Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

"Nương nương, hôm nay Vương gia tự mình làm lễ lại mặt cho Trắc Vương phi, chúng ta có phải nên..."

Người thiếu nữ mặc thanh y xinh đẹp đang tọa trên chủ vị nghe lời này cũng không vội phản ứng, chỉ nhẹ nhàng nâng tay áo cầm ly trà để lộ ra chiếc vòng ngọc trai quý giá trên cổ tay trắng ngần, khóe môi khẽ cong:

"Vu Nhan, ngươi gấp gáp cái gì?"

"Nhưng nương nương...", cung nữ bên người nàng đã nhíu lông mày lại hở giọng phụng phịu, trong đôi mắt không giấu được vẻ lo lắng dỗi hờn "Y rõ ràng là nam tử mà Vương gia còn chịu làm đủ lễ như vậy, nô tì chỉ nghĩ cho nương nương..."

"Đã biết y là nam tử ngươi còn đi so đo?"

Vu Nhan trước dáng vẻ bình chân như vại của chủ tử nhà mình nhất thời ngơ ngác, lại thấy Tĩnh Vương phi nhìn mình phì cười thành tiếng:

"Vu Nhan, ngươi ở trong viện này 2 năm nay không trải qua cảnh đấu tranh hậu viện nên tâm nhãn cũng nhỏ đi không ít rồi.", Trầm Tịnh Văn thong thả uống thêm một ngụm trà Long Tỉnh, cười nhạt "Không bằng để bổn cung khảo nghiệm ngươi vài câu?"

"Vâng, nương nương cứ nói."

"Ngươi cảm thấy, Trắc...", nói ba chữ 'Trắc Vương phi' này Tĩnh Vương phi trái lại vẫn có chút nghẹn lời, giả vờ khẽ hắng giọng lấy lại bình tĩnh "Trắc Vương phi có điểm lợi thế nào để tranh đấu với bổn cung?"

Vu Nhan đứng bên người hầu hạ lúc này bắt đầu mím môi suy nghĩ, nhưng là có vắt óc nghĩ thế nào cũng không ra được dù chỉ một yếu điểm cho bên mình, nàng đành lúng búng đáp:

"Nương nương, nô tì... nô tì không nghĩ ra."

"Thật sự không có?"

"Xét dung nhan, xét gia thế, xét cầm kì thi họa, xét phong thái, xét tư lịch... Trắc Vương phi quả thật không có ưu điểm nào so với nương nương người."

"Vậy ngươi cảm thấy Vương gia có hứng thú với chuyện long dương đoạn tụ?"

Lời này nói ra quả có chút đại nghịch bất đạo, hai má Vu Nhan khẽ đỏ lên, nhưng nàng vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi lại lắc đầu:

"Vương gia từ trước tới nay chưa từng thu qua nam sủng, trong hậu viện chỉ có mình nương nương, thường ngày cũng chỉ bận rộn với triều chính và kinh doanh chứ không dính dáng tới phong lưu tuyết nguyệt... hẳn là sẽ không có chuyện đó ạ."

Trầm Tịnh Văn gật gật đầu, tựa cằm vào cánh tay trắng ngần đang chống trên bàn nhỏ, để lộ sườn mặt tinh xảo tươi cười:

"Thế ngươi có nghĩ rằng Trắc Vương phi muốn rắp tâm mưu hại bổn cung, hay là muốn làm chim sẻ hóa phượng hoàng tranh đấu giành sủng ái trong hậu viện này?"

"Nô tì cảm thấy... Trắc Vương phi cũng không có ý tứ đó."

Một nam tử phải đem mình gả vào phủ người đã là loại nhục nhã không thể nhẫn nhịn, mà có lẽ vì thứ ngạo khí cứng cáp trong xương của một văn nhân, Vu Nhan chẳng phủ nhận được rằng đối phương dù thân phận đã thay đổi nhưng vẫn như cũ không coi mình thành nội nhân người khác, bình tĩnh lại thong dong mà thu lại đôi cánh của mình, tận lực tránh khỏi vòng xoáy hậu viện. Không giành quyền quản gia, không chạm mặt với Vương phi, cũng không đem tâm tư đi tranh giành tâm ý Vương gia; cứ như thể y trong Tĩnh Vương phủ chỉ là một người khách qua đường, đợi khi loạn thế chấm dứt sẽ lặng lẽ rời đi.

