Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Hai ngày nay Lâm Ngạn Tuấn luôn tránh né Trần Lập Nông, người kia thật sự chính là cái gì cũng không hiểu, cậu còn mang theo canh đậu xanh do mẹ nấu đến cho anh.

Tấm lòng thuần khiết là thứ duy nhất có thể nhìn thấy trực tiếp, dù muốn hay không thì ánh mắt đó vẫn có thể cảm nhận được. Ngày hôm sau không nhin thấy Trần Lập Nông đến tìm, Lâm Ngạn Tuấn thở phào nhẹ nhõm, kết quả thì đến tối lại thấy Lục Định Hạo kéo người tới.

Anh hận Lục Định Hạo.

Tiểu Quỷ ngồi chen giữa hai người, Lâm Ngạn Tuấn từ lúc bắt đầu có chút lo lắng, nhưng ai biết được, Trần Lập Nông một cái liếc mắt cũng không thèm ngó đến anh, chỉ ngồi ăn ăn và ăn.

Không biết là ai đưa rượu cho Trần Lập Nông, cậu cuối đầu cẩn thận nhấp vài ngụm rượu, sau đó đầu tóc đầy mồ hôi, gương mặt cũng đỏ ửng lên. Lâm Ngạn Tuấn nhìn người nọ gắp đồ mấy lần mà cũng không dính đồ ăn nên giúp gắp một chút thức ăn bỏ vào chén của cậu.

".........." Trần Lập Nông không nhúc nhích nhìn xem, giận dỗi đem đồ ăn gắp bỏ ra bàn.

Lâm Ngạn Tuấn kinh ngạc mở to hai mắt hét lên một tiếng, "Woaa, cậu thật giỏi ha, có muốn tôi nói cho mẹ cậu biết là cậu bây giờ cũng biết cách lãng phí thức ăn không hả?"

Trần Lập Nông lẩm bẩm, nhất quyết không chịu nhìn anh.

"Này!!" Lâm Ngạn Tuấn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, rốt cuộc là ai làm chuyện khác người đây, làm sao mà giờ đây bản thân lại trở thành ngươi có lỗi rồi.

"Cậu thật sự không muốn nói chuyện với tôi sao?" Lâm Ngạn Tuấn túm lấy thiếu niên tóc cắt ngang trán, lại vò vò mặt đối phương, Trần Lập Nông uống say đến mắt đỏ tươi, giống như ngọn đèn hải đăng trong cơn mưa.

Lâm Ngạn Tuấn cười đến sảng khoái, Trần Lập Nông đẩy tay anh ra.

".........." Tiểu Quỷ giơ ly lên, nhìn vào ly Cocacola rồi nhìn hai người bên cạnh.

"Hai vị đại ca, xin cho phép em trai có một bữa ăn ngon miệng, em xin cảm ơn."

Cuối cùng Lâm Ngạn Tuấn cùng Tiểu Quỷ thay đổi vị trí ngồi, liếc nhìn ly rượu đã thấy đáy trong tay Trần Lập Nông, một ly rượu cay lại bị người này xem như nước giải khát mà uống ngon lành.

"Ngốc."

Lâm Ngạn Tuấn lẩm bẩm, đứng dậy nắm lấy cổ áo của cậu.

"Nông Nông bị làm sao thế?" Lục Định Hạo lo lắng hỏi.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn người có gương mặt đỏ ửng, hừ lạnh một tiếng.

"Không sao, mọi người cứ tiếp tục."

Trong lúc Lâm Ngạn Tuấn đưa Trần Lập Nông về nhà, hai người vẫn không thoát khỏi một trận mắng, Lâm Ngạn Tuấn rất chột dạ một tiếng cũng không dám hé ra, lợi dụng thời gian người nọ đi tắm chính là muốn kiếm một cái cớ bỏ chạy nhưng lại bị một bát canh đậu xanh đã nguội lạnh níu kéo.

Lâm Ngạn Tuấn đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, canh đậu xanh rất vừa miệng, đậu xanh mềm mềm, đường phèn nêm vừa phải, lưu lại trên đầu lưỡi một chút vị ngọt thanh thanh không quá gắt.

"Đây là ảnh tụi con lần trước chụp." Lâm Ngạn Tuấn nhìn quyển album trong tay người phụ nữ, nhìn thấy bức ảnh vô thức tiến đến gần.

