Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

"Bổn vương bồi ngươi đi thỉnh an Vương phi."

Kiệu son vừa hạ xuống trước Tĩnh vương phủ, Trương Triết Hạn nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần chợt mở miệng, lời này nói ra làm Cung Tuấn giật mình không tránh khỏi thụ sủng nhược kinh:

"Vương gia không cần..."

"Lần thỉnh an này là làm cho đủ quy củ, về sau ngươi cũng không cần mỗi ngày đi thỉnh an Vương phi."

Trương Triết Hạn nhàn nhạt nói, Cung Tuấn nghe tới đây liền hiểu ra, trong lòng y thư thái như đã trút được gánh nặng.

Tuy Trắc phi thỉnh an Vương phi là quy củ của tổ tiên, có điều áp đặt lên một nam tử như y cùng Tĩnh vương phi thì thật sự chẳng thỏa đáng chút nào, hơn nữa y cũng hết sức vui lòng với thay đổi này.

Ai mà muốn ngày ngày thỉnh an vị Vương phi đại phật kia chứ, có thể càng tiếp xúc ít càng tốt, vừa rời xa rắc rối thị phi vừa cứu được cho y mấy phần thể diện còn sót lại.

"Tạ Vương gia thương xót."

Trương Triết Hạn lẳng lặng nhìn y một chút, sau đó lại một lần nữa mở miệng, thanh âm vẫn lạnh nhạt không mang theo cảm xúc:

"Đi thôi."

Nha hoàn thiếp thân chờ đợi hai người nói chuyện xong mới vén rèm kiệu, Trương Triết Hạn bước ra trước, Cung Tuấn cũng nhanh chóng theo sau. Hai người đi vòng qua chính viện, khi tới được Tây viện – tẩm viện của Tĩnh vương phi thì cũng đã gần chính ngọ. Tây viện kì thật rất có sức sống, mẫu đơn đỏ cùng hoa hồng được trồng khắp viện, hương thơm thoang thoảng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chuông gió leng keng. Là có người dụng tâm chăm sóc, Cung Tuấn nhìn bóng lưng của Tĩnh vương mà phỏng đoán, từ trước tới nay vẫn luôn là giai thoại của yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

"Thỉnh an Vương gia.", nghe thấy người thông truyền, Tĩnh vương phi vội vã từ chính phòng bước ra uyển chuyển hành lễ, thanh âm êm ái dịu dàng như nước chảy. Tĩnh vương chỉ gật đầu, mà cùng lúc này Cung Tuấn cũng làm một cái hành lễ của nam tử:

"Thỉnh an Vương phi."

Tĩnh vương phi dời chuyển ánh mắt sang y, ánh nhìn của hai người cũng cùng lúc này gặp nhau, Cung Tuấn có thể đọc được trong đôi mắt nàng chút địch ý chưa kịp che giấu hết.

Y cũng chẳng ngạc nhiên lắm, có ai vui vẻ vì trượng phu mình có thêm người mới đâu?

Ngay cả đến khi Tĩnh vương cùng nàng ngồi ở chủ vị, còn Cung Tuấn ngồi bên bàn nhỏ, y vẫn tinh tế cảm nhận được ánh nhìn không thân thiện của nàng còn chưa thu liễm lại.

"Trắc... khụ, trắc phi ở trong phủ có gì không quen có thể nói với bổn cung, đừng ngại."

Mệt cho nàng có thể nói được mấy lời buồn nôn này, Cung Tuấn thấy nàng nghẹn ở hai chữ 'trắc phi' rất không phúc hậu mà muốn phì cười một tiếng, cảm thấy Tĩnh vương phi thật ra cũng rất khổ tâm.

Tĩnh vương phi trong lòng đương nhiên rối rắm rồi, đối với vị Trắc phi mới vào phủ này chẳng biết xưng hô sao cho hợp tình hợp lí cả, muội muội, đệ đệ, công tử, danh xưng gì cũng không dùng được, cuối cùng nàng đành nghẹn ra hai chữ 'trắc phi'.

Cho nên Hoàng thượng bày ra cái hôn sự này, quả thật đã thành công diễn ra một hồi tuồng kịch có thể làm khó được tất cả mọi người.

"Vương phi dụng tâm, thần rất cảm kích."

Sau đó chủ đề trò chuyện nghèo nàn cũng nhanh chóng đi tới kết thúc. Cũng phải thôi, giữa hai người có cái gì mà nói được, cùng hầu hạ một trượng phu thì thôi đi, ngay cả giới tính cũng chẳng giống nhau.