"Nếu như vậy thì ngươi cần gì phải lo lắng? Bổn cung không thua kém y, y không tranh giành tâm Vương gia, Vương gia đối với hôn sự này cũng là bị Hoàng thượng ép buộc; Vương gia có làm cho y một cái lễ lại mặt thì có khác biệt gì?"

Trầm Tịnh Văn không giống Vu Nhan, nha hoàn thân cận của nàng tuy thông minh lanh lợi nhưng tâm nhãn quá nhỏ, lúc nào cũng chỉ chăm chăm hướng về nàng, dù là phải chiếm đoạt quyền lợi của người khác cũng không quan tâm. Trầm Tịnh Văn so ra so với đối phương lại càng hiểu rõ hai chữ 'rộng lượng' là trọng trách của một người chính thê, cũng thông thấu lòng người hơn nhiều, nàng đương nhiên nhìn ra được vị Trắc Vương phi bất hạnh kia chỉ là một hòn đá bị Hoàng thượng tùy tiện ném ra, nếu y đã không muốn gây sóng gió, nàng đương nhiên sẽ càng không.

Nàng thậm chí còn có thể tưởng tượng được một ngày khi Vương gia đã vượt qua con đường đầy gai nhọn này để nắm được long bào xưng đế, y sẽ dùng loại tư thế nào để đòi lấy một phong hưu thư đổi lấy cho chính mình sự tự do.

Không ai muốn giam mình vào lao ngục, nhưng nàng đã ái mộ Vương gia, là một nữ tử mà sự may mắn duy nhất là được lựa chọn lấy chốn lao tù cho bản thân, cho nên nàng nguyện ý giam mình vào cái lồng sắt nhỏ mang tên hắn.

Nhưng một văn nhân xuất thân hàn gia lại thi đỗ tận Thám hoa, loại tù túng này y có thể chịu đựng nổi bao lâu chứ?

"Chỉ có nương nương thông tuệ nhất, nô tì ngu ngốc cuối cùng cũng hiểu được rồi."

"Vương gia trần đời này ghét nhất là nội viện có loạn.", Tĩnh Vương phi thấy đối phương đã hiểu rồi cũng không tính nói thêm nữa, cầm lấy cuốn sách bên cạnh chậm rãi lật qua vài trang, khóe môi vẫn khẽ cong "Đừng nghĩ ngợi mấy chuyện không cần thiết nữa, thời gian đó không bằng dành để nghĩ xem ngươi muốn lang quân tương lai trông thế nào, bổn cung giúp ngươi lo liệu."

"Nương nương!", Vu Nhan bị trêu chọc lập tức đỏ mặt, hờn giận giậm chân "Nô tì không tính cưới gả gì đâu, nô tì chỉ muốn theo nương nương cả đời thôi."

Trầm Tịnh Văn cảm thấy dáng vẻ gấp gáp của đối phương thú vị như thế liền cười ra tiếng, thanh âm trong trẻo như tiếng suối róc rách khẽ vang vọng trong Tây viện đương sắc hoa.


11.

Cung Tuấn đối với chút chuyện nhỏ trong Tây viện đương nhiên không biết gì, mà y sau khi trở về từ lễ lại mặt trong suốt vài ngày cũng không gặp Vương gia thêm một lần nào. Gần đây phía kinh doanh có vẻ bận rộn, Tĩnh Vương gia đều là đến mạn giờ Tuất mới hồi phủ, cũng không có ý qua viện tử của Vương phi hay Trắc Vương phi. Thời gian mỗi ngày rảnh rỗi là quá nhiều, Cung Tuấn có được sự cho phép của Tĩnh Vương gia liền báo cho Phùng quản gia rồi xuất môn đi giám sát tình hình tửu lâu sắp mở, nhân tiện thì rảnh rỗi dạo phố phường hoặc tới thư trai mua sách.