"Ừ đúng rồi!" Đối phương mỉm cười, "Nông Nông bảo dì phải cất thật kĩ." Nói xong đem bức ảnh bỏ vào những trang trống của cuốn album. "Con có muốn xem một chút không, trong đây đều là ảnh của Nông Nông từ bé đến giờ."

Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên hào hứng mở album xem.

Khi đầy tháng được ẫm bòng trong vòng tay của bà nội, khi một tuổi chụp cùng bố mẹ, khi ba tuổi để tóc dưa hấu ngố tàu, khi năm tuổi cầm cọ vẽ lên những màu sắc của riêng mình, khi sáu tuổi mặc yếm chụp ở bờ biển, khi tám tuổi, tám tuổi,...

Ngón tay dừng lại ở bức ảnh Trần Lập Nông năm tám tuổi.

Khung cảnh sân chơi quen thuộc, chỉ là không mới như bây giờ, có hai cậu bé đứng bên dưới vòng đu quay cắn que kem.

"Cậu bé này... là mình." Lâm Ngạn Tuấn lẩm bẩm.

"Sao? Có Ngạn Tuấn ở đây hả?" Người phụ nữ cầm quyển album, cũng cảm thấy gạc nhiên, "Thật sự có chút giống này, bức ảnh không rõ lắm, là bố của Nông Nông chụp, con đã từng đến đây sao?"

"Dạ, sau khi tốt nghiệp tiểu học con có đi du lịch." Nhưng cũng đã lâu lắm rồi, có lẽ tình cờ trong chuyến đi chơi gặp một người bạn nhỏ có thể chơi với nhau trong thời gian ngắn, khi gặp nhau sẽ mua đá bào ăn, nhưng cho dù thế nào đi nữa anh cũng không nhớ nổi.

Trần Lập Nông sau khi tắm cũng thanh tỉnh một chút, cậu mặc áo phông với quần đùi, tóc và cơ thể vẫn còn chút hơi nước, vừa bước ra khỏi phòng tắm liền đi đến tủ lạnh, mang nửa trái dưa hấu vào phòng.

"Ngạn Tuấn, có chuyện gì vậy?" Người phụ nữ nhìn người đối diện khuôn mặt đột nhiên biến sắc thì lên tiếng hỏi.

Lâm Ngạn Tuấn lắc đầu, rõ ràng hôm nay thời tiết mát mẻ sảng khoái, nhưng anh lại cảm thấy sống lưng mình toát ra mồ hôi lạnh.

Nếu như trước đây họ đã từng gặp nhau, có phải những hành động như vậy của Trần Lập Nông đối với anh là do cậu vẫn còn nhớ anh.

"Thời gian rất tham lam, đôi khi nó sẽ cắn nuốt hết tất cả những gì đã trải qua, nhiều năm trôi qua, mọi người thường nói những chuyện cũ sẽ nhanh chóng bị thời gian chôn vùi, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu ra, điều đó là không chính xác." Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên nhớ tới đoạn văn này, kí ức vẫn luôn ở đây, chỉ có anh là quên đi tất cả.

Trần Lập Nông là một tên nhóc đáng yêu, cậu ấy có thể sống chung với mọi người mà không có chút buồn phiền gì, nhưng ngay cả như thế, anh cũng cảm thấy khó chịu, nỗi nhớ nhung trong nhiều năm làm anh cảm thấy áy náy.

Đặt vấn đề này lên Trần Lập Nông sẽ khiến bản thân nhịn không được mà muốn đối đãi với cậu đặc biệt một chút, vì cậu ấy rất đơn giản, rất tốt, thế nhưng anh không thể đáp ứng điều gì cho cậu.

Khi anh bước vào phòng, chỉ có nửa trái dưa hấu trên bàn còn chàng trai thì nhoài người ra ngoài cửa sổ, cảm nhận được mùi tanh mặn và ẩm ướt của gió biển hòa lẫn với mùi vị của lá cây. Nghe thấy anh bước vào, cậu xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện, rồi lập tức cong mắt mỉm cười, hoàn toàn quên đi trận "chiến tranh lạnh" trên bàn cơm lúc nãy.

"Trần Lập Nông, từ lúc nào thì em nhận ra là anh... là lúc anh đưa em về vào ngày mưa hôm đó có phải không?"

Lâm Ngạn Tuấn cầm lấy tấm ảnh, cảm thấy có một chút may mắn.