Tĩnh vương phi muốn làm ra vẻ rộng lượng hay thân thiện cũng không có cách, đành quyết định bỏ mặc Cung Tuấn, nghiêng người nhẹ giọng trò chuyện với Tĩnh vương.

Cung Tuấn nhờ thế có được chút thời gian an tĩnh một mình rảnh rỗi dùng trà, thuận tiện dỏng tai nghe ngóng đôi phu thê kia nói chuyện nhà, có điều Tĩnh vương từ đầu đến cuối đều chẳng cao hứng thêm chút nào, gương mặt hắn như cũ lạnh bạc, càng kiệm lời hơn so với mọi khi.

Tĩnh vương phi gả vào phủ hai năm vẫn im ỉm chẳng một động tĩnh, có lẽ nguyên nhân đều nằm từ phía Tĩnh vương.

Có yểu điệu thục nữ, lại không có quân tử hảo cầu.

Cung Tuấn châm biếm nhếch khóe môi, đến khi Trương Triết Hạn đứng dậy muốn rời khỏi vẫn có thể hoàn hảo che giấu tâm tình, làm vẻ ngoan ngoãn theo chân hắn rời đi.

"Bổn vương cần tới kinh doanh (*), ở Đông viện ngươi có thể tùy tiện.", Trương Triết Hạn trước khi rời khỏi phủ liền bảo y như thế, lại gọi một lão nhân tới "Có chuyện gì cần biết thì cứ hỏi Phùng quản gia."

Nói xong, một thân lam y đã sớm rời đi mất hút.

"Diện kiến Trắc vương phi.", Phùng quản gia cúi người hành lễ, Cung Tuấn không dám nhận liền nâng tay áo đỡ lão nhân, nhu hòa nói:

"Quá lời rồi, sau này chuyện trong phủ đều kính nhờ quản gia nâng đỡ."

Phùng quản gia đối với vị Trắc phi tuổi còn thiếu niên dù bị ép buộc đến đường cùng vẫn có thể tâm bình khí hòa cười nói này vừa là không dám coi thường, vừa là nảy sinh hảo cảm:

"Vậy lão nô liền đưa Trắc phi hồi viện tử, trong lúc đó Trắc phi có thắc mắc gì, lão nô sẽ gắng sức giải thích thỏa đáng."

Cung Tuấn nghe một câu 'Trắc phi' hai câu 'Trắc phi' mà phiền lòng, nhưng biểu cảm vẫn tươi cười nhìn không ra manh mối, bắt đầu hỏi Phùng quản gia về chuyện trong Vương phủ.


(*): 'kinh doanh' ở đây không phải "kinh doanh buôn bán" như thời hiện đại đâu, theo mình hiểu là doanh trại ở kinh đô ấy.


6.

Phùng quản gia vừa dẫn đường đưa vị tân Trắc phi của vương phủ hồi Đông viện vừa giải thích về chuyện trong phủ. Tuy quy củ vốn là viện tử của Vương phi và Trắc phi sẽ ở cùng một nơi nhưng xét tới việc Trắc phi là nam tử, sương phòng của y liền được điều chỉnh thành cơ hồ kề sát đại viện của Vương gia, ở góc độ nào đó cũng có thể nói là đã một bước ngồi lên đầu vị Tĩnh Vương phi quyền cao tại thượng kia rồi.

Cung Tuấn vừa lắng nghe quản gia thao thao bất tuyệt vừa âm thầm tính toán xem phải làm sao để ứng đối với Tĩnh Vương phi cho tốt, dù sao so sánh với nàng thì y hoàn toàn chẳng có chút lợi thế nào cả.

Tĩnh Vương phi Trầm Tịnh Văn xuất thân là đại tiểu thư dòng chính của Trầm phủ, cũng là hòn ngọc quý giá trong lòng bàn tay của Đại học sĩ đương nhiệm Trầm Phi. Trầm Đại học sĩ tuy không theo chân Minh Tông hoàng đế trước khi lên ngôi nhưng cũng đã đảm nhiệm chức vị mười lăm năm nay sừng sững không đổ, kéo theo một nhà Trầm gia hưởng ké không biết bao nhiêu mưa móc quân ân. Trầm Tịnh Văn nổi danh xinh đẹp động lòng người, tinh thông cầm cờ thi họa, nàng gần như lớn lên trong thiên sủng vạn sủng mà trở thành một trong những đóa hoa rực rỡ nhất nơi kinh thành, cuối cùng hai năm trước lại lựa chọn gả cho Tĩnh vương khi đó vừa đại thắng Nam Man trở về.

