Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1
Ban đêm, ánh sáng vẫn rực rỡ như ban ngày.
Đã gần nửa đêm, trung tâm thành phố vẫn ồn ào không ngớt, anh ngước mắt nhìn, chỉ cảm thấy tiếng người xung quanh rất ồn ào, giống như nhà tranh không ngăn cản được gió, tiếng nói chuyện tràn vào thân thể anh, hội tụ ở đại não nhức nhối không thôi.
Omega tốt nghiệp đại học không dễ tìm việc làm, Trương Triết Hạn đã phải trằn trọc rất nhiều, sau khi bị các doanh nghiệp và tổ chức nhiều lần gây khó dễ, anh được quán trà sữa này tuyển dụng, sau 21 ngày đào tạo liền chính thức bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh thay quần áo làm việc, ra khỏi quán trà sữa rẽ phải, như thường lệ đến ga tàu điện ngầm bắt chuyến tàu cuối cùng để về nhà. Ga tàu điện ngầm không xa, nhưng phải băng qua một cây cầu vượt ở bên kia đường.
Tính đến giờ phút này anh đã đứng liên tục 9 tiếng đồng hồ, trong lúc đó còn phải lặp đi lặp lại khẩu hiệu của quán trà sữa, không thể nói là không mệt mỏi. Trương Triết Hạn giơ tay dụi dụi mắt, cũng chính vì một giây không để ý này, anh bị vấp chân lảo đảo vài cái.
Đợi đứng vững rồi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện là một tên ăn mày đang ngồi dựa vào trụ cầu vượt, một chân cuộn lên, chân kia thì vươn dài, nghĩ đến chính người này làm mình bị vấp.
Trương Triết Hạn hơi nhíu mày, trong lòng chán ghét, lại không muốn vì người này mà bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm, đang định xoay người rời đi, tên ăn mày kia lại ngẩng đầu lên ——

2
Rõ ràng đến bản thân còn không nuôi nổi, làm sao dám đi phổ độ chúng sinh. Đạo lý đơn giản như vậy, Trương Triết Hạn lại hết lần này đến lần khác làm sai.
Anh mang tên ăn mày kia về nhà.

Trương Triết Hạn thuê loại căn hộ loft*, có bình phong ngăn cách giường với phòng khách nhỏ, vừa vào cửa bên trái là bếp nấu ăn, bên phải là phòng tắm riêng biệt, bên trong là một cái ban công nhỏ.
Anh để tên ăn mày ngồi xuống sô pha, lại rót cho đối phương một cốc nước, suy nghĩ nhiều lần mới mở miệng: "Cậu tên là gì? ”
Ai ngờ đối phương nhận lấy cốc nước, uống hết một ngụm, sau đó liếm liếm đôi môi khô khốc nứt nẻ, lại làm ngơ trước lời nói của anh.
Trương Triết Hạn bắt đầu không kiên nhẫn, hối hận vì mình đã quá đồng cảm, nhặt một người như vậy trở về, lần này thì hay rồi, chỉ sợ cậu ta sẽ giống như kẹo mạch nha dính chắc, muốn vứt cũng không xong.
"Sao cậu không về nhà?"
Anh lơ đãng ngẩng đầu, lại đối diện với đối phương. Chính là đôi mắt này, khiến anh lưu lạc rồi ngây ngốc mang người trở về. Đơn thuần, vô tội, làm cho người ta không thể không động tâm, hoặc có lẽ là do Omega không có cách nào chống cự nổi Alpha, Trương Triết Hạn không thể ức chế mà động tâm.

Giống như một chú Samoye bẩn bẩn.
"Đói."
Đây là âm đơn đầu tiên Trương Triết Hạn nghe được tối nay, giọng đối phương trầm thấp, có lẽ bởi vì đã lâu không mở miệng nói chuyện mà khàn khàn, anh nghe không quá rõ ràng, cau mày hỏi: "Gì cơ? ”
Tên ăn mày chớp chớp mắt: "Đói."
Nghe hiểu rồi, anh đành bất đắc dĩ xoay người, chuẩn bị nấu một bát mì cho người này. Ai ngờ vừa mới xoay người, lại bị kéo góc áo, đối phương lắp bắp nói: "Nước. ”
"Cũng muốn."

3
Anh làm món mì trứng cà chua đơn giản nhất, đã quá muộn rồi, cũng không tiện làm món ăn phức tạp.
Trương Triết Hạn nấu cơm rất bình thường, cùng lắm chỉ có thể vừa đủ no bụng, nhưng đối phương ăn vô cùng nghiêm túc, tựa như đây không phải là một bát mì trứng cà chua mà là món trân quý mỹ vị nào đó.
"Tên cậu là gì?" Anh kiên trì bám riết không tha.
Đáng tiếc trả lời anh chỉ có tiếng người này "sột soạt" hút mì.

Tên ăn mày có mang theo một cái túi nhỏ, trông rất bẩn, còn có chỗ bị mài mòn, tuy nói trên đó có dấu hiệu của thương hiệu lớn, nhưng không có gì bất ngờ là một hàng loại A không biết nhặt ở đâu.
Trương Triết Hạn nhân lúc đối phương đang ăn, cúi người lấy túi xách, nhưng cái tay kia của tên ăn mày đã nhanh chóng đè lại túi trước khi anh chạm vào. Tay anh cứng đờ giữa không trung một hồi, sau đó rụt lại: "Vậy thì không xem nữa. ”
Người nọ nhíu chặt mày, dường như đang giãy dụa trong lòng, cuối cùng vẫn tự mình đưa túi xách tới: "Xem đi.”
Trương Triết Hạn không khách sao nhận lấy, trong túi là một đống tiền lẻ, có lẽ là người qua đường đưa cho. Anh đổ hết toàn bộ số tiền lẻ ra, ở bên trong túi lại phát hiện một cái túi nhỏ, kéo khóa kéo ra, thế mà lại là chứng minh thư.
Thì ra, cậu ta tên là Cung Tuấn.
Không ngờ đã 28 tuổi, vậy mà ngay cả nói cũng không thể nói, giống như một đứa trẻ có năng lực ngôn ngữ không phát triển đầy đủ.

Loft: Căn hộ loft là một căn hộ nằm phía dưới mái nhà trong một tòa nhà cao tầng hoặc có diện tích cao, thường truy cập bằng một cái thang. Hoặc để chỉ một căn hộ có gác (căn gác), bao gồm các khu vực gác xép mở phía trên. Loft apartment thường có không gian mở và rộng rãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net