Một Nửa Vết Thương (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là Hoàng Minh Hạo, là biên tập viên của một tòa soạn. Các bạn có thể không biết tôi, nhưng chắc chắc các bạn sẽ biết người này, người đang bạo hồng hiện nay, Lâm Ngạn Tuấn. Mối quan hệ giữa tôi và Lâm Ngạn Tuấn có thể nói là không thể không thân thiết hơn.

Lâm Ngạn Tuấn vốn là một ca sĩ tuyến 18 của một công ty nhỏ, sau đó công ty đó bị phá sản, liền sang công ty mới hiện tại, bất quá ngay từ đầu cũng không có nhiều nhiệt. Anh ấy chính thức tăng nhiệt khi hát OST cho một bộ phim đang hot. Lúc này mới thu hút một lượng lớn người hâm mộ.

Nghe Lâm Ngạn Tuấn nói công ty của anh ấy muốn anh ấy làm một quyển tiểu sử cá nhân, trong đó viết về con đường anh ấy đã từng trải qua. Với tư cách là bạn thân của anh ấy, lại là biên tập viên của một tòa báo, tôi không thể từ chối mà giúp anh ấy. Dù sao tôi cũng là một đứa trẻ Ôn Châu thông minh mà.

Lâm Ngạn Tuấn hẹn tôi tại quán cà phê mà cả hai thường lui đến, khi tối đến nơi đã thấy Lâm Ngạn Tuấn ngồi ở một gốc khuất. Thật ra tôi và Lâm Ngạn Tuấn cũng đã không gặp nhau một thời gian dài, nhưng chúng tôi chính là kiểu, dù nhiều năm không gặp nhưng mối quan hệ vẫn rất tốt.

"Ngạn Tuấn" Tôi đi đến nơi cậu ta ngồi. "Sách của anh chuẩn bị viết như thế nào? Để xem em có thể giúp được gì cho anh."

"Công ty muốn anh viết một số chuyện đã trải qua, sau đó bày tỏ sự biết ơn đến các fan hâm mộ, rồi lại kết hợp với một số ảnh chụp." Lâm Ngạn Tuấn uông một ngụm cà phê đen, "Nhưng mà Hạo Hạo này, về phần bày tỏ sự biết ơn ấy, đối tượng không phải là fan hâm mộ, không phải là công ty, mà là một người khác."

Tôi chưa bao giờ nghe Lâm Ngạn Tuấn kể câu chuyện về "một người khác" đó bao giờ, trong nhất thời có chút mơ hồ. "Một người khác? Nghe anh nói có vẻ người nay rất quan trọng nhỉ?"

"Ừ, cậu ấy rất quan trọng."

Tôi rất ít khi nghe Lâm Ngạn Tuấn dùng giọng điệu chắc chắn như vậy cùng tôi nói chuyện, nhất định người kia rất là đặc biệt."

Anh có thể kể em nghe một chút về câu chuyện của hai người không?"

Lâm Ngạn Tuấn bắt đầu nhớ lại:

Anh ấy nói người nọ tên là Trần Lập Nông, là quản lý mà công ty cũ an bày cho anh ta. Do đó, có thể nói là Trần Lập Nông luôn bên cạnh anh ấy, đoạn thời gian khó khăn trước kia của Lâm Ngạn Tuấn đều là cùng Trần Lập Nông sát cánh bên nhau. Sau đó, công ty nhỏ phá sản, Lâm Ngạn Tuấn vẫn mang theo Trần Lập Nông đến công ty hiện tại.

"Cậu ấy theo anh, cùng anh vượt qua những ngày tháng khó khăn, tình cảm của tụi anh đã không giống như những trợ lý và nghệ sĩ bình thường. Chỉ khi ở cạnh cậu ấy, anh mới có cảm giác yên tâm."

Lâm Ngạn Tuấn thật ra là trai cong, tôi biết rất rõ. Nhưng chuyện của anh ấy và Trần Lập Nông, tôi thật sự chưa từng nghe anh ấy nói qua."Sau đó thì sao?" Tôi cảm thấy tò mò.

"Sau này? Em cũng biết rồi đó, dù anh đã đổi đến công ty lớn hơn, nhưng vẫn có một đoạn thời gian rãnh rỗi. Trần Lập Nông hàng ngày đều nghĩ cách tìm công việc cho anh, vì vậy anh rất biết ơn cậu ấy. Anh có thể trình bày OST này, rồi bạo lên như vậy, công lao của Trần Lập Nông rất lớn."

"Sau đó, cuối cùng anh cũng đạt được ước mơ, có cơ hội làm việc, nhận dược sự ủng hộ của fan hâm mộ, được công ty tổ chức các loại hoạt động. Nhưng đáng tiếc, anh đã không có được Trần Lập Nông. Việc giúp anh đạt được làm Trần Lập Nông an lòng, cậu ấy đã rời khỏi anh."

Tôi đã rất ngạc nhiên, khó trách tôi chưa từng nghe Lâm Ngạn Tuấn nhắc đến chuyện anh ấy và Trần Lập Nông đã từng qua lại. Có lẽ với anh ấy, Trần Lập Nông là một vết thương ở trong lòng. Vết thương tuy không lớn, nhưng nếu như bị bóc ra, sẽ là một vết thương rất đau.

Nhìn Lâm Ngạn Tuấn đau khổ như vây, tôi đối với Trần Lập Nông có chút tức giận. "Cậu ấy làm sao lại rời đi? Hai người ở bên nhau lâu như vậy, đã cùng nhau qua bao khó khăn, sao có thể nói đi là đi."

"Lúc đó anh chưa nổi tiếng, anh và Trần Lập Nông sống chung với nhau. Công ty chủ quản cũng nhìn ra mối quan hệ không bình thường của anh và cậu ấy, họ tìm đến anh và Trần Lập Nông để nói chuyện. Cậu ấy đã vẽ ra một tương lai cho anh, nhưng tương lai đó không có cậu ấy."

"Ngạn Tuấn..." tôi muốn an ủi anh ấy, nhưng không biết phải mở miệng làm sao.

"Hạo Hạo, trước khi rời đi, cậu ấy để lại cho anh câu nói cuối cùng 'Em đã vất vã tìm ánh sáng cho anh, em không thể một lần nữa kéo anh vào trong bóng tối.' Nhưng ở tương lai đó, không có cậu ấy thì làm sao có ánh sáng đây."

Lâm Ngạn Tuấn nói, đột nhiên rơi nước mắt. Tôi chưa từng nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn khóc, hoảng loạn tìm khăn giấy đưa cho anh ấy.

Sau đó tôi nghe anh ấy nói, "Hạo Hạo, em biết không, anh thật sự rất nhớ Trần Lập Nông, thật sự rất là nhớ cậu ấy."


[TBC]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net