39. "Thần chỉ tồn tại khi có người cần bọn họ."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi của Trương Triết Hạn lần này không khiến cho nét mặt của Cung Tuấn mất đi nét thản nhiên. Thế nhưng tại vô lăng - nơi y không để ý, những ngón tay thon dài, tinh xảo như bạch ngọc của hắn đang âm thầm siết chặt. Có điều, giọng nói trầm ấm, êm tai của hắn vĩnh viễn mang nét bình thản. Nó tựa như lúc họ nói chuyện phiếm bình thường.

"Thánh thần ấy à?"

"Đúng rồi."

Thái độ của Cung Tuấn nhàn nhạt trái ngược hoàn tới với Trương Triết Hạn đang mãnh liệt gật đầu, thấy hắn lặng thing y còn liên hồi thúc giục.

"Anh nói xem thần thánh có thật không?"

"Tôi thấy cậu bình thường có quan tâm đến thần thánh đâu?" - Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn với ánh mắt thăm thẳm không rõ nông sâu, hắn trầm mặc thêm mấy giây rồi hơi nhíu mày hỏi lại.

Trương Triết Hạn bất mãn, gạt ngang:

"Anh hỏi nhiều thế cứ trả lời tôi là được."

Y nhanh chóng bật "giao diện" ương bướng thường ngày.  Cung Tuấn thật ra cũng khá bất lực với cái "giao diện" cố chấp ngang ngạnh này. Trương Triết Hạn quả thực biết cách làm cho hắn đinh đầu nhức óc.

Bíp....bíp....

Đúng lúc ấy, đèn tín hiệu chuyển xanh nhưng Cung Tuấn chưa kịp nhấn chân ga khiến tiếng còi inh ỏi chói tai từ phía sau vang lên từng hồi nóng nảy và giục giã. Hắn danh chính ngôn thuận lập tức chuyên tâm làm nhiệm vụ tài xế của mình.

Trương Triết Hạn chưa nhận được câu trả lời mong muốn sao có thể để Cung Tuấn yên ổn trôi qua quãng thời gian yên ổn lái xe về đến nhà. Chính y  cũng thắc mắc tại sao mình lại kiên quyết muốn nghe câu khẳng định thần thánh có hay không từ hắn.

Đôi mắt y mở to nhìn không chớp vào góc nghiêng sườn mặt của người đàn ông bên ghế lái. Nếu là bình thường Trương Triết Hạn sẽ chẳng quá thích những người có ngũ quan như Cung Tuấn lắm đâu. Phải nói, dù không có sự pha  trộn về dòng máu nhưng gương mặt hắn không thuần nét Á Đông. Nó đậm nét xâm lấn và cường liệt. Khi hắn trò chuyện cùng y, khí chất lạnh lùng đã tản mạn đi một phần không nhỏ. Nhưng lúc hắn trầm mặc sẽ thể hiện rõ nét ngạo nghễ, bức người.

Thế nhưng, không biết qua quãng thời gian sống chung hay vì một điều gì nữa, y càng ngày càng thưởng thức ngoại hình khó ai sánh kịp của người này. Thậm chí, bây giờ với y, nét lạnh nhạt của hắn cũng biến thành điểm câu hồn, mị hoặc. Trương Triết Hạn nghi ngờ việc mình bị hắn bỏ bùa bỏ bả. Bùa bả gì thì y cũng không thật sự dám khẳng định nhưng việc y trước mặt hắn ngày càng lớn mật quá rõ ràng.

Giả sử quay lại những ngày đầu tiên gặp gỡ Cung Tuấn, Trương Triết Hạn sẽ không vì câu hỏi nhảm nhí, ấu trĩ này mà truy đuổi đến cùng. Có điều, trên đời này có thứ gì vĩnh hằng không thay đổi? Thậm chí, Trương Triết Hạn bây giờ cũng không còn sợ việc Cung Tuấn đùng đùng nổi giận. Y vẫn vững lòng tin về việc hắn không thương tổn đến mình. Cuối cùng ,y cũng thấu hiểu cái cảm giác đùa với hổ thế nào rồi. Nguy hiểm thì nguy hiểm đấy nhưng cũng không nén nổi một hồi kích thích. Với tâm lý, không nghe được câu trả lời sẽ ấm ức đến chết, y giả bộ cáu kỉnh:

"Tôi đếm đến ba, anh phải trả lời xem có hay không?"

Cung Tuấn biết tính khí của y, thở dài:

"Thế cậu nghĩ bọn họ có thật không?"

Trương Triết Hạn không phục bĩu môi:

"Tôi hỏi  anh để nghe ăn hỏi lại?"