Tửu lâu của y được mở ở phía tây Hoàng thành, con phố ấy tuy là mới tái quy hoạch gần đây nhưng lượng người qua lại là không ít vì thông với lộ trình đến Vãn Châu, có thể thấy rõ sẽ là một khu vực phồn hoa trong tương lai gần. Cung Tuấn đã phải bỏ ra không ít ngân lượng cho miếng đất này, sau khi cải tạo tốt lại khách điếm cũ ở đây liền trang hoàng thành tửu lâu mới để tiết kiệm chi phí. Y cũng không tính thu hút vương công quý tộc tới tửu lâu này, hầu như những nơi như thế đều cần có nhân mạch bảo hộ và nguồn tiền tài lớn, có muốn cạnh tranh cũng là chuyện khó như lên trời.

Vì thế nên ngay từ đầu y đã bàn bạc với Vân Hướng – quản gia của Cung phủ, tính toán theo hướng mở tửu lâu với phong cách trang nhã cho người đọc sách thuộc tầng trung lưu, đối với một văn nhân như y thì đây là chuyện chẳng mấy khó khăn.

Việc chuẩn bị cho khai trương tửu lâu diễn ra khá thuận lợi, sau khi được Vân Hướng dẫn đi vài vòng Cung Tuấn cảm thấy rất hài lòng mĩ mãn, hiếm khi có tâm trạng tốt khoát tay với gã nói mình muốn trở về Tĩnh Vương phủ.

"Công tử.", Vân Hướng nhìn thấy nụ cười của y khẽ chần chừ một hồi rồi mới mở lời.

"Có chuyện gì?", Cung Tuấn cầm quạt nan tre thuận tay buồn chán xòe hết nan quạt ra rồi lại gập vào, cười hỏi.

"Công tử ở Tĩnh Vương phủ cần phải bảo trọng chính mình, chuyện ở tửu lâu có nô tài lo liệu rồi, ngài không cần phải quá phí tâm.", Vân Hướng nghĩ đi nghĩ lại vẫn lo lắng, gã trong lòng thầm sợ hãi nhỡ đâu chuyện này sẽ ảnh hưởng tới đường sống của công tử bên nhà 'trượng phu', thanh âm cũng rụt rè hạ xuống chỉ lo sẽ làm tổn hại lòng tự trọng của y.

"Chuyện của ta đương nhiên là không vấn đề gì.", Cung Tuấn khẽ mỉm cười buông quạt xuống "Trái lại khiến ngươi vất vả rồi."

Vân Hướng biết mình không khuyên được y cũng không nhiều lời nữa, hành lễ với y rồi quay trở lại tiếp tục đốc thúc nhân công sửa sang lại tửu lâu.

Chỉ còn một tuần nữa là tới ngày khai trương rồi, nhỡ chậm tiến độ thì lại phải chờ thêm một tháng mới có ngày đẹp, gã dĩ nhiên không muốn sẽ xảy ra chuyện gì..

Cung Tuấn trở về Tĩnh Vương phủ là đầu giờ Dậu, y đang lặng lẽ rảo bước đến Đông viện thì lại không ngờ tới đụng mặt với Tĩnh Vương gia, qua nửa giây sửng sốt y liền vội vã hành lễ:

"Vương gia."

"Về rồi à?", Tĩnh Vương gia vẻ mặt lạnh nhạt ra hiệu cho y không cần tiếp tục hành lễ, dường như thuận tiện mà hỏi han thêm một vài câu "Chuyện tửu lâu thế nào rồi?"

"Tạ Vương gia quan tâm, phía tửu lâu vẫn đang tốt lắm ạ, có lẽ sẽ khai trương đúng hạn."

"Vậy thì tốt, ngươi trở về nghỉ ngơi sớm đi."

Mặc Lan cùng lúc này đi tới chỉ thấy bóng lưng của Tĩnh Vương gia đang đi về hướng Tây viện, còn công tử nhà mình đang đứng yên trầm tư nhìn theo như suy nghĩ chuyện gì đó.

