Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn sáng hắt ra từ bên sườn mặt của Trương Triết Hạn càng làm nụ cười của anh tăng thêm phần mê người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tim Cung Tuấn đập liên hồi, ngây người ba giây mới hoàn hồn trở lại, sau đó ra hiệu tài xế mở cửa xe.

Trương Triết Hạn mở cửa xe, không khách khí ngồi vào bên cạnh Cung Tuấn.

"Không phải nói trợ lí đến đón anh sao? Sao chỉ có mình anh vậy?" Điều chỉnh tâm tình một chút, Cung Tuấn sau đó mới lên tiếng hỏi.

"Thôi đừng nhắc nữa." Nhớ tới chuyện này Trương Triết Hạn liền có chút buồn bực, "Xe đang trên đường tới thì bị đụng phải, đưa đi sửa rồi. Chắc chắn là vì năm nay tôi không đi lễ Phật nên gần đây xui xẻo hết lần này tới lần khác liên tục xảy ra."

Cung Tuấn thấp giọng bật cười: "Tôi biết có một ngôi chùa rất linh, có muốn tôi dẫn anh đi xin một quẻ không?"

"Ồ, Cung... Tuấn Tuấn cậu cũng tin cái này hả?" Trương Triết Hạn nhìn ghế tựa, rồi hơi nghiêng mình nhìn Cung Tuấn từ trên xuống dưới đánh giá: "Chuyện này không phù hợp với thân phận của cậu nha!"

"Lẽ nào anh chưa từng nghe nói người càng có tiền càng mê tín à?"

Trương Triết Hạn thầm nghĩ hình như đúng là có cái đạo lí này, không phải những đại gia giàu có trong phim truyền hình đều đặt pho tượng Phật bằng vàng ở trong nhà sao! Không có chuyện gì vẫn thắp hương, cúng dường, so với cha đẻ mẹ ruột của mình còn ân cần hơn.

"Xin hỏi...Cung tổng, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

Một giọng nói kéo Trương Triết Hạn trở về, tầm mắt của anh di chuyển hướng đến chỗ ghế lái. Người đang nói chuyện là một người phụ nữ, nhìn bóng lưng thôi cũng biết là một người phụ nữ rất có khí chất.

"Đây là thư kí của tôi, Văn Mạn." Cung Tuấn nhìn chăm chú Trương Triết Hạn nói.

Cùng lúc đó, người phụ nữ ngồi chỗ ghế lái cũng quay đầu lại, quả thật là một gương mặt xinh đẹp, vừa khéo nở ra một nụ cười, gật đầu với Trương Triết Hạn: "Xin chào Trương tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh anh đã lâu."

"Xin chào, Văn tiểu thư!" Trương Triết Hạn cũng đáp lại bằng nụ cười, lại lập tức quay đầu nhìn Cung Tuấn nói: "Cung tổng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, để đại mỹ nhân làm tài xế cho cậu."

Cung Tuấn vẫn chưa trả lời, Văn Mạn đã lên tiếng trước: "Hôm nay tài xế tạm thời xin nghỉ rồi ạ."

"Đừng nhiều lời, mau nói đi đâu đi, không phải anh không có thời gian sao!"  Cung Tuấn nói tiếp chuyện ban nãy.

"Khách sạn Quang Hoa, làm phiền rồi, Văn tiểu thư."

Cung Tuấn khẽ cau mày: "Khách sạn?"

"Có vấn đề gì không?"

"Anh đi khách sạn làm gì? Không phải nói có công việc sao?"

"Tiếp nhận phỏng vấn!"

"Tiếp nhận phỏng vấn ở khách sạn?" Lông mày Cung Tuấn nhíu chặt, nhìn Trương Triết Hạn bằng vẻ mặt phức tạp.

"Không ở khách sạn thì ở đâu? Không lẽ tìm một quán cà phê ngoài trời rồi đợi người ta đến xem sao?" Trương Triết Hạn liếc mắt nhìn Cung Tuấn, tiện thể còn đưa tay vỗ vỗ vai hắn, "Cung đại tổng tài, cậu bình thường đều làm công việc quản lí hoạch định chính sách, ở văn phòng chỉ điểm giang sơn, rất ít khi ra ngoài nên không biết minh tinh chúng tôi, đặc biệt là minh tinh vô cùng nổi tiếng như tôi làm chuyện gì đều chỉ có thể làm ở trong không gian riêng tư kín đáo, nếu không rất có thể sẽ gây rối loạn trật tự nơi công cộng, haiz, cậu không biết tí gì về sự điên cuồng của người hâm mộ cả."

