13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó một buổi tối không thấy Trương Triết Hạn nữa.

Tựa như lúc anh đến, không hề báo trước.

Cung Tuấn tìm hết các ngóc ngách trong nhà, đứng dưới bóng đèn như kẻ ngốc cố gắng nói chuyện với cái bóng của mình.

Nhưng dù cậu làm gì cũng không có gì xảy ra.

Cung Tuấn nhìn chằm chằm chiếc bóng trên mặt đất, chuyển đổi đủ góc độ thăm dò.

Khi Trương Triết Hạn làm bóng của Cung Tuấn, có lúc rất bướng bỉnh, Cung Tuấn đi hướng đông, anh càng muốn đi hướng tây, sau đó Cung Tuấn phối hợp đổi hướng giống anh, Trương Triết Hạn lại có ý đổi tới đổi lui, trêu chọc Cung Tuấn xoay mòng mòng. Đến khi bóng và Cung Tuấn hình thành một hình ảnh kỳ dị, lúc Cung Tuấn sắp sửa nổi giận, Trương Triết Hạn lại giống như mèo vớ được cá, sung sướng trở nên mềm dịu.

Phần lớn thời gian Trương Triết Hạn rất biếng nhác. Rõ ràng, mặt trời giữa trưa, bóng nên hiện sắc nét từng góc cạnh, thậm chí gấu áo cũng hiện rõ ràng, nhưng Trương Triết Hạn chỉ bày ra cái bóng viền mơ hồ, cực kỳ tùy hứng.

Nghĩ đến đây Cung Tuấn cúi đầu cẩn thận quan sát cái bóng, chiếc bóng dưới ánh đèn cực yên tĩnh, biến hóa tùy theo động tác của cậu, ngay cả nhúm tóc nhỏ chỉa ra trên đầu cũng thấy rõ ràng.

Cung Tuấn rốt cuộc nhận ra rằng, đây là bóng của cậu, bóng bị trộm mất quay lại rồi.

Đúng vậy, bóng của cậu đã quay lại, nhưng mà hình như Trương Triết Hạn đi mất rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net