Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa tỉnh dậy, cảm giác mất mát nháy mắt đánh úp toàn thân Cung Tuấn. Nếu có thể ngủ luôn một giấc không cần tỉnh lại thì thật tốt, như vậy sẽ không cần phải đối diện với vẻ mặt chán ghét của Triết Hạn, hắn cũng sẽ không cần thấy bản thân thất thố như thế.

Giờ phút này, “người” đang nằm bên cạnh là "người" mà Cung Tuấn không hề quen biết, tưởng tượng đến tối hôm qua điên loan đảo phượng, đối tượng lại là “ đồ vật”, Cung Tuấn liền nảy sinh cảm giác bài xích, căn bản không dám nhìn đến hiện trường chật vật xung quanh. Đưa lưng về phía kia “người” kia, mặc xong quần áo, Cung tiểu thiếu gia dẫm lên giày đang chuẩn bị chạy đi, liền bị tiếng nức nở từ phía sau kéo lại.

Cung Tuấn không thể tin được quay đầu, trông thấy cánh tay trắng nõn của Trương Triết Hạn duỗi ra khỏi ổ chăn, sờ soạng ngay chỗ hắn vừa mới nằm, lông mày dần dần nhăn lại, mắt còn chưa có mở liền mang theo vài phần ủy khuất mà kêu: “Tuấn Tuấn ~ người đâu rồi~”

Cung Tuấn ngay lập tức quay trở lại mép giường chộp lấy tay Trương Triết Hạn nắm vào trong lòng bàn tay mình, lòng tràn đầy vui mừng nói: “Ta ở đây, ta ở ngay đây nè.”

Trương Triết Hạn vẫn còn nhắm mắt nhẹ nhàng gật gật đầu: “ Ừm.. Ta đây ngủ tiếp một lát.”

Lúc này Cung Tuấn mới nhìn Trương Triết Hạn, trên người y toàn là dấu vết xanh tím loang lổ, rõ ràng cho thấy sự tình điên cuồng tối hôm qua, mặt hắn lập đỏ lên, Cung Tuấn giống như trộm kéo chăn lên cao hơn chút. Ngay sau đó, hắn liền nhẹ nhàng nằm xuống  giường, thật cẩn thận đem Trương Triết Hạn đã bị cuộn tròn gắt gao ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại bùi ngùi thở dài, trong lòng chưa bao giờ kiên định và thỏa mãn như vậy.

Hai người ôm nhau ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, bốn mắt nhìn nhau phì cười. Cung Tuấn không nhịn được lén nhìn phần thân trên lộ ra của Triết Hạn, khoé miệng nhếch lên, mổ một chút lại một chút lên làn da mềm mại, chọc cho đối phương một bên trốn một bên cười: “Ai da, ngứa~”

Được ở chung một chỗ, bầu không khí kiều diễm như này thật sự quá tốt, tuy rằng cực kì không muốn phá ngang khoảng khắc này nhưng hiện tại Cung Tuấn còn đang nghẹn đầy một bụng nghi vấn, nghẹn đến mức không chịu được, nghẹn đến mức sắp nổ tung. Chờ đến khi hai người rửa mặt xong, Trương Triết Hạn nói muốn đi chào La dì một cái, Cung Tuấn liền đem nghi vấn nói thẳng ra.

Vì sao ảo cảnh của hắn lại biến thành hiện thực?

Vì sao lại cho hắn ăn xuân dược?
Còn có—— có phải ngươi cũng thích ta không?

Ánh mắt Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn tựa như nhìn một tên ngốc, ba vấn đề lại chỉ trả lời cái cuối cùng: “Ta đương nhiên thích ngươi.”

Bởi vì thích ngươi, mới có thể cùng ngươi cộng phó Vu Sơn mây mưa, biết ngươi bắn cũng không có mắng ngươi, mới lừa ngươi giải dược túy sinh mộng tử là xuân dược. Muốn mượn điều này để làm rõ tâm tư của ngươi, ta sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ.

Lần này không phải mất phí chuộc thân giá trên trời nữa, Trương Triết Hạn vui vẻ ăn mặc trang phục nam nhi, tùy ý để Cung Tuấn nắm tay rời khỏi La Phù lâu. Tới Cung phủ, già trẻ lớn bé Cung gia nghe nói Cung Tuấn mang theo người trong lòng trở về, còn tưởng rằng là Chiết Hạm cô nương, cả gia đình chạy đến nội viện nhìn một cái, hả, đây không phải là Tiểu Triết sao.

Kinh ngạc trong chốc lát, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ.

Lão thái thái ngộ ra lí do vì sao sáng sớm bị tôn tử thúc giục xuất phủ rèn luyện thân thể.
Phụ mẫu Cung Tuấn ngộ ra lí do vì sao hàng tồn kho còn nhiều như vậy mà lại bị nhi tử thúc giục nhập hàng.

Nhị tỷ ngộ ra lí do vì sao đệ đệ nhà mình lại chuẩn bị xe cho nàng và các tỷ muội đi du ngoạn.

Tam tỷ ngộ ra lí do vì sao đệ đệ nhà mình không thấy bức hoạ lại phát điên như vậy.

Ngay cả Trương thẩm cùng với Dương thẩm làm ở phòng bếp cũng ngộ ra được, thì ra mấy ngày nay thiếu gia chỉ ăn rượu nếp than bánh trôi cùng đậu phộng tô là do nhìn vật nhớ người.

Trương Triết Hạn vốn còn có hơi thấp thỏm, nhưng rất nhanh, mọi người liền sôi nổi đi lên trước thăm hỏi tặng lễ vật, làm y cảm động thoáng chốc đỏ hốc mắt.

“Đừng khóc mà, Triết Hạn.” Đợi mọi người tản đi, Cung Tuấn quơ quơ hai bàn tay đang đan lại với nhau, cúi người hôn xuống khóe mắt sắp chảy ra nước của y, ở bên tai y thấp giọng nói: “Về sau trừ bỏ ở trên giường, ta không cho phép ngươi lại rơi nước mắt.”

Cuộc sống của chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu thôi.

————————Hết————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net