh đào mọng nước thì không khỏi cười hài lòng. Hắn chuyển sang liếm nhẹ lên nơi bị hai ngón tay hư hỏng của hắn hành đến sưng tấy kia một vòng.

"A Hạn!" _ Cung Tuấn tuy đang gọi ai kia nhưng mặt vẫn chôn vào giữa khuôn ngực của người ta.

"Ha .... a .... Tuấn Tử!" _ Trương Triết Hạn cúi đầu thâm tình mà nhìn người nảy giờ vẫn không ngừng làm loạn trên người mình kia.

"A Hạn đây là muốn quyến rũ ta sao?" _ Ánh mắt đầy nhu tình cùng tiếng kêu ám muội của Trương Triết Hạn làm cho dục vọng sớm đã hừng hực của Cung Tuấn chính thức xé tan xiềng xích mà thoát ra.

Cung Tuấn cầm lấy Tiểu Hạn Hạn nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh, kích cho Thái Tử Điện Hạ phải phát ra một tiếng kêu rên.

Tuy đã thành thân được một khoảng thời gian nhưng vì nhiều lý do mà hai người vẫn chưa viên phòng. Cũng sắp phải ly biệt rồi nên đêm nay Trương Triết Hạn muốn dung túng cho hắn một lần. Dù cách xa vẫn còn có cái để nhớ về nhau chứ. Đó là những suy nghĩ trong lòng Đông Cung Thái Tử lúc này.

Hai tai Trương Triết Hạn đã sớm đỏ bừng từ lâu, y vươn một tay bắt lấy cằm Cung Tuấn kéo lại gần mặt mình. Y ấn môi mình lên, rất nhanh sau đó môi lưỡi hai người đã quyện vào nhau, âu yếm khắn khít không cách nào tách ra. Tay còn tay của Trương Triết Hạn cũng bắt đầu luồn xuống tiến hành đáp trả.

"Ah..." _ Cung Tuấn kêu lên một tiếng đau đớn, Thái Tử từ nhỏ đã chinh chiến xa trường, những vết chai mỏng trong lòng bàn tay kia bất chợt chạm vào lại còn thực hiện động tác nhanh như vậy hại hắn thiếu chút nữa là quăng mũ bỏ giáp. Cung Tuấn căm giận mà dời đầu sang cắn mạnh lên vai y một cái sau đó đẩy nhanh động tác tay.

Trương Triết Hạn lắc đầu quằn quại, miệng tuy mấp máy nhưng không phát ra được chút âm thanh nào. Những giọt nước mắt trong suốt nhanh chóng lăn dài trên má. Mái tóc dài tán loạn vì thấm mồ hôi mà có vài sợi dính vào hai bên thái dương mang lại vẻ hấp dẫn không sao tả được.

Trong đêm khuya se lạnh bỗng chốc chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rên khẽ thỉnh thoảng thoát ra. Màn giường phấp phới trong gió đêm cùng với ánh nến tuy mờ ảo nhưng cũng không kém phần ấm áp. Hai con người bỏ qua tất cả không màng đến bất cứ thứ gì mà chỉ chạy theo cảm xúc và mong muốn của riêng mình.

___________________________________________






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net