Tuấn Văn 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GTNV












































Chap 1
Tại sân bay In Cheon Hàn Quốc

Văn:Tuấn Ca ơi..."kéo vali, lại ôm Anh"

Ngạn Tuấn : ayzo wei... trưởng thành rồi..."cười cưng chiều, ôm lại Cô "

Văn :hihi "cười tươi, nhìn Anh ". Huhu "phồng má, bĩu môi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : mới cười đây mà giờ rưng rưng rồi...

Văn : Anh biết mà...

Ngạn Tuấn : ngoan...có Anh ở đây rồi, ko sợ gì hết...

Văn : Em sợ... Ba Mẹ, Anh Chị, Mấy Ca, Ngọc...ko chấp nhận Em...

Ngạn Tuấn : được rồi, ngoan...ko sao hết, có Anh ở đây rồi, ko khóc nữa, ngoan..."ôm chặt Cô vào lòng vỗ dành"

Văn : nae..."ỉu xìu "

Ngạn Tuấn : được rồi, ngoan nào... cười lên, Em Bé à..."để tay lên đầu Cô "

Văn : nae..."cười tươi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : được rồi, Chúng Ta về nhà nhé..."cưng chiều Cô "

Văn : nae..."cười tươi "

Cô chờ Anh để tất cả vali mình lên xe, Cô lên ghế lái phụ ngồi, sau đó Anh lên ghế lái chính rồi cũng lái xe đi...

Lúc này trên xe...

Anh vẫn đang tập trung lái xe...

Văn : Anh ko giận Em hả...

Ngạn Tuấn : sao phải giận Em... nếu có giận thì chỉ giận Em vì ko cho Anh biết...

Văn :..." ỉu xìu, phồng má ". Nhưng mà còn Thảo, cô ta là vị hôn phu của Anh mà...

Ngạn Tuấn : có hôn ước hay ko...ko quan trọng...

Văn : nae...

" Reng...reng...reng " điện thoại Anh...

Lâm Lão Gia Gia : ayza...Cháu Dâu của Ta đâu rồi...

Văn :..."cười, nhìn Anh "

Lâm Lão Phu Nhân : ốm quá rồi đó...

Văn :..."cười tươi "

Lâm Lão Gia Gia : nè để Tụi Ta phạt Thằng Bé...dám để Cháu Cưng của Ta ốm như vậy...

Văn : hihi..."cười tươi "

Ngạn Tuấn : Em thấy chưa...

Văn : hihi..."cười tươi ". Từ giờ Em có Ông Bà chống lưng rồi...ko sợ nữa đâu

Ngạn Tuấn :..."cưng chiều, xoa đầu Cô

Văn : nae, khi nào Ông Bà Nội về vậy ạ

Lâm Lão Phu Nhân :tháng sau đó Con, giờ sao rồi...

Văn : dạ... vẫn bình thường...

Ngạn Tuấn : Con cho người điều tra rồi...

Lâm Lão Gia Gia : con đã biết sức khỏe của mình như vậy rồi mà vẫn ko chịu uống thuốc hả...

Văn : hihi..."cười ". Tuấn Ca... Anh giận Em rồi..."nhìn, nắm chặt tay Anh "

Lâm Lão Phu Nhân : haizzz... Văn à, Con vừa làm Thằng Bé vừa lo, vừa giận luôn đấy...

Văn : Con biết...nhưng Con ko dám nói

Lâm Lão Gia Gia : Văn à...Con ko dám nói nên mới làm cho Thằng Bé vừa lo vừa giận đấy Con à...

Văn : dạ..."nhìn Anh "

Lâm Lão Phu Nhân : nói gì thì nói, Ngạn Tuấn... Con Bé nghe lời Con nhất đấy...

Ngạn Tuấn : Con biết rồi...

Lâm Lão Gia Gia : tốt lắm...thôi, Tụi Ta cúp máy đây...

Ngạn Tuấn : Con biết rồi..."cúp máy "

Văn : Anh..."nắm tay Anh..."

Ngạn Tuấn : sao..."lạnh, vẫn lái xe "

Văn : Anh giận Em rồi...

Ngạn Tuấn :..."ko nhìn Cô, vẫn lái xe "

Văn : hức...hức, Anh lạnh lùng với Em, ko nhìn Em...

Anh ko nói gì mà chỉ im lặng bật chế độ tự động lái, quay qua nhìn Cô...

Ngạn Tuấn : Anh xin lỗi...xin lỗi, xin lỗi Bảo Bối vì đã nói chuyện lạnh lùng với Bảo Bối..."để tay lên đầu Cô "

Văn :..."phồng má, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn :..."cười cưng chiều Cô "

Văn : hihi..."cười tươi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn :..."cười cưng chiều Cô "

Văn : Anh nhìn Em hoài kìa...

Ngạn Tuấn : ayza...dễ thương thế này mà " nhéo má Cô "

Văn : hihi..."nhìn Anh, cười tươi "

Ngạn Tuấn : đi tiếp nhé...

Văn : nae..."cười tươi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : ngủ đi...tới nhà Anh kêu...

Văn : nae..."cười tươi "

Sau đó Anh cởi áo khoát ngoài ra đắp lên người cho Cô, nắm chặt tay Cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay Cô rồi tiếp tục lái xe...

Cứ như vậy cho đến 3 tiếng sau...

Tại nguyệt thự Lâm Gia...

Ngạn Tuấn : Em Bé à...dậy đi nào

Văn : nae..."cười, nhìn Anh "

Anh mở cửa bước xuống xe, vòng qua ghế lái phụ, mở cửa đưa tay ra, Cô đặt tay lên tay Anh rồi bước xuống xe

Văn : lạnh quá...

Anh lấy áo khoác trên xe xuống rồi mặc lên người cho Cô...

Ngạn Tuấn : haizzz...đã ốm quá rồi đấy..."bất lực thở dài "

Văn : hihi..."cười tươi "

Cô chờ Anh lấy tất cả vali xuống...

NL : Chủ Tịch ạ...

Ngạn Tuấn : mau đem tất cả vali của Thiếu Phu Nhân lên phòng...

NL : đã rõ ạ..."đem vali Cô lên phòng "

Ngạn Tuấn : nào... Chúng Ta vào nhà

Văn : nae... nhưng mà

Ngạn Tuấn : ngoan, có Anh ở đây rồi, ko sợ gì hết..."xoa đầu Cô "

Văn : nae..."ỉu xìu, phồng má "

Ngạn Tuấn : nào, Em Bé... phải cười lên chứ..."nhéo má Cô "

Văn : nae..."cười tươi, nhìn Anh "

Ngạn Tuấn : nào... Chúng Ta vào nhà nhé..."đưa tay ra "

Văn : nae..."cười tươi "

Cô đặt tay lên tay Anh...Anh Cô nắm tay nhau rồi cùng nhau đi vào nhà...

Tại phòng khách...

Lâm Lão Gia : về rồi hả... Con đi đón ai mà lâu vậy...

Ngạn Tuấn : là Văn đó Ba Mẹ à...

Lâm Phu Nhân : bé Văn sao Con...

Ngạn Tuấn : đúng vậy... Văn, ngồi kế Anh nè..."kéo Cô ngồi xuống ghế


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#葉智雯
Ẩn QC