"Fan truy tinh (1)  thì tôi cũng thường xuyên thấy mà." Vẻ mặt Cung Tuấn khá thoải mái, còn đặc biệt bồi thêm một câu: "Đúng là rất điên cuồng."

(1) Truy tinh: theo đuổi thần tượng

"Đúng đó!" Nói xong, Trương Triết Hạn còn nhướng mày đắc ý, nhân tiện hơi ghé sát vào Cung Tuấn, đầu hơi dựa vào bờ vai của hắn, hạ thấp giọng nói: "Aiz, Tuấn Tuấn, cậu có từng truy tinh chưa?"

"Khụ khụ..." Văn Mạn ở phía trước bỗng nhiên ho nhẹ hai tiếng, tầm mắt vội vã rời khỏi kính chiếu hậu, vội vàng nói: "Xin lỗi, gần đây tôi có chút cảm mạo."

"Vậy Văn tiểu thư phải chú ý thân thể nhiều hơn, nhớ uống thuốc đấy."

Văn Mạn có chút xấu hổ, nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh: "Cám ơn Trương tiên sinh quan tâm."

Văn Mạn: Thứ tôi ăn (*) không phải thuốc, mà là cơm chó chất lượng cao.

(*)  Ăn hay uống tiếng Trung đều chỉ có một chữ (chī). Ở đây mình dùng chữ "ăn" thay vì "uống thuốc" vì vế sau là  "ăn cơm chó" =))

Thật ra từ lúc Trương Triết Hạn bắt đầu lên tiếng gọi Tuấn Tuấn, cô đã biết toang rồi, chuyến này giang sơn của Cung lão gia toang rồi!

Chuyện Cung Tuấn thích Trương Triết Hạn, trên đời này ngoại trừ bản thân Cung Tuấn, Văn Mạn có thể tự tin nói rằng chuyện này không còn ai có thể rõ ràng hơn cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã vào làm việc ở Diệu Hoa. Bởi vì tính cách cẩn thận tỉ mỉ cộng với năng lực xuất sắc, cô rất nhanh đã thăng chức thành thư ký riêng của Cung Tuấn, đến bây giờ đã tròn năm năm. Bọn họ là cấp trên cấp dưới, đồng thời cũng là cộng sự ăn ý. Cung Tuấn là một người cuồng công việc, vì vậy cô cũng biến thành người cuồng công việc. Cô giúp Cung Tuấn giải quyết rất nhiều chuyện làm ăn, đồng thời cũng giúp hắn xử lí rất nhiều chuyện trong cuộc sống riêng tư.

Thành thật mà nói, đứng dưới góc độ đơn thuần của một người phụ nữ, Cung Tuấn tuyết đối là một người đàn ông rất dễ dàng khiến cho người khác sinh lòng ngưỡng mộ. Hắn anh tuấn giàu có, năng lực xuất chúng, ngay cả tính cách trong vạn người chưa chắc đã tìm được người tốt hơn. Những năm gần đây, cô chứng kiến rất nhiều người, có nam có nữ, điên cuồng muốn ôm mộng được ngã vào vòng tay của Cung Tuấn, nhưng không hề có ngoại lệ, tất cả đều bị hắn cự tuyệt. Không có ai có được hắn, thậm chí không có ai có thể tới gần hắn. Văn Mạn thậm chí đã từng cho rằng tính tình Cung Tuấn chính là lãnh cảm như vậy, bằng không đối diện với nhiều người hoặc mỹ lệ, hoặc gợi cảm, hoặc đáng yêu trong giới giải trí như vậy,  người ngồi vị trí cao như Cung Tuấn làm sao không có một chút động tâm? Điều này gần như không tưởng tượng nổi, cũng không thực tế, vì đấy không phù hợp với bản tính con người.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Văn Mạn phát hiện Cung Tuấn thường xem phim điện ảnh, phim truyền hình, thậm chí quảng cáo thương mại của cùng một người. Văn Mạn đương nhiên nhận ra người trong video là nam minh tinh đang hot Trương Triết Hạn. Anh là một nam nhân vừa anh tuấn soái khí, lại vừa mỹ lệ mê người. Bên cạnh cô thậm chí đang có một fan cuồng của Trương Triết Hạn, vì để được thấy Trương Triết Hạn mà vung tiền như rác.

Mới ban đầu, Văn Mạn cho rằng Cung Tuấn muốn kí hợp đồng với Trương Triết Hạn, đem anh về dưới trướng Diệu Hoa. Nói một cách công bằng thì Trương Triết Hạn thật sự là một minh tinh có thể tạo ra rất nhiều giá trị, nhưng khi cô dò hỏi ý kiến liệu Cung Tuấn có cần cô đi liên lạc với đoàn đội của Trương Triết Hạn hay không, Cung Tuấn lại lộ ra một vẻ mặt ngạc nhiên, rồi hắn nói với cô hắn không có dự định này.