Tuy là cuộc hôn nhân này được tác thành dưới không ít tác động từ phía Trầm gia và Hoàng thượng, Tĩnh vương sau đại hôn cũng không có vẻ gì là đã chuyên sủng Tĩnh Vương phi, nhưng không thể không phủ nhận vị thế của nàng trong Tĩnh Vương phủ vẫn luôn là một nửa chủ nhân.

Cung Tuấn ngồi xuống chủ vị trong khách phòng của viện tử lại âm thầm giấu đi khóe môi châm biếm khẽ cong của mình, ôi so sánh với nàng thì y có gì để mà đấu đây.

Y xuất thân hàn môn phụ mẫu sớm mất, gia cảnh nghèo hèn thê thảm chỉ có thể dựa vào không biết bao nhiêu nỗ lực để thi đỗ Thám hoa trong kì thi Đình, sau đó cũng vì không có bối cảnh mà bị nhét vào làm một chức quan Chủ sự đại nhân nhỏ bé của Công bộ cho đủ số.

Y không có nhan sắc tuyệt trần, không có gia thế chống đỡ, không có tài lực phú quý; so sánh ra thậm chí còn chẳng bằng được một cung nữ thấp hèn bị Vương gia nhìn trúng, bởi nếu vậy thì ít ra nàng ta còn có thể tranh sủng của Vương gia, nhưng y là một nam tử thì có thể tranh giành tâm Vương gia thế nào chứ?

Vương gia không hành hạ y đến chết để trả thù việc bản thân bị Hoàng hậu và Hoàng thượng ép buộc làm nhục với lần ban hôn này đã là vạn hạnh rồi.

Cho nên phải làm sao... rốt cuộc phải làm sao mới có thể tồn tại trong Tĩnh Vương phủ đây?

"Trắc phi người xem, đây là một phần sổ sách của Tây viện mới đưa tới, Vương phi nói hi vọng người có thể cùng san sẻ sự vụ trong phủ cùng ngài ấy.", Phùng quản gia rút ra mấy phần sổ sách đặt lên bàn, nở nụ cười hiền hòa "Việc trong phủ có gì không nắm rõ, Trắc Vương phi có thể thông tri với Vương phi hoặc phân phó cho lão nô đều tốt."

Cung Tuấn nhìn chỗ sổ sách này mà mí mắt giật giật, y thẳng thắn lắc đầu đẩy lại về phía Phùng quản gia:

"Ta chỉ là một nam nhân thô kệch nào có hiểu chuyện sổ sách tinh tế như vậy, chỉ sợ sẽ gây thêm phiền phức cho Vương phi thôi.", y căn bản không có ý định tranh giành quyền quản lý vương phủ này với Vương phi, tận lực làm một con rùa rụt cổ hiện giờ là kế sách tốt nhất "Phiền quản gia chuyển lời cho Vương phi, ta có lòng mà không có sức, kính xin Vương phi thông cảm."

Phùng quản gia thấy nụ cười hòa nhã không thể bắt bẻ của người trước mặt mà khẽ than nhẹ một tiếng trong lòng, tân Trắc phi quả thật là một người đủ thông thấu lẽ đời.

"Quả thật đã làm khó Trắc Vương phi rồi, lão nô sẽ thông tri lời của người tới Vương phi."

Tiểu nha hoàn Mặc Lan bên người Cung Tuấn từ bên ngoài cung kính gõ cửa mấy lần, nhận được lời truyền vào mới bưng trà mang tới, từ đầu đến cuối đều lễ độ điệu thấp cúi đầu.

Đến khi nàng lui đi rồi Cung Tuấn mới quay sang Phùng quản gia thêm một lần nữa, nhã nhặn mở lời:

"Còn một chuyện, hai nha đầu Mặc Lan Mặc Cúc bên người ta đều là nha hoàn lâu năm đã theo chân ta kể từ khi ta đến kinh thành; tuy ta đã dùng quen hai nàng nhưng sợ là sẽ gây ra đồn đãi không đáng có cho Vương gia... Chuyện này không biết có thể cảm phiền Phùng quản gia giúp ta tìm cho các nàng mấy nhà phu gia tốt không, vậy cũng coi như báo đáp các nàng đã tận tụy bên ta vài năm qua?"

Phùng quản gia nghe thế càng là tin tưởng hơn vào cảm nhận của mình về sự cẩn trọng thấu tình đạt lý của Trắc Vương phi, nhưng cũng không đồng ý mà lắc đầu cười:

"Trắc Vương phi lo quá xa rồi, Vương gia trạch tâm nhân hậu đương nhiên không để tâm chút chuyện nhỏ này, nếu người luyến tiếc thì cứ giữ hai nàng ở lại hầu hạ thôi."