"Công tử...", nàng nhỏ giọng lên tiếng, trong ánh mắt là vẻ lo lắng "Vương gia có phải là đang..."

"Trở về phòng rồi nói.", Cung Tuấn khoát tay ngăn nàng nói tiếp, vẫn bình thản như cũ quay người về viện tử của mình, nhưng Mặc Lan lại cảm thấy trong lòng y đang mang tâm sự.

"Công tử là lo lắng chuyện Vương phi sao...", Mặc Lan nhận lấy ngoại bào treo lên, đánh bạo hỏi Cung Tuấn lúc này vừa ngồi xuống tự châm cho mình một ấm trà nhỏ, đổi lại là dáng vẻ sửng sốt của đối phương:

"Tĩnh Vương phi xảy ra chuyện gì?"

Mặc Lan nhất thời nghẹn họng, nàng vốn tưởng công tử nhà mình là sầu lo chuyện Vương gia lạnh nhạt bản thân mà qua Tây viện, nhưng giờ mới biết mình nghĩ quá nhiều, còn nghĩ tới ngu xuẩn... Cũng phải thôi, y lúc này còn đang chỉ hận không thể chạy khỏi cái lồng giam này càng xa càng tốt, nào có cái tâm tư hẹp hòi tranh đấu như mấy tiểu thiếp nha hoàn làm ấm giường nhà quý tộc quan gia.

"Nếu không phải chuyện Tĩnh Vương phi, vậy công tử là đang..."

"Khi nãy trên đường trở về ta nghe nói, sứ giả Nam Man trong vài ngày nữa sẽ tới kinh thành."

Mặc Lan ngẩn người, nàng vẫn chưa hiểu chuyện này thì có gì để công tử phải lo nghĩ:

"Nhưng chúng ta với phía Nam Man--"

"Không phải chuyện của ta.", Cung Tuấn thở dài uống một ngụm trà "Ta là lo lắng bọn hắn sẽ tính kế Vương gia."

Giống như nhìn ra được vẻ ngạc nhiên trong lòng nha hoàn thân cận, Cung Tuấn chỉ cười nhạt kiên nhẫn giải thích cho nàng:

"Tuy ta với Vương gia không tính là phu thê chim liền cành gì, ngay cả quân tử chi giao xưa nay cũng nhạt như nước; nhưng ta quả thật không hi vọng Vương gia sẽ bị chuyện giải hòa với Nam Man làm cho vướng chân. Hắn là tấm khiên vững chắc nhất bảo vệ cả khu vực Mãn Châu và Phù Châu ngăn chặn quân Nam Man, nhưng ta thiết nghĩ có quá nhiều người bị hoàng quyền che mờ mắt nhìn không ra được việc này, lại ngu ngốc làm ra chuyện tự chọc thủng giang sơn mình."

Tĩnh Vương gia Chiến thần của Minh quốc không phải người có thể tùy tiện lôi một võ tướng ra để thay thế, hắn có thể không làm Hoàng đế, nhưng đất nước này không thể thiếu đi hắn với tư cách một người tướng quân.

Nhưng là đứng trước quyền lực ngút trời, muôn dân quỳ gối; có mấy người có thể tỉnh táo hiểu được đạo lý này chứ?

"Mà thôi, ta có lo lắng cũng chẳng tác dụng gì.", Cung Tuấn lắc đầu đặt ly trà bạch ngọc xuống, nghiêng đầu nhìn ráng chiều đỏ sậm dần bao phủ bầu trời "Vương gia đã quen đi trên băng mỏng, đối với chút tâm tư ngu ngốc ấy chắc đối phó cũng thành quen rồi."

Về phần chuyện Vương gia đêm nay có nghỉ lại Tây viện hay cùng Vương phi tình nồng ý mật gì không, đối với người ngoài như y mà nói lại có quan hệ gì đâu?


=============================

Note: 

=))) Nó chậm nhiệt kinh khủng, đến tôi cũng lười hóng =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net