Tuy vậy, sự quan tâm của Cung Tuấn dành cho Trương Triết Hạn cũng không vì thế mà tiêu tan. Văn Mạn đã từng nghĩ mãi không ra, mãi cho đến khi cuối cùng bọn họ cũng đã đạt được thành quả sau nhiều năm chinh chiến ở nước ngoài, Diệu Hoa đã hoàn toàn mở rộng thị trường ngoài nước. Vào một đêm trăng sáng của nhiều tháng trước, khi cô và Cung Tuấn cùng lên đường về nước, Cung Tuấn đã uống say, ánh trăng sáng làm mờ cả gương mặt hắn. Lần đầu tiên Văn Mạn nhìn thấy Cung Tuấn như thế, hắn không ngừng run rẩy, dường như đang chịu đựng một nỗi đau đớn tột cùng, khàn giọng nói: "Anh ấy hẹn hò rồi, đáng lẽ tôi nên trở về sớm một chút, sớm hơn một chút."

Sau đó Văn Mạn vẫn nhận được một ít sắp xếp, một số không liên quan đến công việc mà chỉ liên quan đến Trương Triết Hạn. Cô không muốn dò xét thế giới nội tâm boss của mình, không hỏi quá nhiều, chỉ hoàn toàn nghe theo. Bởi cô biết rõ một khi Cung Tuấn đã xác định rồi, hắn sẽ tuyệt đối không từ bỏ. Cũng giống như nhiều năm về trước khi bọn họ vừa mới ra nước ngoài nỗ lực làm việc, cho dù thân phận Cung Tuấn là thái tử gia của tập đoàn Diệu Hoa, nhưng khi bước ra nước ngoài hắn vẫn sẽ phải va chạm vấp ngã. Đại dương rộng lớn thì nhiều cá, thế giới bao la thì cũng có rất nhiều người mạnh hơn mình, nhưng Cung Tuấn không phải là công tử bột toàn thân đều yếu đuối dễ vỡ, trên người hắn chỉ có sự liều lĩnh ngoan cường, kiên trì và mạnh mẽ để thoát ra khỏi giới hạn của chính mình. Trong thế giới thần phục và cường quyền này, hắn cũng đã trở thành một phần của quyền lực.

Cung Tuấn đối với sự nghiệp của mình theo cách này, đối với tình cảm cũng như vậy.

Văn Mạn thu lại suy nghĩ. Trương Triết Hạn vẫn đang truy hỏi Cung Tuấn, cô thấy Trương Triết Hạn dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Cung Tuấn, gương mặt tràn ngập hứng thú, không có ý định buông tha: "Hỏi cậu đó? Cậu có truy tinh không?"

"Như thế nào mới được gọi là truy tinh?" Cung Tuấn có chút không biết nên làm gì.

Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút, thử đặt mình vào người hâm mộ, sau đó mặt mày hớn hở lên tiếng: "Nói như bình thường á thì chính là thả rắm cầu vồng (2) trên Weibo. Cậu biết thả rắm cầu vòng chứ? Nó giống như 'Chân của ca ca không phải chân, là xuân thủy bên bờ sông Seine. Lưng của ca ca không phải lưng, là một bông hồng Bulgaria' (3) ấy."

(2) Thả rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng, ý chỉ người hâm mộ tâng bốc thần tượng của mình, nghĩa đen là cho dù thần tượng của mình thả rắm cũng sẽ biến thành cầu vòng.
(3) Một trend của Douyin bên Trung, hay dùng cho idol, mọi người có thể search từ khóa 哥哥的腿不是腿 (Gēgē de tuǐ bùshì tuǐ) trên Youtube để tìm hiểu nha.

Vẻ mặt Cung Tuấn đầy nghi hoặc.

Trương Triết Hạn nói tiếp: "Đương nhiên còn có 'muốn đánh đu trên lông mi của ca ca, ở trên sóng mũi ca ca chơi cầu trượt'. Thế nào? Có phải là rất hợp với tôi không?"

Cung Tuấn: "..."

"Fan hâm mộ của anh đều nói với anh như thế này?"