Cung Tuấn khựng lại một chút rồi mới bật cười, cầm ly trà lên uống một ngụm:

"Nói vậy đều do ta tâm nhãn quá nhỏ nhen, chỉ hi vọng Vương gia sẽ không chê cười."

"Đương nhiên sẽ không.", Phùng quản gia cúi đầu "Nếu như không còn chuyện gì, lão nô xin phép được cáo lui."

Cung Tuấn gật đầu để Phùng quản gia rời khỏi, khi cánh cửa đóng lại thì bóng tối trong đôi mắt y cũng dần kéo đến bao phủ theo dòng suy nghĩ trong y ngày một lộn xộn hơn.

Nếu như muốn bảo toàn tính mạng, điều trước hết cần làm là tuyệt đối không đối đầu với Tĩnh Vương phi, thứ hai là bảo trì khoảng cách và sự cung kính cần thiết với Tĩnh Vương gia, mà thứ ba là...

Y ngẩng đầu nhìn sắc lá xanh tươi mơn mởn ngoài cửa sổ khách phòng, trong lòng đã âm thầm đưa ra quyết định.

Trước khi có được một phong hưu thê giúp y thoát khỏi vũng lầy này, nhất định cần phải chuẩn bị thật tốt đường lui cho chính mình.


7.

Khi Tĩnh Vương gia trở về từ kinh doanh đã là đầu giờ Tuất (*), hắn vừa cởi ngoại bào đưa cho tiểu tư đứng cạnh vừa tĩnh tọa rót cho bản thân một chén trà Phổ Nhĩ, nhìn Phùng quản gia hỏi:

"Hôm nay trong phủ có sự vụ gì không?"

"Bẩm Vương gia, không có sự vụ gì lớn, nếu nói tới chuyện nhỏ nhặt thì...", Phùng quản gia kính cẩn nói "Vương phi có đưa một phần sổ sách Vương phủ cho Trắc Vương phi, song đã bị Trắc Vương phi trả về; còn một chuyện là Trắc Vương phi có ý thăm dò về chuyện để hai tiểu nha hoàn hầu hạ bên người có gây ra phiền phức gì cho Vương gia không."

"Quả thật đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.", Tĩnh Vương gia gật đầu, hắn cũng chỉ thuận tiện hỏi vậy chứ trong lòng chẳng quan tâm mấy việc sau hậu viện, so ra thì có vấn đề làm hắn để ý hơn nhiều "Phùng thúc, ngươi cảm thấy hôn sự lần này thế nào?"

Phùng quản gia hơi giật mình, thế nhưng nhanh chóng hiểu ra điều mà Vương gia nhà mình đang hỏi:

"Lão nô không dám cuồng ngôn, có điều lão nô cảm thấy... Trắc Vương phi là người có đại trí."

Tĩnh Vương gia chậm rãi đặt chén trà trở lại bàn, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không đổi:

"Trước đây cũng không thấy thúc dành tặng hai chữ 'đại trí' này cho Tĩnh Vương phi, quả thật đã làm bổn vương được mở rộng tầm mắt rồi."

"Vương gia quá lời, lão nô sao có tư cách bình phẩm về Vương phi chứ?", Phùng quản gia điềm tĩnh cười, trong ánh mắt lại giấu một tia ranh ma "Hơn nữa Vương gia không hỏi, lão nô sao dám tự mình xuất khẩu bừa bãi đây?"

Trương Triết Hạn nghe hiểu ý trêu chọc sau lời của Phùng quản gia khóe môi cũng chỉ cong lên một chút chẳng thể nhìn rõ:

"Thám hoa thi Đình, giữa một đám người được gia thế trải sẵn hoa lộ vẫn có thể chen chân giữ được vị trí Chủ sự đại nhân của Công bộ không đổ, y làm sao có thể không có đại trí..."

"Vương gia đây là ý...?"

"Trước hết không cần vọng động, tiếp tục theo dõi cẩn thận.", Tĩnh Vương gia không trả lời câu hỏi của đối phương, khoan thai uống thêm một ngụm trà "Thứ bổn vương không thiếu nhất hiện tại chính là thời gian."


(*) giờ Tuất: từ 19 giờ đến 21 giờ tối.


=======================

Note:

Thật ra tôi khá thích Tĩnh Vương phi =)))) không đùa đâu haha, đối với tôi Tĩnh Vương phi là một người phụ nữ với những phẩm chất rất đúng với những đồn đại về nàng ~

Nói vậy thôi chứ tất nhiên tôi phải thiên vị Trắc Vương phi, sao dám vote Tĩnh Vương phi *sợ bị Vương gia đánh chết* =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net