Trần Lập Nông bước đến gần, nhìn thật lâu bức ảnh trong tay Lâm Ngạn Tuấn lắc đầu, "Từ lâu rồi."

"Bao lâu?"

Trần Lập Nông khoa tay múa chân một sãi tay thật dài, "Cực kỳ lâu."

Trong căn phòng chật hẹp, ngoại trừ một cái giường và một cái bàn, hầu như không có chỗ để di chuyển nữa rồi. Lâm Ngạn Tuấn dựa vào tường, người kia vẫn một mực tiến đến gần.

"Mẹ nói em ở chỗ này không thể nhớ nhiều." Trần Lập Nông chỉ vào đầu của mình, "Em nhớ anh, Lâm Ngạn Tuấn."

Người bị gọi tên nhắm mắt lại.

"Nông Nông từ nhỏ thích những người có má lúm đồng tiền."

"Nó sẵn sàng gần gũi với những người có má lúm đồng tiền."

Anh cảm giác được người kia tới gần, vụng về tìm kiếm đôi môi của anh sau đó ngay ngô dán sát vào, không hề có cảm giác ghét bỏ, vừa ấm áp vừa mềm mại, loại xúc cảm này có thể nói là rất bình thường, bình thường đến tự nhiên.

Lâm Ngạn Tuấn liếm môi, không biết đáp lại như thế nào.

Người này thật ngốc, tại sao chỉ nhớ một mình mình.

Khi gió thổi vào từ bệ cửa sổ, Lâm Ngạn Tuấn mở mắt ra, đồng thời cũng được ôm trong một vòng tay ấm áp. Cái ôm của Trần Lập Nông rất nhẹ, cũng rất gần gũi.

Lỗ tai lạnh ngắt kề vào gương mặt ấm áp của người kia, cảm giác kì lạ này làm anh cảm thấy kinh ngạc, cảm động, cũng vừa bối rối.

Con người ta luôn thích đưa ra giả thuyết cho một số sự việc, chẳng hạn như nếu chuyến đi tham quan hồi tốt nghiệp của anh không đến đây thì sẽ ra sao, chẳng hạn như từ trước đến nay anh chưa từng gặp Trần Lập Nông thì sẽ ra sao, chẳng hạn như tên ngốc này không nhớ anh như vậy, chẳng hạn như khoảng cách của bọn họ chưa bao giờ gần đến như thế.

"Hồi bé, bố bảo với em sẽ rời xa em một thời gian." Trần Lập Nông đỡ trán thì thầm, căn phòng không bật đèn, bầu trời hoàng hôn lẻn vào phòng và hiện lên ánh trăng nhợt nhạt.

"Bố gạt em!"

"Ông ấy không có quay về với em."

Lâm Ngạn Tuấn nhìn cậu, đôi mắt kia cũng vậy, nhìn anh chăm chú.

"Anh đã trở lại."

Anh lần đầu tiên nghe thấy người nói nhiều đến vậy, giọng nói trầm thấp nhưng vẫn mang tính trẻ con, là một âm thanh mềm mại nhưng mạnh mẽ luẩn quẩn bên tai anh.

"Trần Lập Nông em đến cùng cũng không hiểu cái gì gọi là hôn."

Đồ ngốc.

Anh chỉ thoáng tiến đến gần mấy cen-ti-met liền nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương, người kia an tĩnh vài giây, sau đó siết chặt cái ôm.

Anh che đôi mắt kia lại, có lẽ bởi vì người kia không biết rằng khi hôn nên nhắm mắt lại, mà cái nhìn đơn thuần đó cứ nhìn chằm chằm vào anh sẽ khiến anh cảm thấy có lỗi.

Nụ hôn của Trần Lập Nông hoàn toàn là dựa vào bản năng, rất thoải mái, giống một đứa trẻ, nhẹ nhàng cọ lấy đôi môi rồi cắn nhẹ nó từng chút một, giống như ngôi sao dịu dàng trên dải Ngân Hà.

------------

Ui chương sau là kết thúc truyện rồi nè T.T
3 hôm nay gắng tranh thủ làm chương này để giành tặng Giáng Sinh cho mọi người mà giờ thì không kịp mất ròi :'< (cũng may là kịp cái FMV =]]]]] )
Thôi thì mọi người xem như đây là món quà muộn đi ha 🤞 ❤

Love you~

Merry Christmas ❤❤❤



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net