"Ờm...Đại khái là vậy đi." Trương Triết Hạn chột dạ sờ sờ mũi. Anh thật sự không muốn thừa nhận fan của mình hoàn toàn là ăn cứng không ăn mềm (4). Người hâm mộ của những nam minh tinh khác mỗi ngày theo đuổi thần tượng của mình đều gọi ca ca ơi, gọi chồng ơi! Mà fans của anh, mỗi ngày không phải gọi một người đàn ông cao lớn 1m81 anh là laopo thì cũng gọi là công chúa, nếu không thì là bảo muội. Anh muốn hỏi trời hỏi đất, cũng muốn hỏi chính mình một câu: cuối cùng thì tôi đã mở khóa nhân vật không đúng cách ở chỗ nào?

(4)  Nguyên tác câu này là 一股泥石流. Thật ra mình có tìm hiểu nhưng vẫn không hiểu lắm, đại khái là một câu viral dùng để chỉ người có phong cách, sở thích kì quái. Mình mạn phép dịch cho suông, bạn nào hiểu thì giúp mình nhá.

"Tất nhiên cũng sẽ có cuồng nhiệt một chút." Vì không thảo luận sâu vào vấn đề này, Trương Triết Hạn tiếp tục nói: "Sẽ theo dõi các hoạt động, làm tiếp ứng đủ cả."

"Vậy còn nếu hỏi thăm hành tung của người ấy, gặp gỡ người ấy, cùng người ấy ăn cơm, còn đưa người ấy đi...đi đến nơi người ấy muốn đi thì sao?"

Văn Mạn ngồi phía trước: "..."

Cung tổng, anh quá rõ ràng rồi! Anh trực tiếp báo chứng minh thư của mình luôn đi!

"A? Vậy đây là tư sinh (5) rồi còn gì?"

(5) Fan tư sinh: ý chỉ fan cuồng có hành động quá khích, xâm phạm đời tư của nghệ sĩ

Văn Mạn: "..."

Hai người vẫn nên nghiêm túc thảo luận chuyện truy tinh đi.

"Có điều chuyện như vậy nếu như là Cung tổng cậu làm thì không tính là tư sinh đâu." Trương Triết Hạn hơi nheo mắt, khóe miệng như có như không cong lên, "Suy cho cùng nếu cậu muốn tìm ai không phải chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được sao! Không biết là vị đại mỹ nhân nào có thể khiến Tuấn Tuấn của chúng ta cùng nhau dùng bữa, còn tự mình đích thân đến đón nha?"

Mấy chữ 'Tuấn Tuấn của chúng ta' thật sự là lấy lòng Cung Tuấn, dĩ nhiên nếu thay đổi ngữ cảnh đi thì tốt hơn rồi.

Tiếng cười Cung Tuấn trầm thấp, khóe mắt chân mày đều mang nét dịu dàng, hắn nói: "Đúng, là một đại mỹ nhân."

Màn đêm tịch mịch, dòng người bên ngoài cửa  xe không ngớt. Bên trong xe ánh đèn tối tăm, ý cười của Cung Tuấn nồng đậm, Trương Triết Hạn nhìn sang trong nháy mắt, trái tim không nhịn được mà đập loạn nhịp không theo quy luật vốn có của nó. Cung Tuấn thật sự là một người đàn ông rất đẹp.

Trương Triết Hạn vội vàng quay đầu, thu hồi tầm mắt, anh không truy hỏi đến cùng đại mỹ nhân kia là ai. Thứ nhất, anh và Cung Tuấn quen biết không lâu, tuy rằng hợp ý, giờ đây miễn cưỡng cũng có thể gọi nhau là bạn bè, nhưng anh cho rằng nếu như Cung Tuấn không chủ động nói rõ ra, hiển nhiên là không muốn tiết lộ nhiều. Thứ hai, Trương Triết Hạn tỉ mỉ suy nghĩ, bất luận đại mỹ nhân trong lời nói của Cung Tuấn là ai, anh đều cảm thấy có gì đó sai sai, về phần tại sao, Trương Triết Hạn tạm thời cũng không nêu ra được lí do.

Văn Mạn lái xe đưa Trương Triết Hạn đến địa điểm đúng giờ, Tiểu Vũ đã ở bên ngoài đợi sẵn. Trương Triết Hạn bày tỏ cảm kích sau đó chào tạm biệt rồi xuống xe. Từ đầu đến cuối, Cung Tuấn đều không đóng cửa kính xe, chỉ im lặng dựa vào ghế ngồi, Văn Mạn cũng không vội vàng lái xe đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi cho đến khi Cung Tuấn bỗng nhiên cất tiếng hỏi: "Văn Mạn, cô nói xem, mất bao lâu để nhớ một người?"

Văn Mạn cúi đầu cười: "Từng giây từng phút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net