Giao diện ương bướng không đạt được mục đích thì y sẽ chuyển qua chuyên mục ăn vạ. Trương Triết Hạn chẳng rõ từ bao giờ bản thân mình có cái tính háo thắng chẳng chịu thua.

Y còn đang hừng hực khí thế bắt bẻ người đàn ông, thì hắn bỗng nhiên bấm còi chỉ về vỉa hè bên cạnh.

"Câu đó hỏi tôi không thích hợp. Cậu có lẽ nên hỏi cấp dưới của tôi."

Trương Triết Hạn nương đôi mắt trong trẻo qua khung cửa nhận ra Khưu Tịch đang thất thểu ở phía xen đường không xa. Dù trải qua vài chuyện nhưng hình ảnh gã thầy bói nửa mùa chuyên lừa đảo của Khưu Tịch vẫn không cách nào xoá nhoà khỏi đầu Trương Triết Hạn. Thật ra, dẫu cho y không chịu thừa nhận nhưng rõ ràng, bản lĩnh của gã không hề nhỏ. Chỉ là cái vẻ nhếch nhác của hắn hiện tại có điểm nào khác thần côn?

Khưu Tịch bị tiếng xe làm thoáng giật mình đem gương mặt nhăn nhó quay sang. Gã vốn có vóc người thấp bé lại mặc quần áo rộng thùng thình nên nom khá lôi thôi, thậm chí đến cái áo bào cũng không buồn giặt là, nhăn nheo không thể tả. Đôi mắt Khưu Tịch hơi trũng xuống mang nét mệt mỏi nhưng vừa thấy Trương Triết Hạn, liền nở nụ cười khiến sự ảm đạm từ đáy mắt tan đi.  Gã nhe nhẻn có chút đáng khinh:

"May quá, tôi đang hết tiền xe. Cho tôi quá giang một quãng."

Xe Cung Tuấn vừa đỗ lại, gã đã tự nhiên mở cửa ngồi vào ghế sau như được chủ nhân chào đón niềm nở lắm. Gã vừa đặt mông xuống đã oai oái kêu than. Bởi Khưu Tịch không cần biết hai người bọn họ có nghe hắn than thở, trách thân trách phận hay không. Nên từ lúc lên xe, hắn đã nói suốt cả mười phút đồng hồ không ngừng nghỉ.

Nói tóm lại, Trương Triết Hạn nghe ra việc gã oán trách một khách hàng mời gã làm vài việc nhưng không trả công sòng phẳng. Gã lao tâm khổ tứ đến độ muốn đăng xuất khỏi trái đất, rồi lại chẳng gạt hái được gì. Khưu Tịch đem vị khách hàng nào đó hỏi thăm đến bảy mươi đời, gã càng nói về sau càng hăng máu.

Đến cuối cùng, Cung Tuấn không chịu được nữa, bất ngờ dẫm chân phanh khiến gã ngã dúi dụi đập cả cái mũi vào sau ghế lái. Gã bực bội:

"Ngươi lái xe hay định giết người?"

"Nếu còn muốn ngồi đó thì ngậm cái mồm ngươi lại."

Giọng Cung Tuấn nhàn nhạt nhưng quả thực đủ sức khiến Khưu Tịch im lặng. Gã chỉ còn ở phía sau hắn lầm bầm. Trương Triết Hạn quay lại định trò chuyện cùng Khưu Tịch cho đỡ buồn, lại thảng thốt phát hiện ra so với mấy ngày trước mới gặp nhau, gã dường như gầy đi nhiều. Trương Triết Hạn không nhịn được nghĩ đến người được gọi Khưu Tịch trong ảo cảnh. Người đó và gã thầy bói trước mắt có liên hệ gì không?

Có điều Trương Triết Hạn còn chưa kịp hỏi han thì Khưu Tịch đã đột ngột nắm lấy tay áo y. Gã chau mày.

"Cậu mang theo thứ gì bên người hả?"

Không mang thứ gì thì tôi cả người trần truồng cho mấy người xem phỏng ? Trương Triết Hạn đang định phản bác lại thì nhớ đến lá bùa. Khi nãy, y không nói nhưng vừa lên xe Cung Tuấn liền phát hiện. Trương Triết Hạn hơi nghi hoặc lôi từ túi áo ra chiếc phong bao đỏ:

"Anh muốn nói đến cái này?"

Vẻ mặt Khưu Tịch không quá mức nghiêm trọng nhưng gã cũng buông tay Trương Triết Hạn nắm lấy lá bùa.

"Ừm, mượn cậu xem một chút."

Trương Triết Hạn không quá tin vào bùa chú nên chẳng tiếc gì gã, chưa kể y cũng không mong muốn cái tác dụng của lá bùa. Thấy Khưu Tịch trầm ngâm ngắm nghía lá bùa một lúc, y không nén được tò mò:

"Lá bùa này có vấn đề gì không ổn?"

Khưu Tịch lắc đầu:

"Thật ra cũng không phải vấn đề gì ghê gớm cả, nó chỉ là một loại chiêu duyên."

Trương Triết Hạn nói: "Người đưa tôi cũng nói đó là bùa tình duyên."

Khưu Tịch lại khẽ cười:

"Nó với mấy cái bùa tình duyên không giống."

"Không giống?"

"Thật ra, con người ta luôn có những vận mệnh không thể tránh, nhân duyên cũng vậy, từ ngày ta xuất hiện trên đời đã bị buộc chặt lấy nhau."

Trương Triết Hạn thắc mắc: "Vậy bùa chiêu duyên có vấn đề gì đâu?"

"Vấn đề ở chỗ chiêu duyên từ người khác."

Thấy y chưa hiểu, Khưu Tịch lại giải thích.

"Người có lá bùa này, sẽ thêm nhiều mối quan hệ. Nhưng bất quá, sẽ chẳng đến đâu."

"Bởi mượn nhân duyên của người khác sao?"

"Đúng vậy, thứ chẳng thuộc về mình thì có tranh đoạt thế nào cũng mãi mãi cũng chẳng thuộc về mình được."

Giọng Khưu Tịch khi nói đến đoạn này hơi ý nhị. Ngay sau đó, gã lại bị Cung Tuấn bất ngờ phanh gấp khiến giật mình, đập mặt vào khung cửa. Cung Tuấn thấp giọng:

"Ngươi bớt chém gió linh tinh."

Có điều Cung Tuấn không muốn nghe nhưng Trương Triết Hạn lại hơi lo lắng cho cô gái tên Kha Lạc kia. Y lại quay về phía Khưu Tịch mà dò hỏi:

"Vậy nên lá bùa này không ổn hả?"

"Cậu xem làm trái mệnh trời có ổn không?"

"Thế hoá giải lá bùa này phức tạp lắm không?"

"Cũng may, vị  thần cai quản tình ái cũng khá dễ nói chuyện nên chẳng ảnh hưởng lắm đâu."

Khưu Tịch mấy lần bị doạ cho hết hồn bạt vía tựa vào lưng ghế xua tay.  Gã thở dài:

"Chỉ là người làm cái bùa này kinh doanh hơi thất đức."

Nói đến đây, Trương Triết Hạn liền nhớ về câu hỏi mình khi nãy nhất mực truy đuổi Cung Tuấn. Y bất chợt cất giọng:

"Khưu Tịch."

"Sao vậy?"

"Thần thánh có thật không?"

Khưu Tịch hơi ngẩn ra nhưng lập tức hớn hở mà gạ gẫm.

"Cậu mau xem một quẻ tôi liền trả lời cho cậu."

Trương Triết Hạn nhìn cái vẻ mặt nham nhở của gã đang ngùn ngụt bốc ra mùi lừa đảo. Y hắng giọng nói.

"Không thèm."

Khưu Tịch nài nỉ Trương Triết Hạn thêm mấy câu giảm giá rồi nhận ưu đãi trăm năm có một này kia một lát thì bị Cung Tuấn dừng xe ném ở ven đường. Trương Triết Hạn nhìn gã ở bên ngoài chửi đổng, hơi giận lẫy.

"Cấp dưới của anh còn chưa có trả lời đâu đấy."

Cung Tuấn nói:

"Cậu tin bọn họ có thật thì sẽ có thật thôi."

"Anh nói như vậy thì có khác gì đâu?"

"Thần chỉ tồn tại khi có người cần bọn họ."

Trương Triết Hạn lập tức hỏi lại:

"Tại sao?"

Cung Tuấn nhìn vào một khoảng xa xăm cất giọng:

"Thần linh thật ra chỉ là tín ngưỡng và  mang theo sức mạnh nhờ có con người thờ phụng. Cậu nói xem, nếu không có người cần đến, bọn họ có hiện hữu được không?"

Trương Triết Hạn nghe đến đây có chút buồn cười, mang giọng tròng ghẹo người đàn ông.

"Như anh nói thì thần thánh cũng như chúng ta cần ăn cơm ấy nhỉ?"

Cung Tuấn lại không phản bác:

"Nếu cậu thích nghĩ như vậy."

Đến đây Trương Triết Hạn bật cười khúc khích.

"Tôi đang nghĩ, bữa cơm của bọn họ là nhang khói phải không?"

Y vốn chỉ định đem nó ra làm đề tài chém gió cho vui. Nhưng nói đến đây liền khựng lại. Mùi hương khói thoang thoảng đâu đây khiến sống lưng y lành lạnh. Cố gắng hít thở thêm một chút lại phát hiện nó biến mất vô tung.

*****************




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net